Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So sánh với bộ đội đặc chủng nước Red Alert, và bộ đội đặc chủng Braxin Châu Mỹ mà nói khát vọng giành chức quán quân của bộ đội đặc chủng M quốc cao hơn rất nhiều.

M quốc được công nhận là nước có lực lượng quân sự mạnh nhất thế giới, lần này bọn hắn quyết tâm phải đoạt được chức quán quân trở về.

Trên thực tế đúng là như thế, bộ đội đặc chủng M quốc chỉ có hai lần không dành được giải quán quân trở về.

Lần thứ nhất là ở Estonia vì phớt lờ nên chỉ phái ra một chi bộ đội nhị lưu, kết quả bị bộ đội đặc chủng Braxin cướp đi giải quán quân.

Đó được xem là sự sỉ nhục với quân M, nên lần sau M quốc đã phái ra chi bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất.

Mà lần thứ hai thì M quốc đụng phải một chi bộ đội đặc chủng Tung Của, người dẫn đầu là Diệp Thiên đã đoạt đi hai chức quán quân là cuộc thi cách đấu và xạ kích.

Bởi vì mất vào tay bộ đội đặc chủng Tung Của hai chức vô địch, nên cấp trên đã yêu cầu bên phía quân đội bằng mọi cách phải đoạt được chức vô địch trong cuộc thi Đại Bỉ Vũ lần này.

Mà hiện giờ Bùi Đông Lai đã đoạt được giải quán quân cuộc thi đột kích cá nhân, làm cho chi bộ đội đặc chủng M quốc lâm vào đường cùng.

- Merck tiên sinh, bởi vì biểu hiện của tôi không tốt đã làm mất đi một giải quán quân, cấp trên phi thường bất mãn, họ yêu cầu bọn tôi phải đoạt được hai giải quán quân còn lại.

Trong trướng bồng, đội trưởng bộ đội đặc chủng M quốc Zahid, sắc mặt phức tạp nhìn Merck khẩn cầu:

- Cuộc thi cách đấu mong ngài giúp cho chúng tôi đoạt chức vô địch.

- Thiếu gia Anthony chỉ giao cho ta nhiệm vụ là giết chết Bùi Đông Lai.

Merck mặt không chút thay đổi hìn Zahid nói:

- Chức quán quân đối với ta không có quan hệ.

- Merck ngài…

Zahid có chút không cam lòng.

Merck lông mày nhíu lại, cắt đứt lời Zahid:

- Ngươi chỉ cần cầu xin Anthony thiếu gia, nếu người đồng ý ta không ngại giết thêm vài người.

Mắt thấy lời của mình bị Merck cắt đứt, Zahid chẳng những không cảm thấy bất mãn, tương phản biểu hiện được hết sức kích động.

Bởi vì hắn thấy được cuộc thi cách đấuđã có hi vọng giành giải quán quân.

Merck nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến Zahid.

Zahid nhanh chóng lao ra khỏi trướng buồng, lập tức dùng phương tiện thông tin liên hệ về cho quân đội.

Nửa tiếng sau.

Merck nhận được điện thoại của Anthony.

- Merck ngươi chẳng những phải lấy mạng của Bùi Đông Lai, mà còn phải giúp cho bộ đội đặc chủng M đoạt giải quán quân trong cuộc thi này.

Nói ngắn gọn:

- Nhưng ngươi không được giết Tô Bồ Đề và Battty Ann.

- Thiếu gia Anthony tôn quý, không biết vì lý do gì mà tôi không thể giết hai người này?

Thời gian qua, phàm là những người giao thủ với Merck đều bị hắn đưa đi gặp diêm vương, vì đây là thói quen của hắn.

- Dù ngươi có giết chết Bùi Đông Lai thì nước Tung Của cũng sẽ không trở mặt với chúng ta, huống chi ngươi thông qua phương thức công bình để giết hắn.

Anthony nghiêm mặt nói:

- Nhưng Battty Ann, Tô Bô Đề thì khác, Tô Bồ Đề được Long Bồ Tổ Đề cưng chiều nếu ngươi giết cô ta chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn. Còn Battty Ann hắn là con của thủ lĩnh bộ lạc Cuồng Nhân, hơn nữa hắn còn là người kế nhiệm chức thủ lĩnh đời tiếp theo, nếu người giết hắn bộ lạc Cuồng Nhân sẽ liều mạng với chúng ta.

- Thiếu gia Anthony tôn quý tôi sẽ dựa theo yêu cầu của ngài đi làm.

Nghe được Anthony giải thích, Merck liền nói.

Sau khi cúp điện thoại, Merck cùng Trác Tây Đức đi tới nhà ăn.

Phác Trí Dũng thấy Bùi Đông Lai đoạt được giải quán quân cuộc thi đột kích cá nhân nên trong lòng buồn bực, nhưng khi chứng kiến Merck cùng bộ đội đặc chủng M quốc chiến ý dạt dào đi vào nhà ăn, thì buồn bực trong lòng hắn được thay bằng sự hưng phấn không thôi.

Bởi vì hắn nhìn ra được, Bùi Đông Lai cướp đi giải quán quân đột kích cá nhân đã triệt để chọc giận đám người bộ đội đặc chủng M quốc.

Hắn tin rằng Bùi Đông Lai sẽ chết thảm hại khi gặp Merck trong trận đánh cách đấu này.

Không đợi Phác Trí Dũng trong lúc hưng phấn lấy lại tinh thần, thì bộ đội đặc chủng hoàng gia A quốc đi tới nhà ăn.

Thấy một màn như vậy Phác Trí Dũng nhịn không được kêu lên một tiếng:

- Gele các hạ.

- Phác Trí Dũng, có chuyện gì sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tục ngữ nói, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, bởi vì thấy Phác Trí Dũng rất ghét Bùi Đông Lai hơn nữa hắn cùng từng trợ giúp mình, nên Gele dù tâm tình không tốt, nhưng khi thấy phác Trí Dũng cũng chào hỏi lại.

- Gele, ngươi không cần phải buồn bực vì tên Bùi Đông Lai.

Phác Trí Dũng cười nói.

- Phác Trí Dũng các hạ, ngươi có ý gì?

Gele có chút không vui nhìn Phác Trí Dũng.

Phác Trí Dũng chỉ chỉ vào Merck đang đi vào nhà ăn nói:

- Tổ chức tình báo của quý quốc có thể nói là đứng đầu thế giới, vậy hẳn ngươi cũng biết ba người Merck, Battty Ann và Tô Bồ Đề bọn hắn đều không phải là người thường, bọn hắn tới đây vì muốn lấy mạng của Bùi Đông Lai.

- Việc này ta đương nhiên biết.

- Vậy ngươi còn buồn bực làm gì?

Trên mặt Phác Trí Dũng lộ ra vẻ tươi cười càng đậm:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng Bùi Đông Lai có thể thắng 3 người bọn họ sao? Chuyện đó tuyệt đối không xảy ra, nơi này chắc chắn sẽ là mồ chôn hắn.

Gele nhíu nhíu mày, không có hé răng, tuy rằng hắn đồng ý lời nói của Phác Trí Dũng, nhưng Bùi Đông Lai chọc vào sự kiêu ngạo của hắn, nên hắn muốn tự mình vãn hồi lại mặt mũi.

- Gele, ta biết ngươi là một quân nhân kiêu ngạo, nhưng ngươi nên biết rằng ngươi không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai.

Phác Trí Dũng nhìn ra tâm tư của Gele liền nói.

Gele sắc mặt có chút khó coi, hắn không ngờ Phác Trí Dũng lại nói thẳng ra như vậy. Hắn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Phác Trí Dũng giống như đang hỏi: "Ngươi tới cùng muốn làm gì?"

- Gele ngươi không nên tức giận, nghe ta nói hết đã.

Phác Trí Dũng mảy may không thèm để ý đến Gele đang tức giận, trên mặt tươi cười:

- Ngươi ngẫm lại xem, tuy rằng ngươi không thể đánh bại Bùi Đông Lai, nhưng khi hắn bị người khác giết chết trên võ đài, đến lúc đó ngươi có thể hung hăng sỉ nhục Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, ngươi không phải sẽ vãn hồi lại được mặt mũi sao.

Lại nghe được lời nói của Phác Trí Dũng, mắt Gele không khỏi sáng ngời, trên mặt hắn dần lộ ra vẻ tươi cười:

- Phác Trí Dũng, cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, xem ra ngươi cũng có thù oán gì với tên hỗn đản đó.

- Bùi Đông Lai là kẻ thù của Đại Hàn bọn ta, tuy rằng ta không thể đích thân ra tay giết hắn, nhưng có thể chứng kiến hắn bị giết chết cũng là một việc phi thường cao hứng.

Phác Trí Dũng nghiêm túc nói:

- Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy điều đó rất thú vị sao?

Lúc này Gele thấy Bùi Đông Lai mang theo đám người Tiêu Cuồng vào nhà ăn, trong đó vẻ mặt của Tiêu Cuồng rất tức giận đang trừng mắt nhìn về phía hắn và Phác Trí Dũng, trong ánh mắt tràn ngập sát ý.

- Đi thôi Gele, chúng ta không cần phải phát sinh xung đột với loại người không có văn hóa.

Mặc dù đoán được mình và Gele nói chuyện rất có thể sẽ bị Tiêu Cuồng nghe được, nhưng Phác Trí Dũng không có một chút sợ hãi, vì hắn tin Tiêu Cuồng không dám động thủ với hắn ở đây.

- Ngươi nói cái gì?

Không đợi Phác Trí Dũng rời đi, Tiêu Cuồng như là một con sư tử bị chọc giận, bước tới gần Phác Trí Dũng.

- Cuồng ca.

Bùi Đông Lai thấy thế liền giữ chặt Tiêu Cuồng lại, khẽ lắc đầu, ý bảo Tiêu Cuồng không nên manh động.

- Hắc, đồ không có giáo dục, một tên người rừng.

Mắt thấy Bùi Đông Lai kéo Tiêu Cuồng lại, Phác Trí Thông biết mình phán đoán không sai, lập tức mở miệng trêu chọc.

Gele cũng không cam chịu rớt lại phía sau châm chọc nói:

- Ta còn tưởng Tung Của có được năm nghìn năm văn hóa, là một quốc gia văn minh, nhưng ta cảm thấy bọn hắn như là người rừng, một tí văn hóa cũng không có.

- Gele ngươi có điều không biết, Tung Của năm ngàn năm lịch sử, có rất nhiều văn minh là do tổ tiên người HQ sáng tạo, ví dụ như Khổng Tử là tổ tiên của bọn ta, nhưng người Tung Của vô sỉ đã đem Khổng Tử trở thành tổ tiên của mình.

- Thả ta ra, bọn chó má.

Tiêu Cuồng lại nổi giận, thậm chí Trần Anh, Vương Khuê cùng Tôn Nhận cũng tức giận trừng mắt nhìn Phác Trí Dũng, bọn họ biết người HQ là đám chuyên gia bốc phét, nhưng cũng không thể vô sỉ đến như vậy chứ, thật là không biết xấu hổ.

- Không có văn hóa tức là không có, không biết cái nước cùi bắp đó tại sao lại phái loại người như vậy tham gia cuộc thi này.

Mắt thấy Tiêu Cuồng chửi bậy, Phác Trí Dũng khinh thường bĩu môi.

- Có hay không thì các ngươi cũng không có tư cách đánh giá.

Bùi Đông Lai mỉm cười nhìn Gele cùng Phác Trí Dũng nói:

- Nếu các ngươi gặp bọn ta trong trận đấu cách đấu, thì nên cẩn thận.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Gele cùng Phác Trí Dũng trong lòng chấn động không thôi, hai người đều biết trong cuộc thi đột kích cá nhân Bùi Đông Lai đã thể hiện ra thực lực cường đại của mình, nếu hai người gặp được Bùi Đông Lai trong cuộc thi cách đấu, thì kết cục dùng ngón chân cũng có thể nghĩ được.

- Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện không gặp Tiêu gia gia ta, nếu không ông nội làm thịt các ngươi.

Mắt thấy Gele cùng Phác Trí Dũng bị Bùi Đông Lai một câu hù sợ, Tiêu Cuồng cảm thấy chưa đủ nên làm ra động tác cắt tiết, sau đó mới theo Bùi Đông Lai rời đi.

Thấy đám người Bùi Đông Lai đi xa, Phác Trí Dũng phẫn nộ nói:

- Tên khốn Bùi Đông Lai hung hăng càn quấy thì thôi, cái tên không có văn hóa kia nghĩ mình có thể so sánh được với 2 người chúng ta sao? Hắc, thật là tức cười.

- Nếu trong trận đấu ta mà gặp được cái tên không có văn hóa kia ta sẽ cho hắn đi gặp diêm vương.


Gele nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Cuồng, nét mặt cười lạnh như băng.


PS 1: Trát Tây Đức mình sẽ đổi thành Zahid.


PS 2: Hôm nay mệt quá, chỉ có 1ch, mai sẽ bù thêm Sẽ cố gắng hoàn thành bộ này trong tháng 2.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK