Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Cổ Cách liền rời đi.

- Haizzz..

Nhìn bóng lưng cô đơn của Cổ Cách, Long Bồ Tổ Đề không nhịn được khe khẽ thở dài, khuôn mặt hơi lộ vẻ phức tạp:

- Sư huynh, huynh yêu ta ta hai mươi mấy năm, ta chưa từng tiếp nhận; ta yêu Bùi Vũ Phu hai mươi mấy năm, hắn thủy chung yêu thê tử của hắn, cho dù thê tử của hắn đã vùi vào hoàng thổ. Chúng ta có chung kinh nghiêm nhưng mà hiểu lại khác nhau.

Lẩm bẩm tự nói, thân thể Long Bồ Tổ Đề không khỏi run lên, không nhịn được mà nhắm 2 mắt:

- Yêu một người cũng không nhất định phải cùng hắn ở chung một chỗ, đối với ta mà nói, chỉ cần hắn còn sống, hắn sống rất tốt, đó là điều hạnh phúc lắm rồi. Nhưng mà phần hạnh phúc này, ta lại không có được.

"Lộp bộp"

Nghe Long Bồ Tổ Đề nói những lời này, thân thể Bùi Đông Lai không khỏi chấn động.

Từ sau khi Diệp Cô Thành và liên minh Hoa Hạ lấy được tin tức, Bùi Đông Lai bắt đầu tin tưởng Bùi Vũ Phu đã chết.

Nhưng mà.

Ngày hôm đó.

Trên tàu Aram, Bùi Đông Lai xác định hắn đã thấy Bùi Vũ Phu.

Đúng vậy.

Hắn tin chắc ngày đó tuyệt đối không phải là xuất hiện ảo giác, Bùi Vũ Phu thật sự xuất hiện ở của đại sảnh.

Cho nên hắn cho rằng Bùi Vũ Phu chưa chết.

Mà hiện giờ nghe Long Bồ Tổ Đề nói Bùi Vũ Phu chết đi mà thương cảm, tín niệm và hi vọng trong lòng Bùi Đông Lai lại va chạm nhau.

- Đông Lai, ta biết con lần này tới Tu Di sơn là muốn biết chân thật của cuộc chiến Thần bảng kia.

Một lát sau, Long Bồ Tổ Đề mở mắt ra, ánh mắt nhu hòa nhìn Bùi Đông Lai, sâu kín thở dài, nói:

- Con đi theo ta.

- Vâng.

Bùi Đông Lai hít sâu một hơi, rồi gật đầu.

Rất nhanh, 5 người đã đi vào cung điện.

- Cổ lỗ.

Sau khi đi vào phòng Long Bồ Tổ Đề, Bùi Đông Lai chủ động mở miệng, cũng không gọi Long Bồ Tổ Đề là a di mà dựa theo tập tục Ấn Độ gọi Long Bồ Tổ Đề là Cổ lỗ.

Long Bồ Tổ Đề nghe vậy, khẽ mỉm cười:

- Đứa nhỏ, con có thể gọi ta là a di.

- A di.

Bùi Đông Lai lập tức đổi lời nói, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Con nghe Bồ Đề nói, ngài đã tham gia vào trận chiến Thần bảng kia, hơn nữa còn vì giúp cha con mà bị thương nặng, cảm ơn ngài.

Nói xong, Bùi Đông Lai liền cúi người chào thật sâu, tỏ lòng cảm ơn.

- Đứa con, không cần phải khách khí với ta.

Có lẽ là chìm vào hồi ức của trận chiến ấy, giọng nói của Long Bồ Tổ Đề mang theo vẻ thương cảm:

- Đứa nhỏ, nói vậy con đã biết chuyện giữa ta và cha con.

- Ta yêu cha con hơn 20 năm, 18 năm trước, bên ngoài truyền ra tin cha con bị Long Vương Diệp Cô Thành đánh gãy 1 chân, nhưng ta không tin bởi vì ta biết thực lực của hắn mạnh như thế nào.

- Khi nghe được tin tức kia, suy nghĩ đầu tiên của ta chính là bởi vì mẹ con chết nên hắn đau lòng, muốn quy ẩn, về phần bị đánh gãy một chân, nếu là sự thật thì đó chính là do hắn tự bố trí.

Nghe Long Bồ Tổ Đề nói thế, Bùi Đông Lai không khỏi cười khổ, hắn không phải không thừa nhận, Long Bồ Tổ Đề đúng là rất hiểu Bùi Vũ Phu.

- Hắn mang theo con quy ẩn 18 năm, ta một mực thu thập tin tức của hắn, nhưng hắn cùng con giống như là đã biến mất khỏi thế giới này, không có chút tin tức nào.

Long Bồ Tổ Đề lâm vào trong hồi ức, lời nói lộ ra vẻ yêu thương với Bùi Vũ Phu:

- Năm ngoài, hắn vì con mà rời núi. Khi biết được tin tức đó, ta rất kích động, đây là lần đầu tiên ta phát hiện thì ra yêu một người, chỉ cần biết được người ấy còn sống, đó là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

- Bởi vì hiểu được điều này cho nên ta cũng không đi gặp hắn, nhưng vẫn lặng yên thu tập tin tức của hắn và con, chú ý đến 2 người, do đó khi biết hắn nhận lời khiêu chiến của Odin, ta đã đến đỉnh Ô Hô Lỗ phong ở châu Phi.

Nói tới đây, giọng nói Long Bồ Tổ Đề tỏ ra tức giận:

- 18 năm trước, không là 19 năm trước. cha con là người đứng đầu trên Thần bảng, làm cho nhiều tuyệt thế cường giả không phục, muốn khiêu chiến, chẳng hạn như Nguyên Mộc của Vô Sinh Kiếm Đạo NB, còn có vua sát thủ Salem.

- Vua sát thủ Salem?

Mặc dù Bùi Đông Lai đã thông quá tài liệu biết được vua sát thủ Salem đứng thứ 3 trên Thần bảng nhưng mà tư liệu về Salem lại quá ít, cộng thêm chuyện Diệp Cô Thành không biết Salem, vì thế Bùi Đông Lai cũng không biết được tin tức cụ thể về người này.

- Vua sát thủ Salem, một người được xưng đem linh hồn bán cho tử thần, một người giết người như kẻ điên.

Giọng nói Long Bồ Tổ Đề hoàn toàn lạnh xuống:

- Không có ai biết hắn sinh ra ở đâu, cũng không ai biết bản lĩnh của hắn từ đâu mà có. 20 năm trước, có tin tức duy nhất liên quan đến Salem đó chính là không ai có thể sống sót khi bị hắn ám sát.

- Cha con đã phá vỡ điểm này, 20 năm trước, có lẽ không phục cha con nên Salem đã ám sát cha con, kết quả ám sát thất bại, hắn bị cha con đánh cho bị thương, bất quá lại đào tẩu khỏi tay cha con.

- Hắn có tham gia vào cuộc vây công?

Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động.

Long Bồ Tổ Đề nói:

- Đúng vậy, 20 năm trước, sau khi ám sát cha con thất bại, hắn đã biến mất không ai biết được hắn đi đâu, nhưng mà nửa năm trước hắn đã xuất hiện tại Ô Hô Lỗ phong.

- Ngoài Odin và Salem ra còn có thủ lĩnh của bộ lạc Cuồng Nhân, đứng thứ 4 trên Thần bản là Baya, hội trưởng của quốc hội Mafia, đứng thứ 6 trên Thần bảng, Chiến Thần …, thủ lĩnh tổ chức Topor Victor, người đứng thứ 9 trên Thần bảng là nữ thần Nicola. Trong bọn họ trừ Nico là người chính trị ra, những người còn lại đều vì muốn ngôi vị số 1 trên Thần bảng.

