Dixi hừ lạnh một tiếng, tay phải vung ra.
"Bịch"
Ngay sau đó.
Coi như Quý Hồng ắp đụng Dixi thì một cỗ kình lực từ trong tay Dixi tuôn ra, giống như một chiếc roi vô hình quật vào người Quý Hồng.
"Rắc"
Tiếng xương gãy vang lên, thân hình Quý Hồng trực tiếp bị văng ra ngoài.
Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai chỉ thấy trái tim của mình bị ai siết chặt, siết chặt đến nỗi khó thở, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Quý Hồng.
"Phốc"
Khuôn mặt Quý Hồng trắng bệch nhưng đôi mắt nàng vẫn nhìn vào Bùi Đông Lai, ánh mắt tỏ ra lo lắng, còn có không muốn rời xa, nàng dường như có rất nhiều lời muốn nói nhưng mà nàng không nói nên lời, chỉ há miệng phun ra một ngụm máu.
- Không.
Thấy được như vậy thì 2 mắt Bùi Đông Lai đỏ bừng, giống như là một con sói bị thương, khàn giọng kêu rên.
- Đối với cường giả mà nói thì nữ nhân chính là tô điểm để bước lên vương tọa nắm lấy quyền lực.
Nghe được một tiếng kêu tê tâm phế liệt của Bùi Đông Lai, cảm nhận được hơi thở bi thương của Bùi Đông Lai thì ánh mắt Dixi tỏ ra khinh thường:
- Vì một nữ nhân mà tâm thần mày đại loạn, mày không xứng làm cường giả.
"A a a a a a a..."
Không trả lời, khuôn mặt Bùi Đông Lai vặn vẹo, giống như là ác ma đến địa ngục, khàn giọng rống to, cả người bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
- Không nghĩ tới điều này sẽ kích thích mày, mày có dấu hiệu đột phá lĩnh vực Chiến Thần.
Cảm nhận được lực lượng trên người Bùi Đông Lai càng lúc càng tăng lên thì Dixi có chút kinh ngạc, hắn nở nụ cười lạnh:
- Vô dụng thôi, cho dù mày có thể đột phá lĩnh vực Chiến Thần thì tao cũng có thể bóp chết mày.
Hả?
Nói xong, đột nhiên Dixi cảm thấy có một khí tức tập trung vào hắn, trong lòng hắn liền dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Bỗng nhiên.
Long Vương Diệp Cô Thành xuất hiện ở phía sau hắn, thân mình cong lên, hữu thủ chém ra, 5 ngón tay chìa ra giống như là đầu rắn.
Long Xà Hợp Kích!
Lúc này đây, Diệp Cô Thành đã đến kịp, rat ay là "Long Xà Hợp Kích!" trong " Long Quyền"
Cảm ứng được nguy hiểm, trong lòng Dixi vừa động, thuận tay ném Bùi Đông Lai ra, xoay người tung quyền, dùng toàn lực để ứng phó với một chỉ này.
Quyền khắc chỉ.
Một quyền Dixi đánh ra, kình lực bùng nổ.
"Vù"
Một tiếng vang vang lên, một chiêu của Diệp Cô Thành đánh thẳng vào nắm tay của Dixi.
"Rầm"
Trong phút chốc, 2 cỗ lực lượng đáng sợ đụng vào nhau giống như 2 tòa núi lớn va chạm, thanh thế kinh người, kình lực khủng bố tuôn ra.
"Vù"
Rất nhanh, thân thể của Dixi bị lui ra mấy bước, trên mặt đất lưu lại vài dấu chân của hắn.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai giống như một trận gió, chạy tới đỡ lấy được Quý Hồng.
- Diệp Cô Thành, quả nhiên là ông che giấu thực lực.
Một chiêu rơi vào hạ phong, khí huyết trong cơ thể Dixi quay cuồng, hắn bị tổn thương rất nhỏ nhưng mà lại không có chút kinh hoảng nào cả.
Không để ý đến Dixi, Diệp Cô Thành lấy ra một lọ thuốc rồi lướt về phía Quý Hồng cùng Bùi Đông Lai.
Sau khi rơi vào trong lòng Bùi Đông Lai thì thân thể Quý Hồng chấn động, lại phun ra một ngụm máu, hơi thở của nàng có chút mong manh nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào khuôn mặt của Bùi Đông Lai.
Dường như nàng muốn khắc sâu khuôn mặt Bùi Đông Lai vào trong lòng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Nhìn Quý Hồng đang hấp hối trong lòng, thấy được ánh mắt Quý Hồng đang nhìn mình thì trong lòng Bùi Đông Lai đau như cắt, cũng không nói gì mà liền lấy ra 3 viên "Cửu chuyển hồi mệnh đan' mà Long Bồ Tổ Đề đã đưa cho hắn trước khi xuống Tu Di sơn.
Diệp Cô Thành cũng muốn đưa thuốc cho Quý Hồng ăn, nhưng mà thấy Bùi Đông Lai lấy ra 3 viên "Cửu chuyển hồi mệnh đan' thì do dự một chút, sau đó liền dừng bước lại, cả người giống như là chiến thần đứng thủ hộ trước Quý Hồng cùng Bùi Đông Lai, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Dixi.
Một bên, Dixi cũng lấy ra một cái điện thoại rồi gọi, khi nói chuyện thì khuôn mặt của hắn tỏ ra kinh ngạc nhìn vào Diệp Cô Thành cùng Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai đỡ thân thể Quý Hồng nằm vào trên ngực mình, sau đó khẽ mở miệng cuả Quý Hồng ra rồi đem 1 viên "Cửu chuyển hồi mệnh đan' vào trong miệng nàng, giúp nàng nuốt xuống.
Làm xong chuyện này, Bùi Đông Lai vội cầm lấy tay Quý Hồng, truyền kình lực vào cơ thể Quý Hồng để thúc giục dược lực của thuốc.
Quý Hồng chỉ lặng lặng nhìn vào khuôn mặt Bùi Đông Lai.
Thấy được bộ dạng lo lắng của Bùi Đông Lai thì khóe miệng nàng nở ra một nụ cười hạnh phúc.
- Không nghĩ rằng lời tôi nói lại là sự thật, kế hoạch thật sự là xuất hiện một chút ý muốn, miệng tôi thật là miệng quạ đen mà.
Quý Hồng cười cười, nhẹ giọng nói:
- May mắn là cậu không cần phải đi theo tôi xuống dưới kia, tiếc nuối là trước khi chết tỷ tỷ cũng không thể đẩy ngã cậu, xuống dưới kia càng không có cơ hội.
- Thực xin lỗi, là do tôi tự tin, là tôi không nên bất chấp nguy hiểm mang cô đến M.
Chẳng biết tại sao, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Quý Hồng, nghe được giọng nói Quý Hồng thì trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn cũng cảm thấy hối hận rất nhiều, hắn nhẹ giọng nói:
- Cô sẽ không sao đâu, kiên trì lên.
- Lão bản thân ái, kỳ thật tôi chỉ muốn cậu nói với tôi một câu là tôi lại vô sự rồi.
Quý Hồng biết thương thế của mình nghiêm trọng đến cỡ nào, theo bản năng thì cho rằng mình sẽ chết chắc, nghĩ đến Bùi Đông Lai đang an ủi nàng, lập tức phối hợp.
- Cái gì?
- Nói cậu thích tôi đi.
Giờ phút này, giọng nói của Quý Hồng nhỏ như muỗi thậm chí bởi vì ngượng ngùng cho nên khuôn mặt của nàng cũng đỏ ửng.
Lục phủ ngũ tạng Quý Hồng đều bị chấn thương, hơn nữa thương thế vô cùng nghiêm trọng, làm cho khóe miệng nàng tràn ra một vết máu, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
- Đừng…Đừng nói nữa, dược lực sẽ có tác dụng ngay.
Cảm nhận được Quý Hồng biến hóa, Bùi Đông Lai vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
- Mặc dù tôi không giống như Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na cùng Mộ Đông Tuyết nhưng mà tôi cảm thấy được cậu có chút thích tôi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói ra 3 chữ « Tôi thích cô » thì trên mặt nàng lại xuất hiện nước mắt, bất quá vì muốn tỏ ra quật cường nên nàng không để nước mắt rơi xuống mà nhẹ giọng nói:
- Tôi cảm thấy giữa chúng ta có một khoảng cách, nếu tôi có thể bỏ đi kiêu ngạo của mình, chủ động nói tôi thích cậu thì cậu sẽ nhận ra. Nhưng mà, hiện tại xem ra là do tôi sai lầm rồi.
Nói xong, Quý Hồng không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Trong lòng nàng cảm thấy chua sót, nước mắt từ từ chảy ra từ trên khuôn mặt của nàng.
- Tôi thích cô.
Giống như lời của Quý Hồng, thật ra từ trong lòng Bùi Đông Lai cũng thích Quý Hồng nhưng mà giữa 2 người vẫn còn một khoảng cách, vừa rồi Bùi Đông Lai thấy miệng Quý Hồng trào ra một vết máu, vì lo lắng an nguy Quý Hồng cho nên không nghe rõ, lúc này nghe được Quý Hồng nói thế thì hắn lập tức vươn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Quý Hồng.
Tôi thích cô.
Nghe được 3 chữ này, thân thể Quý Hồng khẽ run lên, từ từ mở mắt ra, nước mắt mông lung nhìn vào Bùi Đông Lai, nhìn như muốn xem thử Bùi Đông Lai có phải là đang nói dối để an ủi mình không?
Tầm mắt mơ hồ bất quá nàng lại thấy rõ biểu tình trên mặt Bùi Đông Lai.
Nàng thấy được Bùi Đông Lai tỏ ra chân thật, trìu mến.
Phát hiện này khiến cho khóe miệng nàng nở ra một nụ cười sáng lạn, càng thêm là hạnh phúc.
Một bên cười, một bên khóc, nàng giống như một ngươi điên.
Sau đó, có lẽ là quá kích kích động nên miệng nàng lại tràn ra một vết máu, bất quá nàng không có để ý mà ánh mắt tỏ ra thâm tình nhìn vào Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:
- Lão bản thân ái, nếu có kiếp sau thì tỷ tỷ nhất định làm người của cậu.
- Nữ nhân ngốc, không cần kiếp sau đâu, bây giờ cũng được.
Thấy được dược lực bắt đầu có hiệu quả thì Bùi Đông Lai nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười vươn tay, nhẹ nhàng xoa nhẹ đôi má nhợt nhạt của Quý Hồng.