Ngạc nhiên nghe được lời nói của Hạ Hà, Hạ Y Na sắc mặt không khỏi biến đổi, bật thốt lên hỏi.
Kể từ khi từ Hạ Hà biết được sự tích nghịch thiên của Bùi Đông Lai xong thì Hạ Y Na vô cùng tò mò đối với thân thế của Bùi Đông Lai, cũng đã từng hỏi qua Hạ Hà kết quả khi đó Hạ Hà cũng không có cách nào điều tra ra chuyện này.
Hiện giờ, Hạ Hà nói Bùi Đông Lai chỉ có thể dựa vào cha của hắn không nói, còn nói hai mươi năm trước là thời đại của cha Bùi Đông Lai, cái này khiến cho Hạ Y Na rung động quả thực không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
- Cha của hắn gọi là Bùi Vũ Phu, hai mươi năm trước có một ngoại hiệu nổi tiếng "Võ Thần". Võ thần, tên như ý nghĩa, công phu của Bùi Vũ Phu rất cao từng một chiêu đánh bại Võ thần Nhật Bản, ở hắc đạo cùng giới võ học Hoa Hạ nhất hô bá ứng.
Hạ Hà nói tới đây kìm lòng không đạu toát ra vài phần bội phục:
- Ngoài ra, năm đó Bùi Vũ Phu dưới áp lực của tứ đại thiếu gia kinh thành mà cưới được đệ nhất mỹ nhân của kinh thành.
" Ách…"
Hạ Y Na khiếp sợ há to miệng, cảm giác kia dường như không phải người nói ra những lời này không phải là Hạ Hà thì đánh chết nàng cũng không tin cha của một người từng đeo bao lớn màu đen kia đến đại học Đông Hải báo danh lại có quá khứ huy hoàng như vậy thậm chí là không thể tin nổi!
- Cha của con cũng là một trong những người thất bại năm đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Hà cười tự giễu một tiếng:
- Cha năm đó cũng theo đuổi đệ nhất mỹ nhân kinh thành Diệp Vãn Tình, bất quá ngay cả cơ hội ước hẹn cùng nàng cũng không có. Bởi vì chuyện này mà mẹ con cười nhạo cũng như oán giận cha cả đời.
Cả người Hạ Y Na run lên, hai mắt tối sầm thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Dường như Hạ Hà cũng biết hết thảy chuyện này quá mức thần kỳ khiến cho Hạ Y Na rung động rất lớn, thấy Hạ Y Na muốn té xỉu liền vội vàng vịn chặt tay Hạ Y Na.
"Hô… Hô…"
Dưới ánh đèn, Hạ Y Na thở hổn hển từng ngụm lớn, đôi mắt trông mong nhìn Hạ Hà như muốn hỏi cái gì nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
- Cha biết con có một bụng nghi vấn nên cha liền nói đơn giản thôi. Hai mươi năm trước Bùi Vũ Phu đại náo Yên Kinh dưới áp lực của tứ thiếu gia kinh thành cướp đi đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Diệp gia giận mà không dám nói gì.
- Hai năm sau, Diệp Vãn Tình vì Bùi Vũ Phu mà sinh một đứa con cũng chính là tiểu tử kia, kết quả chết ở trên bàn mổ.
Hạ Hà vừa nói tới đây dường như bởi vì cái chết của Diệp Vãn Tinh mà cảm thấy tiếc hận nên trong giọng nói mang theo vài phần thương cảm:
- Cái chết của Diệp Vãn Tinh khiến cho Diệp gia tức giận, phái người thanh tẩy thế lực của Bùi Vũ Phu hơn nữa còn phái người đánh gãy một chân của Bùi Vũ Phu. Sau đó Bùi Vũ Phu mang theo tiểu tử kia quy ẩn cho đến năm nay mới hiện thân.
- Cha, không phải cha nói là Bùi… Cha của Bùi Đông Lai một chiêu đánh bại Võ Thần Nhật bản sao? Sao có thể bị người khác đánh gãy một chân như vậy?
Chẳng biết tại sao, nghe Hạ Hà nói đến cố sự của Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na không khỏi cảm thấy đau lòng một trận:
- Còn có, mẹ của Bùi Đông Lai gọi là Diệp Vãn Tinh kia nàng cùng Diệp gia có quan hệ như thế nào?
- Bùi Vũ Phu ở lĩnh vực võ học có thành tựu quả thật khiến cho người ta sợ hãi thán phục nhưng con phải biết rằng, võ công cao tới đâu cũng phải sợ thái đao, song quyền nan địch tứ thủ, huống chi trong Diệp gia có một người bàn về công phu cũng không hề thua kém Bùi Vũ phu.
Hạ Hà thổn thức nói:
- Còn về phần Diệp Vãn Tinh nàng quả thật cùng Diệp gia có quan hệ. Cha của nàng cùng Diệp Thạch người nắm quyền Diệp gia hiện tại có thể nói là chiến hữu sinh tử, mạng của Diệp Thạch là cha của Diệp Vãn Tình hi sinh thân mình giành lại!
Lần này, Hạ Y Na không có lên tiếng mà là đang đợi Hạ Hà nói tiếp.
- Sau khi cha mẹ của Diệp Vãn Tinh chết tại chiến trường thì Diệp Thạch vì muốn cảm ơn nên đã đem Diệp Vãn Tình về, đối đãi như với con ruột của mình.
Bởi vì nguyên nhân năm đó theo đuổi Diệp Vãn Tình nên Hạ Hà đối với chuyện tình của Diệp Vãn Tình vô cùng hiểu rõ:
- Mà đợi đến khi Diệp Vãn Tình lớn lên xinh đẹp như hoa hơn nữa thái độ đối đãi với người khác khiến cho những lão nhân kia hết sức vừa lòng, những lão nhân kia muốn để cho con của mình cưới nàng về làm dâu trong đó có cả Diệp Thạch. Bởi vì không muốn nước phù sa chảy vào ruộng người ngoài, Diệp Thạch tính toàn để cho Diệp Vãn Tình cùng con của hắn Diệp Cấm ở chung một chỗ.
Nói tới đây, Hạ Hà dừng lại một chút, cười khổ không dứt:
- Bởi vì Diệp Vãn Tình cùng Diệp Cấm cũng không có quan hệ máu mủ nên quyết định của Diệp Thạch cũng không có tranh cãi quá lớn, để cho Diệp Thạch cùng mọi người năm mơ cũng không nghĩ tới chính là Diệp Vãn Tình, đệ nhất mỹ nữ kinh thành này cuối cùng bị Bùi Vũ Phu đoạt đi.
- Chuyện tình năm đó đưa tới oanh động rất lơn ở trong một ít vòng luẩn quẩn đặc thù, Diệp gia vô cùng nhục nhã. Chẳng qua là thời kỳ lúc ấy vô cùng mẫn cảm cộng thêm Diệp gia đối với Bùi Vũ Phu có một chút kiêng kỵ, sợ Bùi Vũ Phu cá chết lưới rách cho nên giận mà không dám nói gì.
Hạ Hà tiếp tục nói:
- Hai năm sau, lúc Diệp Vãn Tình chết đi, Diệp gia đã hoàn toàn đứng vững vàng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực. Ở dưới dạng tình hình này, Diệp Vãn Tình chết đi khiến cho Diệp gia tức giận cuối cùng cùng Bùi Vũ Phu thù mới hận cũ tính cùng một lượt mới có chuyện sau đó.
- Nguyên lai là như vậy.
Hạ Y Na nghe được thì sợ hết hồn hết vía, nàng cố gắng suy nghĩ xem năm đó Bùi Vũ Phu là như thế nào mà dưới chân Thiên Tử dám cướp đi Diệp Vãn Tình.
Nhưng mà.
Vô luận nàng cố gắng như thế nào thì nàng cũng không thể hình dung ra được.
- Nha đầu ngốc, nếu như không ngoài dự liệu, tiểu tử kia không cách nào bước vào được cửa chính của Tần gia, đến lúc đó hiện thực tàn khốc sẽ nói cho hắn biết, hết thảy cố gắng của nó không là gì không nói còn có thể biến thành trò cười!
Trong con ngươi Hạ Hà lóe ra tinh quang gằn từng chữ:
- Kể từ đó, chuyện tình của tiểu tử kia cùng cô bé Tần gia cũng coi như thất bại, nữ nhi bảo bối hoàn toàn có thể thay thế cô bé Tần gia kia cùng tiểu tử đó ở chung một chỗ.
Tâm tình Hạ Y Na phức tạp không có tỏ thái độ.
- Nữ nhi bảo bối, con có phải cảm thấy thắng như vậy không chút vinh quang đúng không?
Hạ Hà xem thấu tâm tư của Hạ Y Na cười hỏi.
Hạ Y Na khẽ gật đầu một cái sau đó thở dài nói:
- Con rất muốn cùng hắn ở chung một chỗ nhưng mà phương thức này sẽ làm cho lòng con bất an. Hơn nữa, con không biết còn lại hi vọng hắn có thể quang minh chính đại bước vào cửa lớn của Tần gia.
" Ách…"
Lúc này đây, đến lượt Hạ Hà giật mình hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hạ Y Na:
- Nữ nhi bảo bối, con không có bị ấm đầu đó chứ?
- Cha, chẳng lẽ cha không cảm thấy hắn rất khổ sao? Con thật không dám nghĩ hắn vì lời thề của chính mình mà cố gắn như vậy, đến cuối cùng lại thành trò cười của người khác, cái này đối với hắn mà nói tàn nhẫn như thế nào!
Hạ Y Na dường như có thể hình dung ra được một màn kia, sắc mặt lộ ra mấy phần lo lắng.
- Đứa nhỏ ngốc, cái thế giới này cũng không phải là chỉ cần cố gắng là có thể có hồi báo.
Hạ Hà thở dài:
- Ngược lại, đôi khi cố gắng rất nhiều nhưng lại không nhận được gì.
- Con biết.
Hạ Y Na khẽ lắc đầu:
- Chẳng lẽ cha không có phát hiện hắn cố gắng so với những người khác cố gắng khác nhau sao?
Hạ Hà hơi ngẩn ra không hiểu.
- Từ ý nào đó mà nói thì hắn đang đi lại con đường cha hắn đã đi.
Sắc mặt Hạ Y Na phức tạp nói:
- Mà dựa vào lời cha đã nói, mười tám năm trước cha hắn mặc dù phong quang vô hạn cuối cùng lại chật vật quy ẩn. Hắn hôm nay xa xa không có bằng với huy hoàng năm đó của cha hắn, càng không có giống như cha hắn cùng nữ nhân mình yêu thích ở chung một chỗ, nhưng mà hắn lại cùng cha hắn rơi vào cùng một cái kết quả, cái này quá tàn nhẫn!
- Nữ nhi bảo bối, con xác định con thật sự yêu nó?
Hạ Hà bị lời nói của Hạ Y Na khiến cho hôn mê rồi, theo hắn xem ra nếu Hạ Y Na thật sự yêu Bùi Đông Lai thì không có đạo lý nào ủng hộ Bùi Đông Lai ở chung một chỗ với cô bé khác.
- Con không biết cái gì gọi là yêu cũng không có tư cách nói cái gì là yêu, con chỉ biết là con thích hắn, con thích cảm giác cùng hắn ở chung một chỗ.
Hạ Y Na hồi tưởng lại từng ly từng tý lúc ở chung một chỗ cùng Bùi Đông Lai kìm lòng không đậu nở một nụ cười hạnh phúc:
- Con rất muốn rất muốn cùng hắn ở chung một chỗ, cuối cùng gả cho hắn trở thành thê tử của hắn. Thật rất muốn. Nhưng mà nếu cùng con ở chung một chỗ mà hắn thống khổ thì con tình nguyện làm một người khách qua đường đứng ở nơi xa nhìn hắn hạnh phúc, vui vẻ!
Bên tai vang lên lời nói của Hạ Y Na, Hạ Hà hoàn toàn bị sợ ngây người, hắn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Y Na.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác được nữ nhi bảo bối của hắn khiến cho hắn cảm thấy có chút xa lạ.
Bởi vì.
Nữ nhi bảo bối của hắn không hề lấy mình làm trung tâm mà là nghĩ cho người khác.
Nữ nhân có thể khiến chon am nhân trưởng thành; đồng thời nam nhân cũng có thể khiến cho nữ nhân trưởng thành.
Nàng đã trưởng thành.
"Hô ~"
Một lúc lâu sau, Hạ Hà phun ra một ngụm khó chịu thật sâu một lần nữa vươn tay xoa đầu Hạ Y Na, lộ ra nụ cười vui mừng:
- Y Na, con đã trưởng thành, cha rất vui mừng.
Hạ Y Na cười gượng một tiếng, cười đến đỏ cả mắt, thật lòng mình hi vọng nam nhân mình thích cùng những nữ nhân khác ở chung một chỗ, cái này cần bao nhiêu dũng khí, cần bao nhiêu ý chí?
Ấm lạnh tự biết.
- Nhưng mà đứa nhỏ ngốc này, con phải nhớ kỹ nhân sinh trên đời ngắn ngủn mấy chục năm trong nháy mắt mà qua, có một số việc lúc còn trẻ có thể làm thì phóng tay mà làm, chỉ có như vậy lúc già rồi mới sẽ không lưu lại tiếc nuối!
Hạ Hà đem Hạ Y Na kéo vào trong ngực nhẹ giọng nói:
- Cha con năm đó thích Diệp Vãn Tình biết rõ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng cha con dám theo đuổi Diệp Vãn Tinh. Mặc dù không có thành công nhưng cha con không mất mặt, cũng không có tiếc nuối. Con nếu yêu nó thì hãy theo đuổi đi. Chỉ cần nó còn chưa có kết hôn thì cuộc tỷ thí này nữ nhi của Hạ bàn tử ta còn chưa có thua!
- Con nói con hi vọng nó hạnh phúc, cái này có đúng hay không, cái này là biểu hiện của lòng yếu đuối hay có thể nói là biểu hiện lòng dạ rộng lượng. Nhưng mà cha hi vọng con hiểu được đối với tiểu tử kia mà nói, hạnh phúc chân chính chưa chắc là cưới về được một người thuộc gia tộc lớn, trừ phi hắn có thể khiến cho những người ở thủ đô kia tâm phục khẩu phục! Nhưng mà con cũng biết, chuyện đó là không thể nào. Kể từ đó, nữ nhi của Hạ bàn tử ta lại càng không có lý do gì làm một người khách qua đường trong cuộc đời hắn!
Hạ Y Na nghe vậy liền ngẩn ngơ.
- Hai mươi năm trước, cha con không có tranh giành được với Bùi Vũ Phu, hiện tại cha hi vọng nữ nhi của cha không thể thua trong tay nhi tử của hắn, cha chỉ hi vọng con có thể đem Bùi Đông Lai dẫn tới trước mặt cha để cho cha của con có thể hao hảo thắng Bùi Vũ Phu một lần!
Hạ Hà mỉm cười khích lệ:
- Có được hay không?
Hạ Y Na lắc đầu.
- Không dám?
Hạ Hà lại khích tướng.
- Không phải.
Hạ Y Na lắc đầu một lần nữa, nói ra một câu để cho chính nàng đều là cảm thấy không giải thích được:
- Bởi vì… Con cảm thấy được hắn có thể thành công.