- A di, mọi con đường đều chứng thật, cha của con bị cường giả vây công rơi xuống đỉnh Ô Hô Lỗ phong mà chết, là như thế nào?

Bùi Đông Lai không nhịn được hỏi.

- Dúng cũng không đúng.

Long Bồ Tổ Đề gật đầu, lại lắc đầu:

- Ngày đó, trừ Salem ra, 5 người kia đều đến, mà trên thực tế, Salem cũng đến, bất quá cũng không hiện thân.

- Các ngươi không phục bởi vì ta chiếm ngôi vị thứ nhất trên Thần bảng, muốn khiêu chiến ta, chẳng qua là sau này ta quy ẩn nên các ngươi mất đi cơ hội, hôm nay ta sẽ cho các ngươi một cơ hội.

- Các ngươi, cùng lên đi.

Trong căn phòng an tĩnh, đột nhiên giọng nói của Long Bồ Tổ Đề to lên, khi nói 2 câu này, vẻ mặt của nàng tỏ ra kích động:

- Đây là lời nói của cha con khi đối mặt với 5 tên cường giả kia.

Chẳng biết tại sao nghe được những lời này của Long Bồ Tổ Đề, Bùi Đông Lai không khỏi nghĩ đến hình ảnh lúc đó.

Dường như hắn thấy được Bùi Vũ Phu đứng thẳng tắp như một cây thương, hắn cũng tưởng tượng ra khi Bùi Vũ Phu nói 2 cậu nói này, nụ cười ngây ngô trên mặt Bùi Vũ Phu đã biến mất, thay vào đó chính là sự coi rẻ thiên hạ.

- Lúc ấy, sau khi cha con nói ra 2 câu này, Odin là kẻ đầu tiên xuất thủ, kết quả hắn căn bản không phải là đối thủ của cha con.

- Những người khác thấy Odin không phải là đối thủ của cha con cho nên mới vây công?

Bùi Đông Lai hỏi.

- Không phải.

Long Bồ Tổ Đề lắc đầu:

- Bọn hắn vì câu nói thứ 3 của cha con.

- Câu gì?

- Hôm nay, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi có thể giết ta, mất đi cơ hội này, Ô Hô Lỗ phong sẽ thành nơi chôn xác của các ngươi.

Nói xong, khuôn mặt Long Bồ Tổ Đề tỏ ra vài phần không giải thích được, tựa hồ cho tới bây giờ, nàng vẫn không rõ vì sao vào lúc ấy Bùi Vũ Phu lại nói ra những lời này, mà không phải sau khi giết chết Odin, rồi tiêu diệt từng tên kia, mà là cách kích tướng, bức bách bọn hắn liên thủ để vây công.

Bùi Đông Lai cũng là cả kinh không nhẹ" VÌ sao Qua tử phải làm như vậy?"

- Bởi vì một câu này, cho nên bọn hắn liên thủ vây công cha con.

Không đợi Bùi Đông Lai nghĩ ra cái gì, Long Bồ Tổ Đề lại nói:

- Lúc ấy ta cho rằng cha con có lòng tin vào thực lực của mình cho nên ta khong xuất thủ.

- Ngày đó, cha con chỉ dùng vài chiêu đá đánh bại 4 cường giả, còn Odin bị bức đến sát bên bờ vực, đối mặt với một kích cuối cùng của cha con, hắn liền dùng vũ kỹ 'Tuyệt Đối Phòng Ngự'.

Nói tới đây, ánh mắt Long Bồ Tổ Đề toát ra sát ý:

- Cuối cùng, Odin bằng vào 'Tuyệt Đối Phòng Ngự' miễn cưỡng ngăn được công kích của cha con, mà ngay lúc đó Salem liền nhảy ra đánh lén.

- Đối mặt với một kích của Salem, mặc dù cha con phản ứng kịp thời, hơn nữa ngạnh kháng công kích của Salem nhưng mà dường như đã dùng toàn lực, điều đó đã tạo ra cơ hội cho Odin. Tuy rằng Odin bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn không mất đi năng lực chiến đấu, hắn thừa dịp cha con giao thủ với Salem, liền ở đằng sau tập kích cha con, đẩy cha con xuống đỉnh Ô Hô Lỗ phong.

- Thì ra là như vậy.

Nghe được tin tức chân chính, nghĩ tới những cường giả này không ngờ lại hèn hạ như vậy, trong lòng Bùi Đông Lai giận dữ, 2 tay nắm chặt vào nhau.

Long Bồ Tổ Đề thì dừng lại, khuôn mặt nàng hiện ra vẻ bi thương, bởi vì trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Bùi Vũ Phu rơi xuống đỉnh Ô Hô Lỗ phong kia.

Ngày hôm đó, nàng hoàn toàn cả kinh vì một màn kia.

- A di, nếu con đoán không sai thì sở dĩ ngài bị thương, là bởi vì động thủ cùng Odin và Salem.

Sau đó, Bùi Đông Lai liền đoán ra nguyên nhân Long Bồ Tổ Đề bị thương.

Long Bồ Tổ Đề gật đầu:

- Đúng vậy! Salem tên khốn kia xuất hiện quá đột nhiên, thế cho nên ta mặc dù muốn giúp cha con thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Mà khi Salem cùng cùng Odin liên thủ đánh ngã cha con rơi xuống đỉnh Ô Hô Lỗ phong, ta tức giận xuất thủ với 2 người. Trong đó bởi vì thương thế của Odin quá mức nghiêm trọng nên mất đi lực chiến đấu cũng không giao thủ với ta.

- Về phần tên Salem kia, mặc dù hắn vận dụng bí thuật, bị tác dụng phụ, thực lực giảm xuống nhưng mà thực lực của hắn cũng mạnh hơn ta rất nhiều, mặc dù thực lực hạ xuống nhưng ta vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Khi nói chuyện, Long Bồ Tổ Đề không nhịn được mà cắn răng.

Bùi Đông Lai nghe vậy,không khỏi nhớ đến cảnh Tô Bồ Đề đại chiến Battty Ann, trong lòng vừa động, hỏi:

- Cho nên ngài dùng " Niết Bàn"?

- Ừh.

Long Bồ Tổ Đề khẽ gật đầu một cái:

- Thời khắc nguy cơ, ta vận dụng 'Niết Bàn' làm tên khốn Salem bị trọng thương nhưng ta cũng bị hắn đả thương.

- Sau khi ta cùng tên khốn kia bị thương, tất cả người xuất hiện trên đỉnh Ô Hô Lỗ phong cũng bị thương. Kể từ đó, bởi vì mọi người đều bị thương hơn nữa nếu tiếp tục chiến đấu thì sẽ tạo thành tiện nghi cho kẻ thác, vì thế mọi người cũng không tiếp tục chiến đấu nữa, mà là vô cùng ăn ý rời khỏi đỉnh Ô Hô Lỗ phong. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Long Bồ Tổ Đề nói tới đây, khẽ thở dài:

- Đây chính là toàn bộ quá trình cuộc chiến Thần bảng.

- A di, vết thương của ngài đã khôi phục lại hết chưa?

Nghe xong Long Bồ Tổ Đề nói, Bùi Đông Lai trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi.

- Còn chưa hết, đại khái cần nửa năm nữa.

Khi trả lời Bùi Đông Lai, chân mày Long Bồ Tổ Đề khẽ nhíu lại, giọng nói tỏ ra lo lắng:

- Bất quá đến lúc đó, thương thế bọn hắn cũng sẽ hồi phục.


Nửa năm!


2 chữ này giống như một tiếng sấm nổ vang bên tai Bùi Đông Lai.


Một cỗ áp lực đè nặng trong lòng hắn, thời gian cho hắn cũng không còn nhiều lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK