Chỉ một bước.
Rất ngắn.
Nhưng mà.
Nàng vẫn đứng ở bên người Bùi Đông Lai.
Nàng muốn dùng phương thức này để biểu lộ thái độ của mình: “ Con không buông tay.”
Không bao giờ.
“Bá!”
Thấy một màn như vậy thì sắc mặt của tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh liền biến đổi. Bọn hắn không ngờ rằng trước mặt Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch cùng các vị đại lão mà Tần Đông Tuyết dám làm ra hành động như thế.
Trong đó Tiếu Ái Linh muốn mở miệng ngăn cản hành động của Tần Đông Tuyết nhưng mà lời nói đến miệng thì nàng liền nuốt ngược trở lại. Nàng biết được, trong trường hợp này nàng không có tư cách để mở miệng.
- Đông Tuyết.
Giọng nói của Tần Hồng Sơn to lên.
Vẫn không buông.
Tay chân của Tần Đông Tuyết lạnh tanh, thân hình run rẩy, hàm răng va vào nhau tạo thành những tiếng “ lập cập”
Giờ phút này nàng giống như cô gái nhỏ đứng giữa đồng vậy, lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.
- Nữ nhân ngốc, nam nhân phải đứng trước nữ nhân để che mưa che gió. Chứ không phải đứng sau lưng nữ nhân để nữ nhân bảo vệ.
Bùi Đông Lai dùng sức nắm lấy cánh tay của Tần Đông Tuyết, mỉm cười nhìn nàng.
Sau đó.
Hắn đứng thẳng lưng nhìn vào ánh mắt của Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch rồi bước lên từng bước. Giống như một tòa núi lớn đứng chắn trước người Tần Đông Tuyết vậy.
Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế, cảm nhận được lực lượng trên bàn tay Bùi Đông Lai truyền đến, nhìn vào lưng cửa Bùi Đông Lai thì những nổi sợ hãi cùng bất an trong lòng Tần Đông Tuyết đã dần dần biến mất.
Vài giây sau, thân thể của nàng cũng không run lên nữa.
- Tiểu tử, lập tức rời khỏi đây.
Mắt thấy Bùi Đông Lai bước ra thì Tần Hồng Sơn nhìn vào Bùi Đông Lai rồi nói, giọng nói không thể nghi ngờ.
- Tần gia gia.
- Cậu không có tư cách để gọi 3 chữ này, rời đi khỏi nơi này. Chuyện phát sinh lúc nãy ta sẽ không truy cứu nữa.
Bùi Đông Lai vừa mới hô lên 3 chữ “ Tần gia gia” thì Tần Hồng Sơn liền lên tiếng cắt đứt, hắn dùng phương thức này để nói cho Bùi Đông Lai biết đại cục đã định, Bùi Đông Lai không nên cố gắng làm gì nữa.
- Đồ Tần gia muốn, Bùi gia cũng có thể cấp nổi.
Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt của Tần Hồng Sơn, gằn từng chữ.
- Bằng vào những sản nghiệp không thể lộ ra ánh sáng hay là bằng vào thằng cha què một chân của mày sao?
Lúc này đây, không đợi Tần Hồng Sơn mở miệng, Diệp Tranh Vanh đã đi ra khỏi đám người. Nhìn vào Bùi Đông Lai rồi nói giống như là hoàng đế đang nhìn tên ăn mày vậy.
- Diệp Tranh Vanh, anh dựa vào cái gì mà nói như thế?
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh bước ra, vẻ mặt Tần Đông Tuyết lạnh như băng nhìn vào Diệp Tranh Vanh. Giọng nói vô cùng lãnh mạc.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết đi ra, Diệp Tranh Vanh cố nén cơn tức giận trong lòng. Lộ ra bộ dạng thái tử của Diệp gia đại thiếu, cuồng ngạo nói:
- Chỉ bằng vào những gì Diệp gia chúng ta cho Tần gia các cô. Hắn làm không được, người cha một chân của hắn cũng không được.
- Ai nói Bùi gia không được?
Diệp Tranh Vanh vừa dứt lời, một giọng nói to như sấm nổ vang lên trong khắp đại sảnh.
Giọng nói vang lên, cửa mở.
Trước cửa đại sảnh.
Nam nhân một chân kia giống như là quân vương buông xuống, ngạo nghễ đứng đó.
"Bá!"
Nghe được giọng nói vang như sấm rền của Bùi Vũ Phu thì tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía cửa. Rõ ràng thấy được Bùi Vũ Phu xuất hiện trước cửa đại sảnh.
Ngày hôm nay, Bùi Vũ Phu không lộ ra bộ dạng lôi thôi giống như ở Trầm Thành mà lúc này hắn đi giày Tây, râu được cắt gọn gàng.
Thấy được Bùi Vũ Phu xuất hiện thì thành viên của 2 nhà Tần Diệp đều mở to mắt ra nhìn vào, phảng phất như muốn nhìn kỹ hơn một chút.
Ánh mắt của những người này tỏ ra quái dị khi nhìn thấy Bùi Vũ Phu.
Ở trong trí nhớ của những người đã từng thấy Bùi Vũ Phu ra tay ở trong khách sạn Yên Kinh năm xưa thì lúc ấy Bùi Vũ Phu giống như một thanh bảo kiếm sắc bén làm cho người muốn tránh đi mũi nhọn của thanh kiếm ấy. Nhưng mà hôm nay, trên người Bùi Vũ Phu không lộ ra vẻ sắc bén nào, mà hơi thở trên người Bùi Vũ Phu rất giống với một người bình thường.
So với các thành viên 2 nhà Diệp Tần thì khi thấy Bùi Vũ Phu xuất hiện thì phản ứng của Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch cũng không giống nhau. Tần Hồng Sơn thì nhíu chặt mày còn đôi mắt của Diệp Thạch thì lóe ra tinh mang, trên mặt nở ra nụ cười ẩm hiểm mà người ta không thể phát giác được, điểu hình là loại người tiểu lý tàng đao.
Mà mấy vị lão nhân của 2 nhà Tần Diệp thấy Bùi Vũ Phu thì lại âm thầm lắc đầu.
Cứng quá dễ gãy.
Ở nhóm bọn hắn xem ra, thời gian qua Bùi Vũ Phu cũng đã thay đổi rất nhiều nhưng mà có một số việc không thay đổi được.
Thay đổi sao?
Trong đại sảnh chỉ có một mình Diệp Cô Thành người được xưng là Long Vương, đứng thứ nhì trong Long bảng Diệp Cô Thành mới có thể biết được.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của hắn nhìn vào Bùi Vũ Phu tràn đầy vẻ phức tạp, trong lòng cũng không biết nghĩ cái gì.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai thấy được Bùi Vũ Phu xuất hiện thì giống như là một đứa trẻ thấy được người thân, hắn vô cùng kích động. Sau đó, hắn thấy Bùi Vũ Phu nhìn hắn rồi nở một người ngây ngô, phúc hậu. Mặc kệ là thân phận của Bùi Vũ Phu biến hóa như thế nào, đối với Bùi Đông Lai thì hắn vẫn nở ra nụ cười mà 18 năm qua hắn vẫn hay cười.
Cười xong, Bùi Vũ Phu mang theo Quý Hồng, ở cái nhìn chăm chú của mọi người bước vào đại sảnh.
Thấy Bùi Vũ Phu tới gần, 8 gã thành viên tinh nhuệ Long Nha ở phía sau Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch đều lộ ra bộ dạng ngưng trọng. Đồng thời ánh mắt nhìn về Diệp Cô Thành để xin chỉ thị, cảm giác kia chỉ cần Diệp Cô Thành ra lệnh một tiếng thì bọn hắn sẽ xông lên công kích Bùi Vũ Phu.
Đối mặt với 8 gã binh sĩ tinh nhuệ của Long Nha thì Quý Hồng có chút âm thầm kinh hãi, nàng có thể cảm nhận được hơi thở khủng bố của 8 tên binh sĩ tinh nhuệ này. Trực giá và lý trí nói cho nàng biết, một người nào trong số bất kỳ 8 người này cũng có thể đánh bại nàng.
Hiểu được điểm này, đồng thời Quý Hồng cũng phát hiện được vẻ mặt của Bùi Vũ Phu cũng không có chút biến hóa này, bước chân vẫn đi về phía trước.
Thấy một màn như thế. Nghĩ đến Bùi Vũ Phu chỉ dùng một ngón tay mà có thể đỡ được một kiếm của sư phụ mình là Cô Độc Phong Ảnh thì trong lòng Quý Hồng không còn lo lắng nữa.
Mà ánh mắt của Diệp Cô Thành vẫn nhìn vào Bùi Vũ Phu, thấy được thủ hạ của mình xin chỉ thị thì Diệp Cô Thành lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy Diệp Cô Thành lắc lắc đầu thì 8 gã binh sĩ tinh nhuệ của Long Nha liền tránh đường, bất quá ánh mắt vẫn tỏ ra cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bùi Vũ Phu và Quý Hồng.
Một bước, hai bước, ba bước.
Khi Bùi Vũ Phu mang theo Quý Hồng bước vào thì trong đại sảnh tất cả mọi người cảm thấy có một loại cảm giác áp bách, hơn nữa lại càng lúc càng rõ ràng.
Phát hiện này khiến cho tất cả mọi người, kể cả Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch cũng âm thầm kinh hãi.
Trong phút chốc, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Sau đó, mắt thấy Bùi Vũ Phu mang theo Quý Hồng tới gần, mấy thành viên của 2 nhà Tần Diệp liền sôi nổi tránh đường.
Thấy một màn như vậy thì vẻ mặt của Diệp Tranh Vanh có chút khó coi. Hắn thật muốn mở miệng phản kích Bùi Vũ Phu nhưng mà đối mặt với khoảng cách càng lúc càng gần thì hắn chỉ cảm thấy trước ngực bị một tòa núi lớn đè lên làm cho hắn không đủ dũng khí để mở miệng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Vũ Phu bước qua.
Bùi Vũ Phu đã hoàn toàn xem Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch thành không khí, thậm chí ngay cả mấy lão nhân của 2 nhà Diệp Tần thì Bùi Vũ Phu cũng không hề để ý.
Giờ phút này, trong mắt của hắn chỉ có con hắn cùng con dâu tương lai của hắn.
Rốt cuộc, Bùi Vũ Phu cũng đã đến trước mặt của Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết rồi dừng lại.
- Bùi thúc thúc.
Có lẽ thanh danh khi xưa của Bùi Vũ Phu quá lớn, có lẽ là sau khi xuất hiện thì Bùi Vũ Phu đã tạo ra hiệu quả kinh người như thế, có lẽ Bùi Vũ Phu là cha chồng tương lai của mình. Mắt thấy Bùi Vũ Phu đứng bên người thì Tần Đông Tuyết vô cùng khẩn trương.
- Nha đầu, đây là vật gia truyền của Bùi gia truyền lại, hôm nay ta giao nó cho con.
Bùi Vũ Phu cười cười với Tần Đông Tuyết rồi sau đó lấy từ trong lòng ra một cái hộp có phong cách cổ xưa, không có mở ra mà trực tiếp đưa đến trước mặt Tần Đông Tuyết.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói thế thì Tần Đông Tuyết vô cùng kích động, nàng rất rõ ràng, Bùi Vũ Phu làm như thế là đã đem nàng trở thành con dâu của Bùi gia.
Cùng lúc đó, sắc mặt của các thành viên 2 nhà Tần Diệp đều đại biến.
Phải biết rằng hôm nay là buổi lễ đính hôn của 2 Tần Đông Tuyết và Diệp Tranh Vanh, Bùi Vũ Phu đem đồ gia truyền của Bùi gia giao cho Tần Đông Tuyết, điều này nói lên cái gì?
Đây là nói cho mọi người biết: Ta Bùi Vũ Phu rất hài lòng với con dâu này, ta nhận nó rồi.
Có lẽ là do qua kích động, Tần Đông Tuyết cũng không có lấy mà vẻ mặt ửng đỏ nhìn vào Bùi Đông Lai, dường như đang muốn hỏi ý kiến của Bùi Đông Lai.
- Lấy đi.
Bùi Đông Lai cười cười, ý bảo Tần Đông Tuyết đón lấy.
- Đông Tuyết.
Bùi Đông Lai vừa nói xong, không đợi Tần Đông Tuyết đưa tay ra lấy thì Tần Hồng Sơn lại mở miệng. Trong giọng nói hắn tràn đầy vẻ tức giân, càng nhiều hơn là lo lắng.
Ở hắn xem ra, nếu Tần Đông Tuyết tiếp nhận đồ vật này thì mặt mũi của Tần gia đã bị ném đi hơn nữa cũng không biết ăn nói với Diệp gia như thế nào.
- Nha đầu, con đã quyết định làm con dâu của Bùi gia thì cứ yên tâm mà lấy.
Nghe Tần Hồng Sơn nói như thế thì Bùi Vũ Phu cũng không quay đầu lại mà vẫn tươi cười như cũ:
- Không ai có thể ngăn cấm 2 đứa ở một chỗ.
“ Rầm!”
Lại nghe Bùi Vũ Phu nói như thế thì cả đại sảnh liền trở nên xôn xao, sắc mặt của mọi người liền đại biến.
- Cảm ơn Bùi thúc thúc.
Sau đó, không đợi ai mở miệng ngăn cản, Tần Đông Tuyết đã lấy cái hộp kia rồi cúi đầu cảm ơn.
"Tê ~ "
Thấy một màn như vậy thì thành viên 2 nhà Tần DIệp đều tức giận hít vào một hơi. Trong đó, một ít thành viên đời thứ ba và thành viên đời thứ tư của 2 nhà Tần Diệp, nếu không phải bận tâm Tần Hồng Sơn và Diệp Thạch thì đã sớm lên tiếng ngăn cản.
So với thành viên của 2 nhà Tần Diệp thì khi thấy Tần Đông Tuyết nhận chiếc hộp kia thì ánh mắt của Quý Hồng lại lộ ra vẻ hâm mộ và ghen tị.
- Bùi Vũ Phu.
Vẻ mặt của Tần Hồng Sơn tái nhợt nhìn vào Bùi Vũ Phu, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống.
Không để ý đến.
Dường như Bùi Vũ Phu đã coi Tần Hồng Sơn là cái rắm.
Hắn lại đem ánh mắt nhìn về Bùi Đông Lai, khuôn mặt lại nở ra nụ cười ngây ngô.
- Qua tử ngốc.
Thấy được bộ dạng kia của Bùi Vũ Phu thì trong lòng Bùi Đông Lai liền nhấc lên những tầng sóng lớn. hắn có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ là 2 mắt đỏ lên rồi cười mắng một câu.
Bùi Vũ Phu cười cười rồi vỗ lên vai phải của Bùi Đông Lai một cái.
Rất nhẹ.
Nhưng cũng rất nặng.
Tình thương của cha như núi.
- Bùi Vũ Phu, tôi mặc kệ hôm nay ông muốn làm gì. Tôi khuyên ông nên mang con của ông rồi rời đi khỏi nơi này.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu hoàn toàn coi thường mình thì Tần Hồng Sơn cảm thấy quyền uy của mình đang bị khiêu khích. Lửa giận trong lòng hắn đã bạo phát, giọng nói không còn khách khí nữa, mơ hồ mang theo vài phần uy hiếp.
Lại nghe được Tần Hồng Sơn rống to lên, Bùi Vũ Phu quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Tần Hồng Sơn:
- Tần Hồng Sơn, ông nghĩ rằng Bùi gia chúng ta muốn làm xui gia với ông lắm sao?
“ Ách?”
Lời nói của Bùi Vũ Phu khiến cho thành viên 2 nhà Tần- Diệp đều nghi hoặc, nếu Bùi gia không muốn Tần gia trở thành xui gia thì hôm nay tới cướp cô dâu để làm gì?
- Nếu không phải nha đầu này có tình ý thắm thiết với con ta thì cho dù người Tần gia các ông có đồng ý thì Bùi Vũ Phu ta cũng không đồng ý đâu.
Bùi Vũ Phu mở miệng lần nữa, giọng nói làm cho người ta vô cùng kinh hãi.
- Ông…..
Nghe được lời nói ngưu bức của Bùi Vũ Phu thì Tần Hồng Sơn tức giận đến cả người run lên, đưa tay chỉ vào Bùi Vũ Phu
- Tần Hồng Sơn, lúc trước ông lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt, để 2 nhà chúng ta đưa ra lễ hỏi. Mặc dù hành vi ấy có chút đê tiện nhưng mà rất thông minh. Như vậy có thể đem lại cho ông lợi ích lớn nhất. Hiện giờ tuy rằng ta không biết phần lễ hỏi của Diệp gia cho ông nặng như thế nào. Nhưng mà thấy ông đã lựa chọn như vậy thì ta cảm thấy đầu ông đã tràn đầy nước trong đó rồi.
Không đợi Tần Hồng Sơn mở miệng nói tiếp, Bùi Vũ Phu lại mở miệng, ánh mắt nhìn vào Tần Hồng Sơn giống như một thằng ngu ngốc.
- Ách?
Mặc dù thành viên của 2 nhà Tần Diệp đã biết được Bùi Vũ Phu là một người vô cùng cuồng ngạo. Nhưng mà, lúc này nghe được Bùi Vũ Phu nói “ Đầu của Tần Hồng Sơn tràn đầy nước trong đó rồi” thì bọn hắn hoàn toàn sợ ngây người.
Bọn hắn thật sự muốn biết, nam nhân này dựa vào cái gì mà ngưu bức đến thế?
- Bùi Vũ Phu, ông muốn giẫm lên vết xe đổ năm xưa sao?
Tần Hồng Sơn giận tím mặt, rống lớn.
- Giẫm lên vết xe đổ năm xưa ư?
Ánh mắt Bùi Vũ Phu như đao quét về phía đám người Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch:
- 20 năm trước, ta không có quỳ mà bước ra khỏi Yên Kinh. Hôm nay, cho dù Thiên vương lão tử đến đây thì cũng đừng hòng khiến con ta bước ra khỏi Yên Kinh nửa bước.
- Bùi Vũ Phu, ông thật sự cảm thấy rằng trên đời này không có ai có thể đối phó với ông sao?
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Vũ Phu, Diệp Thạch cười lạnh một tiếng. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành:
- Người đâu, bắt tên mãng phu không biết trời cao đất rộng này lại cho ta.