Hầu Thần Hải nghe vậy cũng không chất vấn Chu Mãnh mà là hỏi Trần Quân Hữu:
- Trần sở trưởng, trừ đồng chí Tiểu Bùi ra thì mấy người tham gia vào vụ đánh nha đã thẩm vấn xong chưa?
- Đã điều tra xong, trong đó 4 người đang là bảo vệ tại công ty Witt thuộc tập đoàn Vạn Sơn.
Trần Quân Hữu nói xong liền chỉ vào Khúc Phong:
- Hắn gọi là Khúc Phong, là cháu ngoại của Từ Vạn Sơn chủ tịch tập đoàn Vạn Sơn.
“ Lập cập”
Lại nghe Trần Quân Hữu mở miệng, Chu Mãnh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân mình phát run, hàm răng và lập cập vào nhau.
Hầu Thần Hải trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại cục trưởng nơi Chu Mãnh đang làm việc.
- Tạ cục trưởng, tôi cho ông thời gian 30’, ông phải có mặt tại đồn cảnh sát ở sân bay.
Điện thoại được chuyển, Hầu cục trưởng ra lệnh sau đó chỉ vào Chu Mãnh, giọng nói lạnh lùng:
- Trước khi Tạ Vĩnh Dân đến đây thì không cho phép hắn bước ra khỏi phòng nửa bước.
“ Hô..Hô”
“Bịch”
Nghe được mệnh lệnh của Hầu cục trưởng thì Chu Mãnh sợ tới mức hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt tối sầm, thân hình ngã xuống mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Ách?”
Thấy một màn như thế thì Khúc Phong đứng ở một bên liền há to mồm, hai cái chân không ngừng run lên, một cỗ chất lỏng chảy ra từ giữa 2 chân của hắn.
Khúc Phong gian nan nghiêng đầu ngó về phía Bùi Đông Lai.
Giờ phút này.
Hắn không tỏ ra vui vẻ nữa mà thay vào đó là vẻ hoảng sợ nhìn vào Bùi Đông Lai, giống như muốn hỏi: “ Tại sao lại như vậy?”
- Bác sỹ Miêu, đồng chí Tiểu Bùi. Thật sự là có lỗi, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, nếu quả thật trong đội ngũ của tôi có xuất hiện kẻ bại hoại thì tôi tuyệt đối không nương tay. Tôi sẽ cho mọi người một công đạo.
Hầu Thần Hải bước lên vài bước, xin lỗi đối với Miêu Dịch và Bùi Đông Lai rồi giải thích.
- Cảm ơn ngài.
Bùi Đông Lai nhìn ra được Hầu Thần Hải chính là một công bộc của nhân dân cho nên đáng được tôn trọng, hắn liền mở miệng cảm ơn.
- Vậy thì làm phiền Hầu cục trưởng rồi.
Vẻ mặt Miêu Dịch dịu đi một ít, sau đó nhớ ra cái gì, hướng Trần Quân Hữu hỏi:
- Đúng rồi Trần sở trưởng, người bị Đông Lai đánh có trở ngại gì không?
- Chỉ là bị thương một chút mà thôi.
Trần Quân Hữu trả lời nhưng mà trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, tên đại hán bị Bùi Đông Lai đánh kia nhìn qua vết thương có vẻ dọa người nhưng mà trên thực tế lại không có vết thương trí mạng. Việc này thì nhiều nhất là xử phạt tiền mà thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Tuy rằng Miêu Dịch vô cùng coi trọng Bùi Đông Lai nhưng mà từ xưa đến nay người của Miêu gia làm nghề y đều là người lương thiện vì thế nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn hy vọng có thể dùng pháp luật để giải quyết chứ không vận dụng những mối quan hệ đặc thù để giải quyết.
Nghe được Miêu Dịch nói thế thì trong lòng Trần Quân Hữu thổn thức không thôi, đồng dạng là người thế mà hành động của Miêu Dịch và Khúc Phong lại khác xa nhau.
- Trần Quân Hữu, vì muốn điều tra rõ đầu đuôi chuyện này nên ông để cho người của ông tiến hành điều tra thân phận của 4 tên bảo vệ của công ty Witt kia, có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.
Hầu Thần Hải trầm ngâm một phen, làm ra an bài:
- Mặt khác, trước khi Tạ Vĩnh Dân đến đây thì tôi mặc kệ ai gọi điện tới, ông nhất định phải cam đoan đem Chu Mãnh giao vào tay của Tạ Vĩnh Dân, hơn nữa chuyển lời của tôi đến Tạ Vĩnh Dân. Nói với ông ta rằng buổi giao ban vào thứ 2 tuần sau thì ông ta phải đem kết quả cùng quá trình xử lý báo cáo cho tôi.
- Vâng, Hầu cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của Hầu Thần Hải thì trong lòng Trần Quân Hữu không khỏi vui vẻ, vội vã cúi đầu lĩnh mệnh.
Hiển nhiên hắn biết rõ, nếu Hầu Thần Hải đã làm ra quyết định này thì Chu Mãnh nhất đinh sẽ gặp bi kịch.
- Bác sĩ Miêu, tối nay tôi cần phải tham gia một buổi hội nghị quan trọng của thị ủy nên cần thời gian để chuẩn bị tài liệu, sẽ không có thời gian để dùng cơm với anh.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc thì Hầu Thần Hải mang theo vài phần xin lỗi hướng Miêu Dịch cười cười:
- Nhớ về giúp tôi vấn an Miêu lão gia, hôm nào tôi sẽ đến nhà để thăm Miêu lão gia.
- Cảm ơn Hầu cục trưởng, anh cứ lo công việc của anh đi, không cần phải quan tâm đến tôi.
Miêu Dịch mỉm cười gật đầu.
Thấy Miêu Dịch gật đầu đáp ứng thì Hầu Thần Hải nhìn qua Bùi Đông Lai rồi mỉm cười.
- Đông Lai, chúng ta nên đi chưa?
Miêu Dịch hướng Bùi Đông Lai hỏi.
Bùi Đông Lai đến Tây Nam chủ yếu là muốn an ủi Hạ Y Na, hiện giờ khúc nhạc đệm này đã kết thúc tự nhiên là không muốn ở đồn công an này nữa.
Tự mình đưa Hầu Thần Hải, Miêu Dịch và Bùi Đông Lai đi ra khỏi đồn công an. Sau đó, Trần Quân Hữu lại trở vào phòng thẩm vấn, liếc mắt nhìn Chu Mãnh:
- Dựa theo mệnh lệnh của Hầu cục trưởng thì nhốt hắn ở phòng này nếu hắn phản khách thì cứ hầu hạ hắn vào.
- Mặt khác, một lần nữa tiến hành thẩm vấn với 4 tên bảo vệ của công ty Witt kia.
Trần Quân Hữu làm ra một loạt an bài, chỉ vào Khúc Phong bị dọa đến tè ra quần:
- Đưa hắn nhốt vào một phòng khác, báo cho người nhà hắn đến nhận người.
- Vâng, Trần sở trưởng.
Mấy tên cảnh sát liền nhận lệnh.
Ra khỏi đồn công an, đám người Ngô Vũ Trạch đã đứng đợi ở đây thấy Bùi Đông Lai cùng Miêu Dịch đi ra thì cũng không có đi lên mà là đứng nguyên tại chỗ chờ Bùi Đông Lai cáo từ với Hầu Thần Hải cùng Miêu Dịch.
- Đông Lai, Miêu gia gia biết cậu đến Tây Nam thì vô cùng cao hứng. Đặc biệt để cho tôi qua đây gặp cậu, hơn nữa người còn nói chuyện dùng tập đoàn Đông Hải để mở rộng Đông y.
Sau khi tiễn Hầu Thần Hải lên ô tô thì Miêu Dịch mỉm cười nói với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cười khổ nói:
- Chú Miêu, không phải là cháu đi một mình đến đây.
Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai chỉ đám người Ngô Vũ Trạch đứng cách đó không xa.
- Cậu xem là tôi hồ đồ rồi.
Miêu Dịch thấy đám người Ngô Vũ Trạch thì vỗ vỗ cái trán, nói:
- Như vậy đi, Đông Lai, trước tiên cậu cùng với bạn của mình xử lý chuyện của mình xong đi. Chờ sau khi xử lý xong mọi việc thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đi đón cậu.
- Được.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, dù sao khi đến đây thì mình cũng cần phải đến thăm Miêu lão gia tử một chút.
- Bùi Đông Lai, cậu không sao chứ?
Mắt thấy Miêu Dịch rời đi thì đám người Ngô Vũ Trạch liền chạy lên, trong đó Tằng Khả Tâm liền hỏi.
- Khả Tâm, nếu mà có việc gì thì nó có thể bình yên đứng ở đây sao?
Trang Bích Phàm đỡ kính mắt một chút rồi giải thích.
Bùi Đông Lai mỉm cười lắc lắc đầu:
- Tớ không sao, đúng rồi, các cậu đã liên lạc với Y Na chưa?
- Chúng tớ vừa mới bàn bạc một chút, đợi cậu ra rồi mới liên lạc với cậu ta.
Ngô Vũ Trạch nói xong trừng hai mắt, nói:
- Đông Lai, ka cho rằng cuộc điện thoại này thì chú là người thích hợp nhất.
- Ừh.
Nghe được lời đề nghị của Ngô Vũ Trạch thì Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh đều gật đầu. Các nàng biết được chuyện Hạ Y Na từng theo đuổi Bùi Đông Lai, hơn nữa cho đến bây giờ trong lòng Hạ Y Na thì nàng vẫn thích Bùi Đông Lai.
Cho nên, bọn hắn biết chỉ có Bùi Đông Lai mới có thể an ủi được Hạ Y Na.
Mắt thấy mọi người đã nhất trí thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì thêm mà lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Hạ Y Na.
- Xin lỗi, thuê bao quý khách…
Nghe được giọng nói này thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, nói:
- Tắt điện thoại rồi.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Đúng a, chúng ta cũng không biết nhà của Y Na ở đâu, hiện giờ không liên lạc được với cậu ấy thì làm cách nào tìm được cậu ấy đây?
Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh mở miệng hỏi.
- Để tớ hỏi người quên đã.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại rồi bấm số của Miêu Dịch.
- Đông Lai, có gì thế?
Điện thoại được chuyển, Miêu Dịch mang theo vài phần tò mò hỏi.
Bùi Đông Lai hỏi ngắn gọn:
- Là như vậy chú Miêu, chú có biết nhà tang lễ của Tổng tư lệnh quân khu Tây Nam ở đâu không?
- Thì ra cậu là bạn học của cháu ngoại Tổng tư lệnh.
Miêu Dịch nghe vậy thì tỉnh ngộ, trả lời:
- Đông Lai, lễ truy điệu của Tổng tư lệnh được cử hành tại nhà tang lễ XX, bất quá bây giờ đã qua 12h, chắc lễ truy điệu đã kết thúc rồi.
Đã kết thúc rồi sao?
Nghe được Miêu Dịch nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai trầm xuống:
- Đã biết, cảm ơn chú Miêu.
- Đông Lai, hỏi được không?
Thấy Bùi Đông Lai cúp điện thoại, Ngô Vũ Trạch hỏi.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, lại nói:
- Đã hỏi được, bất quá chúng ta đã đến chậm rồi, lễ truy điệu vừa mới kết thúc xong.
“A”
Tằng Khả Tâm kinh ngạc mở to miệng:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Tớ tìm người hỏi nhà của Y Na ở đâu rồi sau đó chúng ta đến nhà cậu ấy.
Bùi Đông Lai biết sau khi lễ truy điện kết thúc thì người chết sẽ được hỏa táng sau đó được người thân đem tro cốt đi mai táng ở mộ. Vì thế hắn liền đề nghị đi đến nhà Y Na.
...
- Tôi không phạm pháp, các người dựa vào cái gì mà bắt giam tôi?
Coi như lúc Bùi Đông Lai rời đi khỏi đồn công an thì Khúc Phong đã từ trong khiếp sợ lấy lại được tinh thần, vô cùng tức giận nói:
- Các người đây là giam giữ phi pháp.
- Dựa vào quy định của pháp luật thì công dân có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát để điều tra.
Bởi vì biết được thân phận thật sự của Khúc Phong, thêm vào đó đối với hành vi đánh trống la làng của Chu Mãnh thì cảnh sát của đồn công an đã không thích. Lúc này đối mặt với lời kêu gào của Khúc Phong thì một giọng nói lạnh lùng của một người cảnh sát vang lên:
- Còn nữa, cậu tụ tập đánh nhau đã làm trái pháp luật. Hiện tại thông báo cho cha mẹ cậu để đến đây nộp phạt rồi nhận người.
- Tôi…. Tôi không đánh người mà? Ngược lại, chúng ta là người bị hại, các ông cần phải bắt tên hỗn đản kia mới đúng.
Khúc Phong hổn hển phản bác nói.
- Người ta đã nộp tiền rồi, nếu cậu không thông báo cho cha mẹ của mình thì …
Một tên cảnh sát nghiêm túc nói.
- Gọi…tôi gọi là được chứ gì?
Khúc Phong khóc không ra nước mắt, không hề lý luận mà là lấy điện thoại rồi gọi cho mẹ của hắn.
5’ sau.
Trong một hội sở quốc tế giành cho nữ ở Xuân Thành, một người phụ nữ đang làm đẹp sau khi nghe được một cuộc điện thoại thì liền tức giận mà mắng vài câu. Sau đó đuổi thợ trang điểm đi, trực tiếp bấm số điện thoại của con mình.
- Tiểu Ưng, con làm sao vậy?
Điện thoại được chuyển thì Từ mẫu liền giáo huấn, nói:
- Cậu của con vừa gọi điện thoại tới nói ra tiểu Phong ở Đông Hải trước khi lên máy bay thì có xung đột với một tên nào đó. Con phái người đi giúp nó kết quả là bị bắt vào đồn công an, hiện tại đồn công an còn muốn để cho cậu và mợ của con đến lĩnh người…rốt cuộc là tại sao?
- Mẹ, để con gọi điện thoại hỏi một chút rồi gọi lại cho mẹ sau.
Đầu bên kia điện thoại, Từ Ưng đang ở tập đoàn Vạn Sơn biết rõ mẹ của mình rất quan tâm đến người bên nhà mẹ đẻ thì chịu đựng tính tình của bà ấy, rồi trả lời.
Nói xong, hắn liền bấm số điện thoại khác.
- Chuyện gì đó? Không phải là phái Chu Mãnh đi lĩnh người rồi sao? Như thế nào mà ta còn nghe nói đồn công an để cho cậu, mợ của ta đi đến đồn công an để lĩnh người?
Điện thoại được chuyển, Từ Ưng liền hỏi thẳng.
- Từ thiếu, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức. Người mà em họ của ngày xích mích có quan hệ với Miêu gia, Miêu Dịch mang theo Hầu Thần Hải đến đồn công an, Chu Mãnh tên ngu ngốc kia nói rằng tiểu tử đó có quan hệ với tập đoàn buôn lậu thuốc phiện để mang tiêu tử kia đi. Kết quả là hắn đã bị đánh bật ngược trở lại.
Đầu bên kia điện thoại, mặt ngoài là người quản lý công ty bảo vệ Witt nhưng thực tế là tay sai trung thành nhất của Tự Vạn Sơn, Lôi Đại Bưu trả lời.
- Mẹ nó, đồ phế vật, có một chút chuyện như thế mà cũng không lo xong.
Từ Ưng tức giận mà chửi má nó.
- Từ thiếu, nghe nói Hầu Thần Hải lên tiếng muốn xử lý nghiêm khắc việc này. Cho nên không thể vân dụng được quan hệ bên bạch đạo. Ngài hãy để cho cậu và mợ ngài đi đến đó nộp phạt đi.
Lôi Đại Bưu khuyên nhủ.
- Hắc, không ngờ rằng lần này đã trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Từ Ưng nghe vậy, giận quá thành cười, nói:
- Có quan hệ với Miêu gia ư? Hắc, trắng chơi không được thì tao chơi đen?
- Từ thiếu, ngài xem khi nào động thủ, tôi lập tức cho người của tôi đi chuẩn bị.
Trong lòng Lôi Đại Bưu vừa động, biết được vị thái tử gia này đã nổi giận.
- Không vội, trước tiên cứ xử lý chuyện của tập đoàn Hạ thị đã, miếng thịt béo này đang bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, chúng ta phải nuốt vào bụng trước mới được.
Từ Ưng khẽ vuốt cái đọc trọc lốc của mình, vẻ mặt âm trầm nói:
- Còn về phần mấy tên cùi bắp kia thì trước hết để bọn hắn nhảy nhót một hồi đi đã, coi như là phần thưởng của bọn hắn.
Nghe được Từ Ưng nói tiếp thì Lôi Đại Bưu không có hé răng.
Bởi vì ở hắn xem ra, nếu Từ Ưng đã nói như vậy thì đã tuyên án tội chết cho tên kia, hắn biết rõ so với cha của Từ Ưng là Từ Vạn Sơn thì Từ Ưng là một người ác hơn, độc hơn, làm chuyện gì cũng không kiêng nể, dùng một câu lưu truyền trong hắc đạo Tây Nam: “ Nếu Từ thiếu muốn người nào chết canh ban thì Diêm Vương không dám để hắn sống qua canh năm.”
Bùi Đông Lai là tổ sư gia.
- Trần sở trưởng, trừ đồng chí Tiểu Bùi ra thì mấy người tham gia vào vụ đánh nha đã thẩm vấn xong chưa?
- Đã điều tra xong, trong đó 4 người đang là bảo vệ tại công ty Witt thuộc tập đoàn Vạn Sơn.
Trần Quân Hữu nói xong liền chỉ vào Khúc Phong:
- Hắn gọi là Khúc Phong, là cháu ngoại của Từ Vạn Sơn chủ tịch tập đoàn Vạn Sơn.
“ Lập cập”
Lại nghe Trần Quân Hữu mở miệng, Chu Mãnh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân mình phát run, hàm răng và lập cập vào nhau.
Hầu Thần Hải trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại cục trưởng nơi Chu Mãnh đang làm việc.
- Tạ cục trưởng, tôi cho ông thời gian 30’, ông phải có mặt tại đồn cảnh sát ở sân bay.
Điện thoại được chuyển, Hầu cục trưởng ra lệnh sau đó chỉ vào Chu Mãnh, giọng nói lạnh lùng:
- Trước khi Tạ Vĩnh Dân đến đây thì không cho phép hắn bước ra khỏi phòng nửa bước.
“ Hô..Hô”
“Bịch”
Nghe được mệnh lệnh của Hầu cục trưởng thì Chu Mãnh sợ tới mức hô hấp trở nên dồn dập, hai mắt tối sầm, thân hình ngã xuống mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Ách?”
Thấy một màn như thế thì Khúc Phong đứng ở một bên liền há to mồm, hai cái chân không ngừng run lên, một cỗ chất lỏng chảy ra từ giữa 2 chân của hắn.
Khúc Phong gian nan nghiêng đầu ngó về phía Bùi Đông Lai.
Giờ phút này.
Hắn không tỏ ra vui vẻ nữa mà thay vào đó là vẻ hoảng sợ nhìn vào Bùi Đông Lai, giống như muốn hỏi: “ Tại sao lại như vậy?”
- Bác sỹ Miêu, đồng chí Tiểu Bùi. Thật sự là có lỗi, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, nếu quả thật trong đội ngũ của tôi có xuất hiện kẻ bại hoại thì tôi tuyệt đối không nương tay. Tôi sẽ cho mọi người một công đạo.
Hầu Thần Hải bước lên vài bước, xin lỗi đối với Miêu Dịch và Bùi Đông Lai rồi giải thích.
- Cảm ơn ngài.
Bùi Đông Lai nhìn ra được Hầu Thần Hải chính là một công bộc của nhân dân cho nên đáng được tôn trọng, hắn liền mở miệng cảm ơn.
- Vậy thì làm phiền Hầu cục trưởng rồi.
Vẻ mặt Miêu Dịch dịu đi một ít, sau đó nhớ ra cái gì, hướng Trần Quân Hữu hỏi:
- Đúng rồi Trần sở trưởng, người bị Đông Lai đánh có trở ngại gì không?
- Chỉ là bị thương một chút mà thôi.
Trần Quân Hữu trả lời nhưng mà trong lòng thì vô cùng kinh ngạc, tên đại hán bị Bùi Đông Lai đánh kia nhìn qua vết thương có vẻ dọa người nhưng mà trên thực tế lại không có vết thương trí mạng. Việc này thì nhiều nhất là xử phạt tiền mà thôi.
- Vậy là tốt rồi.
Tuy rằng Miêu Dịch vô cùng coi trọng Bùi Đông Lai nhưng mà từ xưa đến nay người của Miêu gia làm nghề y đều là người lương thiện vì thế nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn hy vọng có thể dùng pháp luật để giải quyết chứ không vận dụng những mối quan hệ đặc thù để giải quyết.
Nghe được Miêu Dịch nói thế thì trong lòng Trần Quân Hữu thổn thức không thôi, đồng dạng là người thế mà hành động của Miêu Dịch và Khúc Phong lại khác xa nhau.
- Trần Quân Hữu, vì muốn điều tra rõ đầu đuôi chuyện này nên ông để cho người của ông tiến hành điều tra thân phận của 4 tên bảo vệ của công ty Witt kia, có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng.
Hầu Thần Hải trầm ngâm một phen, làm ra an bài:
- Mặt khác, trước khi Tạ Vĩnh Dân đến đây thì tôi mặc kệ ai gọi điện tới, ông nhất định phải cam đoan đem Chu Mãnh giao vào tay của Tạ Vĩnh Dân, hơn nữa chuyển lời của tôi đến Tạ Vĩnh Dân. Nói với ông ta rằng buổi giao ban vào thứ 2 tuần sau thì ông ta phải đem kết quả cùng quá trình xử lý báo cáo cho tôi.
- Vâng, Hầu cục trưởng.
Nghe được mệnh lệnh của Hầu Thần Hải thì trong lòng Trần Quân Hữu không khỏi vui vẻ, vội vã cúi đầu lĩnh mệnh.
Hiển nhiên hắn biết rõ, nếu Hầu Thần Hải đã làm ra quyết định này thì Chu Mãnh nhất đinh sẽ gặp bi kịch.
- Bác sĩ Miêu, tối nay tôi cần phải tham gia một buổi hội nghị quan trọng của thị ủy nên cần thời gian để chuẩn bị tài liệu, sẽ không có thời gian để dùng cơm với anh.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc thì Hầu Thần Hải mang theo vài phần xin lỗi hướng Miêu Dịch cười cười:
- Nhớ về giúp tôi vấn an Miêu lão gia, hôm nào tôi sẽ đến nhà để thăm Miêu lão gia.
- Cảm ơn Hầu cục trưởng, anh cứ lo công việc của anh đi, không cần phải quan tâm đến tôi.
Miêu Dịch mỉm cười gật đầu.
Thấy Miêu Dịch gật đầu đáp ứng thì Hầu Thần Hải nhìn qua Bùi Đông Lai rồi mỉm cười.
- Đông Lai, chúng ta nên đi chưa?
Miêu Dịch hướng Bùi Đông Lai hỏi.
Bùi Đông Lai đến Tây Nam chủ yếu là muốn an ủi Hạ Y Na, hiện giờ khúc nhạc đệm này đã kết thúc tự nhiên là không muốn ở đồn công an này nữa.
Tự mình đưa Hầu Thần Hải, Miêu Dịch và Bùi Đông Lai đi ra khỏi đồn công an. Sau đó, Trần Quân Hữu lại trở vào phòng thẩm vấn, liếc mắt nhìn Chu Mãnh:
- Dựa theo mệnh lệnh của Hầu cục trưởng thì nhốt hắn ở phòng này nếu hắn phản khách thì cứ hầu hạ hắn vào.
- Mặt khác, một lần nữa tiến hành thẩm vấn với 4 tên bảo vệ của công ty Witt kia.
Trần Quân Hữu làm ra một loạt an bài, chỉ vào Khúc Phong bị dọa đến tè ra quần:
- Đưa hắn nhốt vào một phòng khác, báo cho người nhà hắn đến nhận người.
- Vâng, Trần sở trưởng.
Mấy tên cảnh sát liền nhận lệnh.
Ra khỏi đồn công an, đám người Ngô Vũ Trạch đã đứng đợi ở đây thấy Bùi Đông Lai cùng Miêu Dịch đi ra thì cũng không có đi lên mà là đứng nguyên tại chỗ chờ Bùi Đông Lai cáo từ với Hầu Thần Hải cùng Miêu Dịch.
- Đông Lai, Miêu gia gia biết cậu đến Tây Nam thì vô cùng cao hứng. Đặc biệt để cho tôi qua đây gặp cậu, hơn nữa người còn nói chuyện dùng tập đoàn Đông Hải để mở rộng Đông y.
Sau khi tiễn Hầu Thần Hải lên ô tô thì Miêu Dịch mỉm cười nói với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nghe vậy, cười khổ nói:
- Chú Miêu, không phải là cháu đi một mình đến đây.
Khi nói chuyện thì Bùi Đông Lai chỉ đám người Ngô Vũ Trạch đứng cách đó không xa.
- Cậu xem là tôi hồ đồ rồi.
Miêu Dịch thấy đám người Ngô Vũ Trạch thì vỗ vỗ cái trán, nói:
- Như vậy đi, Đông Lai, trước tiên cậu cùng với bạn của mình xử lý chuyện của mình xong đi. Chờ sau khi xử lý xong mọi việc thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đi đón cậu.
- Được.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, dù sao khi đến đây thì mình cũng cần phải đến thăm Miêu lão gia tử một chút.
- Bùi Đông Lai, cậu không sao chứ?
Mắt thấy Miêu Dịch rời đi thì đám người Ngô Vũ Trạch liền chạy lên, trong đó Tằng Khả Tâm liền hỏi.
- Khả Tâm, nếu mà có việc gì thì nó có thể bình yên đứng ở đây sao?
Trang Bích Phàm đỡ kính mắt một chút rồi giải thích.
Bùi Đông Lai mỉm cười lắc lắc đầu:
- Tớ không sao, đúng rồi, các cậu đã liên lạc với Y Na chưa?
- Chúng tớ vừa mới bàn bạc một chút, đợi cậu ra rồi mới liên lạc với cậu ta.
Ngô Vũ Trạch nói xong trừng hai mắt, nói:
- Đông Lai, ka cho rằng cuộc điện thoại này thì chú là người thích hợp nhất.
- Ừh.
Nghe được lời đề nghị của Ngô Vũ Trạch thì Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh đều gật đầu. Các nàng biết được chuyện Hạ Y Na từng theo đuổi Bùi Đông Lai, hơn nữa cho đến bây giờ trong lòng Hạ Y Na thì nàng vẫn thích Bùi Đông Lai.
Cho nên, bọn hắn biết chỉ có Bùi Đông Lai mới có thể an ủi được Hạ Y Na.
Mắt thấy mọi người đã nhất trí thì Bùi Đông Lai cũng không nói gì thêm mà lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Hạ Y Na.
- Xin lỗi, thuê bao quý khách…
Nghe được giọng nói này thì Bùi Đông Lai ngẩn ra, nói:
- Tắt điện thoại rồi.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Đúng a, chúng ta cũng không biết nhà của Y Na ở đâu, hiện giờ không liên lạc được với cậu ấy thì làm cách nào tìm được cậu ấy đây?
Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh mở miệng hỏi.
- Để tớ hỏi người quên đã.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại rồi bấm số của Miêu Dịch.
- Đông Lai, có gì thế?
Điện thoại được chuyển, Miêu Dịch mang theo vài phần tò mò hỏi.
Bùi Đông Lai hỏi ngắn gọn:
- Là như vậy chú Miêu, chú có biết nhà tang lễ của Tổng tư lệnh quân khu Tây Nam ở đâu không?
- Thì ra cậu là bạn học của cháu ngoại Tổng tư lệnh.
Miêu Dịch nghe vậy thì tỉnh ngộ, trả lời:
- Đông Lai, lễ truy điệu của Tổng tư lệnh được cử hành tại nhà tang lễ XX, bất quá bây giờ đã qua 12h, chắc lễ truy điệu đã kết thúc rồi.
Đã kết thúc rồi sao?
Nghe được Miêu Dịch nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai trầm xuống:
- Đã biết, cảm ơn chú Miêu.
- Đông Lai, hỏi được không?
Thấy Bùi Đông Lai cúp điện thoại, Ngô Vũ Trạch hỏi.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, lại nói:
- Đã hỏi được, bất quá chúng ta đã đến chậm rồi, lễ truy điệu vừa mới kết thúc xong.
“A”
Tằng Khả Tâm kinh ngạc mở to miệng:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Tớ tìm người hỏi nhà của Y Na ở đâu rồi sau đó chúng ta đến nhà cậu ấy.
Bùi Đông Lai biết sau khi lễ truy điện kết thúc thì người chết sẽ được hỏa táng sau đó được người thân đem tro cốt đi mai táng ở mộ. Vì thế hắn liền đề nghị đi đến nhà Y Na.
...
- Tôi không phạm pháp, các người dựa vào cái gì mà bắt giam tôi?
Coi như lúc Bùi Đông Lai rời đi khỏi đồn công an thì Khúc Phong đã từ trong khiếp sợ lấy lại được tinh thần, vô cùng tức giận nói:
- Các người đây là giam giữ phi pháp.
- Dựa vào quy định của pháp luật thì công dân có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát để điều tra.
Bởi vì biết được thân phận thật sự của Khúc Phong, thêm vào đó đối với hành vi đánh trống la làng của Chu Mãnh thì cảnh sát của đồn công an đã không thích. Lúc này đối mặt với lời kêu gào của Khúc Phong thì một giọng nói lạnh lùng của một người cảnh sát vang lên:
- Còn nữa, cậu tụ tập đánh nhau đã làm trái pháp luật. Hiện tại thông báo cho cha mẹ cậu để đến đây nộp phạt rồi nhận người.
- Tôi…. Tôi không đánh người mà? Ngược lại, chúng ta là người bị hại, các ông cần phải bắt tên hỗn đản kia mới đúng.
Khúc Phong hổn hển phản bác nói.
- Người ta đã nộp tiền rồi, nếu cậu không thông báo cho cha mẹ của mình thì …
Một tên cảnh sát nghiêm túc nói.
- Gọi…tôi gọi là được chứ gì?
Khúc Phong khóc không ra nước mắt, không hề lý luận mà là lấy điện thoại rồi gọi cho mẹ của hắn.
5’ sau.
Trong một hội sở quốc tế giành cho nữ ở Xuân Thành, một người phụ nữ đang làm đẹp sau khi nghe được một cuộc điện thoại thì liền tức giận mà mắng vài câu. Sau đó đuổi thợ trang điểm đi, trực tiếp bấm số điện thoại của con mình.
- Tiểu Ưng, con làm sao vậy?
Điện thoại được chuyển thì Từ mẫu liền giáo huấn, nói:
- Cậu của con vừa gọi điện thoại tới nói ra tiểu Phong ở Đông Hải trước khi lên máy bay thì có xung đột với một tên nào đó. Con phái người đi giúp nó kết quả là bị bắt vào đồn công an, hiện tại đồn công an còn muốn để cho cậu và mợ của con đến lĩnh người…rốt cuộc là tại sao?
- Mẹ, để con gọi điện thoại hỏi một chút rồi gọi lại cho mẹ sau.
Đầu bên kia điện thoại, Từ Ưng đang ở tập đoàn Vạn Sơn biết rõ mẹ của mình rất quan tâm đến người bên nhà mẹ đẻ thì chịu đựng tính tình của bà ấy, rồi trả lời.
Nói xong, hắn liền bấm số điện thoại khác.
- Chuyện gì đó? Không phải là phái Chu Mãnh đi lĩnh người rồi sao? Như thế nào mà ta còn nghe nói đồn công an để cho cậu, mợ của ta đi đến đồn công an để lĩnh người?
Điện thoại được chuyển, Từ Ưng liền hỏi thẳng.
- Từ thiếu, tôi cũng vừa mới nhận được tin tức. Người mà em họ của ngày xích mích có quan hệ với Miêu gia, Miêu Dịch mang theo Hầu Thần Hải đến đồn công an, Chu Mãnh tên ngu ngốc kia nói rằng tiểu tử đó có quan hệ với tập đoàn buôn lậu thuốc phiện để mang tiêu tử kia đi. Kết quả là hắn đã bị đánh bật ngược trở lại.
Đầu bên kia điện thoại, mặt ngoài là người quản lý công ty bảo vệ Witt nhưng thực tế là tay sai trung thành nhất của Tự Vạn Sơn, Lôi Đại Bưu trả lời.
- Mẹ nó, đồ phế vật, có một chút chuyện như thế mà cũng không lo xong.
Từ Ưng tức giận mà chửi má nó.
- Từ thiếu, nghe nói Hầu Thần Hải lên tiếng muốn xử lý nghiêm khắc việc này. Cho nên không thể vân dụng được quan hệ bên bạch đạo. Ngài hãy để cho cậu và mợ ngài đi đến đó nộp phạt đi.
Lôi Đại Bưu khuyên nhủ.
- Hắc, không ngờ rằng lần này đã trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Từ Ưng nghe vậy, giận quá thành cười, nói:
- Có quan hệ với Miêu gia ư? Hắc, trắng chơi không được thì tao chơi đen?
- Từ thiếu, ngài xem khi nào động thủ, tôi lập tức cho người của tôi đi chuẩn bị.
Trong lòng Lôi Đại Bưu vừa động, biết được vị thái tử gia này đã nổi giận.
- Không vội, trước tiên cứ xử lý chuyện của tập đoàn Hạ thị đã, miếng thịt béo này đang bị nhiều người nhìn chằm chằm vào, chúng ta phải nuốt vào bụng trước mới được.
Từ Ưng khẽ vuốt cái đọc trọc lốc của mình, vẻ mặt âm trầm nói:
- Còn về phần mấy tên cùi bắp kia thì trước hết để bọn hắn nhảy nhót một hồi đi đã, coi như là phần thưởng của bọn hắn.
Nghe được Từ Ưng nói tiếp thì Lôi Đại Bưu không có hé răng.
Bởi vì ở hắn xem ra, nếu Từ Ưng đã nói như vậy thì đã tuyên án tội chết cho tên kia, hắn biết rõ so với cha của Từ Ưng là Từ Vạn Sơn thì Từ Ưng là một người ác hơn, độc hơn, làm chuyện gì cũng không kiêng nể, dùng một câu lưu truyền trong hắc đạo Tây Nam: “ Nếu Từ thiếu muốn người nào chết canh ban thì Diêm Vương không dám để hắn sống qua canh năm.”
Nhưng mà.
Hắn không biết.
Chơi đen.
Bùi Đông Lai là tổ sư gia.