Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9h30 đêm, Bùi Đông Lai và năm người Ngũ Cương trở lại một căn cứ bí mật ở phân khu Đường sơn.

Theo như lời của Ngũ Cương thì căn cứ này là một trong những địa điểm huấn luyện trước kia của đại đội đặc chủng Lang Nha.

Cả trụ sở chỉ có vài phòng ốc, trên khoảng trống của sân vận động còn lại bảy chiếc trực thăng.

- Đông Lai, trừ đại đội đặc chủng Lang Nha ra thì những bộ đội đặc chủng khác quân khu và đội hải quân lục chiến đều đã đến.

Chờ khi ô tô dừng lại trước máy bay trực thăng thì Ngũ Cương mới giải thích.

Nghe được lời nói đó ủa Ngũ Cương thì Bùi Đông Lai cũng không ý kiến gì, hắn hiểu rằng những tiểu đội tinh anh của các quân khu thường coi trực thăng như ký túc xá của mình, bọn họ ăn cơm, ngủ nghỉ đều ở trên trực thang, ngoài ra ngay cả đi chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ dùng trực thang đưa đến nơi cần đến.

Mà theo chỉ thị của cấp trên thì bên tổ chức thi đấu sẽ không cấp nơi ăn nghỉ cho các tiểu đội dự thi, chỉ cung cấp cơm nước, tất cả các đội tham gia tự dùng cơm ở chỗ mình.

- Bộ đội đặc chủng Lang Nha ở gần đây nhất, bọn họ có thể tới cuối cùng và cũng có thể chuẩn bị tốt nhât.

Bùi Đông Lai không phát biểu ý kiến của mình, một gã thành viên của Đằng Long tiểu đội bất bình nói một câu.

Trước khi Bùi Đông Lai tham gia đội đặc chủng Đằng Long, Ngưu Lỗi vốn là đội trưởng đồng thời là tay súng bắn tỉa số một của đội lại bị Bùi Đông Lai đánh cho tàn phế, còn gã này là tay súng giỏi thứ hai, hơn nữa đã từng tham gia Đại Bỉ Võ.

Đã nhiều lần tham dự Đại Bỉ Võ tiểu độ đặc chủng Đằng Long gặp phải tiểu đội đặc chủng Lang Nha, kết quả đều bị Lang Nha hung hăng làm nhục, thất bại thảm hại!

- Bọn chúng đã ba lần liên tục đạt được danh hiệu quán quân Đại Bỉ Võ, tự nhiên có tư cách kiêu ngạo.

Một gã thành viên khác nói.

Tiếng nói vừa dứt, bao gồm cả Ngũ Cương, năm người đồng loạt quăng ánh mắt lên người Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, nói:

- Từ năm nay, danh hiệu quán quân và bọn họ không còn liên quan gì nữa.

Bên tai vang lên lời nói hời hợt nhưng lại mang theo dáng vẻ tự tin mười phần của Bùi Đông Lai thì mấy người Ngũ Cương rất xúc động, cảm giác hận không thể lập tức phát tác.

Bởi vì chỗ ở của đám người Bùi Đông Lai là căn cứ trước kia của đội Lang Nha nên các hạng đồ dùng phương tiện huấn luyện đều đầy đủ, theo như an bài thi đấu thì trong mấy ngày trước khi bắt đầu tám tiểu đội dự thi có thể tự hành huấn luyện ở trụ sở bí mật của mình.

Rạng sáng ngày thứ hai, ngay từ tờ mờ sáng trong căn cứ đã vang lên những tiếng hô khẩu hiệu và âm thanh chạy bộ.

Hiển nhiên có tiểu đội đặc chiến đã bắt đầu luyện tập.

Tiểu đội Đằng Long đang ở trong máy bay trực thăng, tất cả mọi người đều đã dậy, bao gồm cả Bùi Đông Lai. Thân là chỉ đạo viên nên Ngũ Cương nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai hỏi:

- Đông lai, chúng ta cũng nên luyện tập đi?

- Được.

Bùi Đông Lai gật đầu nói:

- Bất quá chỉ điểm đến là dừng, không cần liều mạng.

Với quyết định đó của Bùi Đông Lai thì năm người cũng không có dị nghị gì, bọn họ tuy rằng biết nước đến chân mới nhảy là không tốt nhưng chỉ là thi đấu đã sắp diễn ra, cho dù họ có liều mạng luyện tập cũng không thể đề cao được thực lực quá nhiều, hơn nữa còn làm hao phí thể lực và tinh thần, bước vào thi đấu hẳn là sẽ vô cùng bất lợi.

Chờ khi đám người Bùi Đông Lai thay y phục chỉnh tề ở trong trực thăng thì những tiểu đội đặc chiến khác đều đã bắt đầu luyện tập, trong đó tiểu đội hải quân lục chiến mặc y phục xanh lam còn năm tiểu đội đặc chiến thuộc các quân khu khác và cả tiểu đội đặc chủng Đằng Long đều mặc quần áo giống nhau, màu xanh lá cây. Đó là y phục tác chiến chuyên dụng của bộ đội đặc chủng.

- Toàn đội, nghỉ!

- Điểm danh.

- Một, hai, ba,bốn, năm, sáu!

- Tiểu đội đặc chiến Đằng Long, 1 người vì 6 người, 6 người vì 1 người.

- Trước tiên chúng ta rèn luyện thể lực, chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục, sau đó tiến hành huấn luyện chiến đấu. Cuối cùng sẽ tiến hành huấn luyện tác xạ.

Bùi Đông Lai và Ngũ Cương đứng đầu đội ngũ, do là đội trưởng nên Bùi Đông Lai hô mệnh lệnh:

- Toàn đội, quay phải, chạy!

"Bá!"

"Ba!"

Giọng nói của Bùi Đông Lai vừa dứt thì toàn bộ đội viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long lập tức quẹo phải chuẩn bị chạy ra bên rìa sân thể dục.

Thấy hai người Bùi Đông Lai và Ngũ Cương dẫn đầu các thành viên của tiểu đội Đằng Long, mấy thành viên của các tiểu đội đặc chiến khác đang huấn luyện cũng sôi nổi quăng ánh mắt lại.

Đối với việc này thì mấy người Bùi Đông Lai cũng không để ý.

Một lát sau những người kia đều thu hồi ánh mắt, chuyên tâm tập luyện.

Đến khi Bùi Đông Lai và các thành viên tiểu đội Đằng Long hoàn thành hai mươi vòng chạy rèn luyện thể lực thì sắc trời đã sáng rõ, mặt trời đỏ nhô lên ở phía Đông nhuộm đỏ cả góc trời.

"Vù…Vù”

Tiếp đó khi tiểu đội Đằng Long còn chưa tiến hành huấn luyện chiến đấu thì bỗng có một chiếc trực thăng từ phương Bắc bay tới, cánh quạt quay tròn phát ra âm thanh vang vọng trên không trung.

"Bá!"

Phút chốc ánh mắt của các thành viên bảy tiểu đội đặc chiến đến trước đều hướng về chiếc trực thăng.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trực thăng từ từ đỗ xuống khoảng trống trên sân thể dục, các thành viên của tiểu đội đặc chiến Lang Nha trong đó theo thứ tự bước ra.

- Người kia là đội trưởng trước kia của tiểu đội đặc chiến Lang Nha, hiện tại là chỉ đạo viên, ngoại hiệu Dã Lang, mấy năm trước luôn luôn là quán quân của hạng mục bắn súng cá nhân và chiến đấu cá nhân của Đại Bỉ Võ. Hai năm qua Huyết Lang mới xuất hiện, thay thế Dã Lang.

Ngũ Cương cũng từng tham gia hai lần Đại Bỉ Võ nên đối với các nhân vật nổi tiếng trong các đội ngũ hết sức quen thuộc, thấy tiểu đội đặc chiến Lang Nha bước xuống thì liền giới thiệu cho Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai không hé răng, hắn tiếp tục nhìn chăm chú chờ đợi Diệp Thiên xuống máy bay.

Thân là đội trưởng tiểu đội đặc chiến Lang Nha nên Diệp Thiên là người cuối cùng bước xuống trực thăng.

Gã mặc y phục tác chiến giống hệt năm thành viên Lang Nha còn lại, động tác gọn gàng.

- Tên đó chính là Huyết Lang Diệp Thiên, nghe nói thực lực của hắn đã đạt tới tư cách bước vào Long Nha, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sau cuộc thi này hắn sẽ gia nhập Long Nha.

Thấy Diệp Thiên bước từ trên trực thăng xuống thì Ngũ Cương tiếp tục giới thiệu:

- Hẳn là tên đó sẽ đại diện cho tiểu đội đặc chiến Lang Nha tham gia hai hạng mục bắn súng cá nhân và chiến đấu cá nhân như hai lần trước, Đông Lai, cậu phải cẩn thận đề phòng tên đó, vô luận đánh nhau hay bắn súng thực lực của hắn đều rất mạnh.

- Đã hiểu.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, đang chuẩn bị rời mắt đi thì lại thấy được Diệp Thiên ở xa xa vô tình hay hữu ý nhìn thoáng qua hắn.

Ngay sau đó.

Ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung mơ hồ khuấy động lên một tia lửa vô hình.

Sau đó dường như hai người cùng lúc thu hồi ánh mắt.

Mặc dù trong căn cứ có tám bãi bia tập bắn, đủ để đáp ứng tám tiểu đội đặc chiến tập bắn nhưng Bùi Đông Lai cũng không tiến hành huấn luyện bắn súng mà tiến hành huấn luyện cách đấu.

Kết thúc luyện tập, Bùi Đông Lai mang theo các chiến hữu trở lại máy bay trực thăng, cởi bỏ trang bị và balo, tắm rửa sơ qua một chút rồi tới nhà ăn.

Khi đám người Bùi Đông Lai đến thì trừ tiểu đội đặc chiến Lang Nha ra thì tất cả các tiểu đội khác đều đã tới.

Phòng ăn chuẩn bị dưới hình thức tiệc đứng, các đội viên có thể tùy ý lựa chọn thức ăn phù hợp khẩu vị.

"Bá!"

Bùi Đông Lai và đồng đội bước vào nhà ăn khiến rất nhiều ánh mắt đổ dồn lại, toàn bộ tập trung lên Bùi Đông Lai, bởi vì trừ hắn ra thì năm người kia đều đã từng tham gia Đại Bỉ Võ nên với bọn họ cũng không còn xa lại gì.

- Ngũ Cương, nghe nói mày có thể trở thành đại đội trưởng đại đội Đằng Long là do có người đánh tàn phế đại đội trưởng tiền nhiệm, chả lẽ chính là thằng này?

Không đợi mấy người Bùi Đông Lai chọn đồ ăn, một giọng nói đã phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Người mở miệng là đội trưởng tiểu đội đặc chiến Mãnh Hổ. Thân hình y cao gần hai mét, dáng người dũng mãnh, toàn thân tràn ngập lực lượng, không chỉ đầy những vết chai trên ngón tay khi cầm súng mà ngay cả bàn tay y cũng rất nhiều vết chai.

Liếc mắt một cái Bùi Đông Lai cũng nhận ra người này được xưng là Hổ Vương, cũng là người luyện võ, hơn nữa thực lực không tồi.

- Vương Khuê, mày có ý gì?

Ngũ Cương thấy Hổ Vương Vương Khuê chĩa mũi nhọn vào Bùi Đông Lai thì có chút bất mãn.

- Không có ý gì, chỉ muốn biết một chút mà thôi.

Vương Khuê lên tiếng, hé ra hàm răng trắng rồi bỗng đứng lên đi nhanh tới chỗ Bùi Đông Lai.

- Xin chào, tôi gọi là Vương Khuê, là tiểu đội trưởng tiểu đội Mãnh Hổ.

Trong ánh nhìn chăm chú của toàn bộ đội viên các tiểu đội, Vương Khue đi tới trước người Bùi Đông Lai giơ tay phải ra, mỉm cười muốn bắt tay với Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai thản nhiên nói:

- Đội trưởng tiểu đội đặc chiến Đằng Long. Bùi Đông Lai.

Vừa nói Bùi Đông Lai vừa đưa tay bắt tay Vương Khuê.

"Bá!"

Nháy mắt mọi người đều tập trung lên hai tay đó.

Nét cười trên mặt Vương Khuê không giảm,tay phải y đột nhiên phát lực, lực đạo khủng bố tuôn ra nhưng núi lửa phun trào.

Bùi Đông Lai tỉnh bơ.

“Ách?”

Thấy một màn như thế trừ các thành viên của Đằng Long thì tất cả các đội viên khác đều kinh ngạc, bọn họ hiểu rõ rằng, thân thể Vương Khuê cường tráng mà gã còn luyện võ, lực lượng cực kì khủng bố.

Dưới tình hình đó thì nếu thực lực Bùi Đông Lai kém xa Vương Khuê thì tay phải coi như không phế cũng phải bị thương, chắc chắn phải bỏ cuộc luận võ toàn quốc lần này.

Mà lúc này đây bọn họ lại thấy Bùi Đông Lai không hề phát lực đã có thể chống lại Vương Khuê.

Mắt thấy lực đạo của mình bị Bùi Đông Lai dễ dàng ngăn cản, nét cười trên mặt Vương Khuê thoáng nhưng đọng lại, y không ngừng gia tăng lực lượng, về sau cánh tay không chỉ nổi lên gân xanh lòe loẹt mà bắp tay cũng to hơn một vòng.

Tuy vậy nhưng sắc mặt Bùi Đông Lai vẫn không hề thay đổi, còn khuôn mặt Vương Khuê thì đã đỏ lên.

- Vương đội trưởng, có thể buông tay chưa?

Bùi Đông Lai cười hỏi.

Vương Khuê hơi xấu hổ gật đầu, chờ Bùi Đông Lai giảm bớt lực liền buông tay rút về, cười khổ:

- Nghe nói cậu đánh Ngưu Lỗi tàn phế, tôi còn tưởng lời đồn, hiện giờ mà xem thì chắc là thật rồi.

- Hắn chẳng những đánh tàn phế đội trưởng tiền nhiệm của Đằng Long mà còn dẫn người huyết tẩy đoàn dong binh Seberia, hơn nữa còn tự mình chém chết người được coi là một trong mười đại Dong Binh Vương - Luke Fu.

Không chờ Bùi Đông Lai mở miệng, một đoàn người từ cửa bước vào, người lên tiếng là người cầm đầu - Diệp Thiên.

Huyết tẩy đoàn dong binh Seberia?

Chém chết Dong Binh Vương?

Trừ người của tiểu đội đặc chiến Lang Nha ra thì trong tư liệu của sáu tiểu đội đặc chiến còn lại đều không có hai sự tích này.

Vì thế nên nghe được lời nói của Diệp Thiên, tất cả đều khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, như có suy nghĩ riêng gì đó khi thấy Diệp Thiên.

- Có người muốn đưa cậu thành đối thủ của ta, ta không muốn, vì khi đó ta cảm thấy cậu không đủ tư cách.

Đối mặt với ánh mắt của Bùi Đông Lai, Diệp Thiên mang theo vài phần khinh miệt nói:

- Vì thế người đó cho ta biết hai sự tích trên của cậu để ta coi trọng cậu, coi cậu là đối thủ. Hiện tại ta thừa nhận, cậu có tư cách trở thành đối thủ của ta.

Bùi Đông Lai không hé răng.

- Bùi Đông Lai, nhớ kĩ, cậu là đối thủ duy nhất đáng giá để ta phải ra tay trong trận đấu này, hi vọng cậu không để ta thất vọng.


Thấy Bùi Đông Lai không nói gì Diệp Thiên cười lạnh bổ sung thêm.


- Làm đối thủ của tôi, anh xứng sao?


Ánh mắt Bùi Đông Lai nheo lại, nhìn Diệp Thiên như thần linh nhìn xuống con kiến bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK