Câu chuyện bắt đầu từ khi sơn chủ Trấn Hải Sơn từ cảnh giới Bạch Liên dùng quyền mưu xen lẫn thành quản sự trên thuyền, lại âm mưu lôi kéo một nhóm nhân mã hợp thành ‘Hồng Cân Minh’, (liên minh khăn đỏ), vừa vặn nữ tu Thích Tú Hồng cảnh giới Bạch Liên cũng ở trong đó, Miêu Nghị chính là quen biết Thích Tú Hồng từ khi đó. Vừa xuống thuyền, Miêu Nghị đã lôi kéo ‘Hồng Cân Minh’ đánh bại đệ tử của ba đại phái, sau này khi ẩn núp ở Tây Tinh hải, Miêu Nghị mới thu nhận Thích Tú Hồng.
Trong lúc ẩn núp, Miêu Nghị mấy lần tổ chức nhân mã đánh lui địch thủ, giết người đoạt bảo, sau gặp đám người Cổ Tam Chính của ba đại phái kéo đến báo thù, Hồng Cân Minh phản bội minh chủ Miêu Nghị, Miêu Nghị mang theo mấy người Thích Tú Hồng chạy trối chết. Trên đường bị đám người Cổ Tam Chính đuổi giết mới đụng phải hai người bọn họ, Miêu Nghị lợi dụng chuyện “Đồng La trại huyết án” năm đó gài tang vật đám người Cổ Tam Chính, làm cho bầy yêu của Tinh Túc hải đuổi giết đám người Cổ Tam Chính.
Sau đó Miêu Nghị vì tình thế bức bách, lại liên thủ với đám người Cổ Tam Chính, kết quả đụng phải Bạch Tử Lương cầm trọng bảo trong tay, Thích Tú Hồng táng thân dưới hũ luyện yêu, sau khi mấy người thoát thân, may mắn gặp Nguyệt Dao tiên tử giải vây. Sau đó Bạch Tử Lương một lần nữa suất lĩnh bầy yêu đuổi giết đến Không Diễm sơn, Miêu Nghị xả thân dụ địch. Mấy năm sau, mọi người vốn tưởng rằng Miêu Nghị đã chết, ai ngờ vào thời điểm quyết chiến cuối cùng của cuộc dẹp loạn, mới phát hiện Miêu Nghị không chết, ngược lại đang xen lẫn cùng Vân Phi Dương, còn trao đổi tên họ với Yến Bắc Hồng. Sau này nhất thương của Miêu Nghị uy chấn quần hùng, lại được Nguyệt Dao tiên tử đưa về trận doanh của Tiên quốc, Miêu Nghị không phụ kỳ vọng của Nguyệt Dao tiên tử, vơ vét tài sản lừa gạt tu sĩ bốn nước, làm một đống vòng tay định vị giúp Nguyệt Dao tiên tử một lần hành động bắt được danh hiệu đệ nhất dẹp loạn, cũng hoàn toàn đảo loạn bảng xếp hạng dẹp loạn. Lúc Tây Túc Tinh cung lãnh thưởng, Miêu Nghị bởi vì thi thể của Thích Tú Hồng mà thiếu chút nữa mất mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn mang theo thi thể của Thích Tú Hồng rời khỏi Tinh Túc hải. . .
Hai người kể lại chuyện mười năm trước, khiến ba người Lão bản nương trợn mắt há hốc mồm, tên Ngưu Nhị này cũng quá trâu bò rồi, chỉ có cảnh giới Bạch Liên mà lại làm minh chủ của một đám Thanh Liên tu sĩ, còn làm ra nhiều chuyện như vậy tới , nhưng vẫn có thể sống sót rời khỏi Tinh Túc hải, thật đúng là kỳ tích.
Thợ mộc hỏi:
- ‘Ngưu Hữu Đức’ của Đồng La trại huyết án chính là Ngưu Nhị?
Bì Quân Tử gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc đầu ta cũng coi như người của Đồng La trại, lúc đó lúc tu vi của hắn mới là Bạch Liên, có thể nói là nghèo đến phát điên, chạy tới Tinh Túc hải săn thú, khi đó ta đã thua trên tay hắn.
Miêu Nghị sợ là không nghĩ rằng Bì Quân Tử lại đem chuyện đó và hội dẹp loạn cách đây rất lâu nói ra, nếu biết như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không kêu hai người nói ra, nhất định sẽ khiếp sợ khi thấy hai tên này không có đầu óc đến mức này; cái gì nên nói, cái gì không nên nói còn cần hắn dạy sao?
Nhưng cũng chính vì ngay cả chuyện như vậy cũng nói ra, ba người mới tin tưởng hai người kia không nói láo.
- Ngưu Hữu Đức!
Thợ đá cười hắc hắc:
- Không trách được hiện tại còn gọi là Ngưu Nhị.
Thợ mộc chậc chậc không dứt nói:
- Tiểu tử này thật đúng là nhân tài trí dũng song toàn, thật đúng là to gan lớn mật, ta hoài nghi có phải hắn xem thường tu vi của chúng ta, chúng ta thường xuyên khi dễ hắn như vậy, đoán chừng hắn có thể phá hủy khách sạn Phong Vân này mất.
Lão bản nương hỏi:
- Nguyệt Dao tiên tử không biết thân phận thật sự của Ngưu Nhị sao?
Đào Vĩnh Xuân trả lời:
- Có lẽ là không biết, lúc ấy Ngưu Nhị tính toán giấu diếm mọi người, người biết có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thợ mộc ha hả cười nói:
- Nếu đổi lại là ta cũng không dám lộ tên thật, làm nhiều chuyện xấu như vậy dĩ nhiên sợ bị trả thù! Thật là có gan, vơ vét tài sản của hết tu sĩ bốn nước.
Lão bản nương buông lược xuống:
- Lui ra đi, kêu Ngưu Nhị đến đây uống rượu với ta.
Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau, lôi chuyện này ra quả nhiên có thể phân tán tâm tư của Lão bản nương, có tâm tư tìm Ngưu Nhị uống rượu, hai người liên tục đáp ứng, dẫn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân ra ngoài.
- Uống rượu?
Trong phòng bếp, Miêu Nghị sửng sốt, gật đầu đáp ứng. Nhưng sau khi đợi thợ mộc rời đi, hắn lại nhanh chóng kéo hai người Bì Quân Tử qua một bên, hỏi thăm bọn họ đã nói cái gì.
Được biết ngay cả chuyện ‘Ngưu Hữu Đức”, bọn họ cũng tung ra, Miêu Nghị kinh hãi, chửi ầm lên:
- Các ngươi là heo à! Cái này có thể nói sao?
- Không phải là ngươi kêu hỏi cái gì thì nói cái đó sao?
Bì Quân Tử ai oán nói:
- Ngươi còn nói Lão bản nương biết rồi, chúng ta nào biết nàng biết cái gì không biết cái gì, nào dám giấu diếm!
- Ngươi. . .
Miêu Nghị chỉ vào hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cũng trách chuyện này xuất phát từ mình, chưa kịp an bài, vội thay y phục tiểu nhị, vội vàng chạy đi tìm Lão bản nương dò ý.
Bò lên sân thượng, để mái tóc xốc xếch trong gió, Lão bản nương đã ôm vò rượu uống ùng ục.
Thời gian uống rượu hôm nay có hơi muộn, trời chiều đã chìm xuống một nửa trong sa mạc.
Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị thấy Lão bản nương chưa chải gọn đầu tóc đã chạy ra ngoài. Đi tới bên cạnh nàng đã thấy dưới chân nàng bày con vò rượu không, thật sự không biết nói gì, mới một lát như vậy đã uống cạn hai vò rượu rồi.
Một tay Lão bản nương nâng vò rượu lên uống, trở tay lại ném một vò đến trước mặt Miêu Nghị.
Vò rượu này được làm từ băng ngọc, vào tay lạnh như băng, sau khi Miêu Nghị ngồi xuống mở nắp, vừa ngửi mùi rượu, vừa nhấp nếm thử. Cảm giác rượu lạnh như băng, chảy vào trong bụng lại sinh ra cảm giác ấm áp, có chút kinh ngạc nói:
- Băng Lộ?
Lúc này Lão bản nương đã để một vò rượu không đặt dưới chân, lật tay lại lấy ra một vò, mái tóc theo gió mơn man trên mặt, quay đầu lại cười quyến rũ nói:
- Nam Cực lão tổ tặng ta hai mươi vò rượu tiếp khách, cho ngươi đi theo hưởng ké. Ngưu Nhị, Miêu Nghị, Yến Bắc Hồng, hay phải gọi ngươi là Ngưu Hữu Đức?
Miêu Nghị cười hắc hắc: - Lão bản nương, đó đều là chuyện đã qua, ngươi còn nói đến làm gì, người nào không có quá khứ, ngươi nói có đúng không?
- Người nào không có quá khứ. . .
Trong mắt Lão bản nương lộ ra vẻ mê ly, mái tóc tung bay trong gió quất vào mặt, nói đi nói lại mấy chữ này, trong mắt đột nhiên hiện lên loại thần thái như giác ngộ Phật pháp tối cao, quay đầu lại cầm vò rượu đụng một cái với vò rượu trong tay Miêu Nghị, nói:
- Nói rất hay, vì “người nào không có quá khứ này” cạn chén, đây là câu nói hay nhất của ngươi, kể từ khi ngơi theo ta uống rượu tới nay.
Dứt lời, nàng ngửa đầu, rót rượu ừng ực vào cổ họng.
Trong lúc ẩn núp, Miêu Nghị mấy lần tổ chức nhân mã đánh lui địch thủ, giết người đoạt bảo, sau gặp đám người Cổ Tam Chính của ba đại phái kéo đến báo thù, Hồng Cân Minh phản bội minh chủ Miêu Nghị, Miêu Nghị mang theo mấy người Thích Tú Hồng chạy trối chết. Trên đường bị đám người Cổ Tam Chính đuổi giết mới đụng phải hai người bọn họ, Miêu Nghị lợi dụng chuyện “Đồng La trại huyết án” năm đó gài tang vật đám người Cổ Tam Chính, làm cho bầy yêu của Tinh Túc hải đuổi giết đám người Cổ Tam Chính.
Sau đó Miêu Nghị vì tình thế bức bách, lại liên thủ với đám người Cổ Tam Chính, kết quả đụng phải Bạch Tử Lương cầm trọng bảo trong tay, Thích Tú Hồng táng thân dưới hũ luyện yêu, sau khi mấy người thoát thân, may mắn gặp Nguyệt Dao tiên tử giải vây. Sau đó Bạch Tử Lương một lần nữa suất lĩnh bầy yêu đuổi giết đến Không Diễm sơn, Miêu Nghị xả thân dụ địch. Mấy năm sau, mọi người vốn tưởng rằng Miêu Nghị đã chết, ai ngờ vào thời điểm quyết chiến cuối cùng của cuộc dẹp loạn, mới phát hiện Miêu Nghị không chết, ngược lại đang xen lẫn cùng Vân Phi Dương, còn trao đổi tên họ với Yến Bắc Hồng. Sau này nhất thương của Miêu Nghị uy chấn quần hùng, lại được Nguyệt Dao tiên tử đưa về trận doanh của Tiên quốc, Miêu Nghị không phụ kỳ vọng của Nguyệt Dao tiên tử, vơ vét tài sản lừa gạt tu sĩ bốn nước, làm một đống vòng tay định vị giúp Nguyệt Dao tiên tử một lần hành động bắt được danh hiệu đệ nhất dẹp loạn, cũng hoàn toàn đảo loạn bảng xếp hạng dẹp loạn. Lúc Tây Túc Tinh cung lãnh thưởng, Miêu Nghị bởi vì thi thể của Thích Tú Hồng mà thiếu chút nữa mất mạng, nhưng cuối cùng hắn vẫn mang theo thi thể của Thích Tú Hồng rời khỏi Tinh Túc hải. . .
Hai người kể lại chuyện mười năm trước, khiến ba người Lão bản nương trợn mắt há hốc mồm, tên Ngưu Nhị này cũng quá trâu bò rồi, chỉ có cảnh giới Bạch Liên mà lại làm minh chủ của một đám Thanh Liên tu sĩ, còn làm ra nhiều chuyện như vậy tới , nhưng vẫn có thể sống sót rời khỏi Tinh Túc hải, thật đúng là kỳ tích.
Thợ mộc hỏi:
- ‘Ngưu Hữu Đức’ của Đồng La trại huyết án chính là Ngưu Nhị?
Bì Quân Tử gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc đầu ta cũng coi như người của Đồng La trại, lúc đó lúc tu vi của hắn mới là Bạch Liên, có thể nói là nghèo đến phát điên, chạy tới Tinh Túc hải săn thú, khi đó ta đã thua trên tay hắn.
Miêu Nghị sợ là không nghĩ rằng Bì Quân Tử lại đem chuyện đó và hội dẹp loạn cách đây rất lâu nói ra, nếu biết như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không kêu hai người nói ra, nhất định sẽ khiếp sợ khi thấy hai tên này không có đầu óc đến mức này; cái gì nên nói, cái gì không nên nói còn cần hắn dạy sao?
Nhưng cũng chính vì ngay cả chuyện như vậy cũng nói ra, ba người mới tin tưởng hai người kia không nói láo.
- Ngưu Hữu Đức!
Thợ đá cười hắc hắc:
- Không trách được hiện tại còn gọi là Ngưu Nhị.
Thợ mộc chậc chậc không dứt nói:
- Tiểu tử này thật đúng là nhân tài trí dũng song toàn, thật đúng là to gan lớn mật, ta hoài nghi có phải hắn xem thường tu vi của chúng ta, chúng ta thường xuyên khi dễ hắn như vậy, đoán chừng hắn có thể phá hủy khách sạn Phong Vân này mất.
Lão bản nương hỏi:
- Nguyệt Dao tiên tử không biết thân phận thật sự của Ngưu Nhị sao?
Đào Vĩnh Xuân trả lời:
- Có lẽ là không biết, lúc ấy Ngưu Nhị tính toán giấu diếm mọi người, người biết có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thợ mộc ha hả cười nói:
- Nếu đổi lại là ta cũng không dám lộ tên thật, làm nhiều chuyện xấu như vậy dĩ nhiên sợ bị trả thù! Thật là có gan, vơ vét tài sản của hết tu sĩ bốn nước.
Lão bản nương buông lược xuống:
- Lui ra đi, kêu Ngưu Nhị đến đây uống rượu với ta.
Thợ mộc và thợ đá nhìn nhau, lôi chuyện này ra quả nhiên có thể phân tán tâm tư của Lão bản nương, có tâm tư tìm Ngưu Nhị uống rượu, hai người liên tục đáp ứng, dẫn Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân ra ngoài.
- Uống rượu?
Trong phòng bếp, Miêu Nghị sửng sốt, gật đầu đáp ứng. Nhưng sau khi đợi thợ mộc rời đi, hắn lại nhanh chóng kéo hai người Bì Quân Tử qua một bên, hỏi thăm bọn họ đã nói cái gì.
Được biết ngay cả chuyện ‘Ngưu Hữu Đức”, bọn họ cũng tung ra, Miêu Nghị kinh hãi, chửi ầm lên:
- Các ngươi là heo à! Cái này có thể nói sao?
- Không phải là ngươi kêu hỏi cái gì thì nói cái đó sao?
Bì Quân Tử ai oán nói:
- Ngươi còn nói Lão bản nương biết rồi, chúng ta nào biết nàng biết cái gì không biết cái gì, nào dám giấu diếm!
- Ngươi. . .
Miêu Nghị chỉ vào hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cũng trách chuyện này xuất phát từ mình, chưa kịp an bài, vội thay y phục tiểu nhị, vội vàng chạy đi tìm Lão bản nương dò ý.
Bò lên sân thượng, để mái tóc xốc xếch trong gió, Lão bản nương đã ôm vò rượu uống ùng ục.
Thời gian uống rượu hôm nay có hơi muộn, trời chiều đã chìm xuống một nửa trong sa mạc.
Đây là lần đầu tiên Miêu Nghị thấy Lão bản nương chưa chải gọn đầu tóc đã chạy ra ngoài. Đi tới bên cạnh nàng đã thấy dưới chân nàng bày con vò rượu không, thật sự không biết nói gì, mới một lát như vậy đã uống cạn hai vò rượu rồi.
Một tay Lão bản nương nâng vò rượu lên uống, trở tay lại ném một vò đến trước mặt Miêu Nghị.
Vò rượu này được làm từ băng ngọc, vào tay lạnh như băng, sau khi Miêu Nghị ngồi xuống mở nắp, vừa ngửi mùi rượu, vừa nhấp nếm thử. Cảm giác rượu lạnh như băng, chảy vào trong bụng lại sinh ra cảm giác ấm áp, có chút kinh ngạc nói:
- Băng Lộ?
Lúc này Lão bản nương đã để một vò rượu không đặt dưới chân, lật tay lại lấy ra một vò, mái tóc theo gió mơn man trên mặt, quay đầu lại cười quyến rũ nói:
- Nam Cực lão tổ tặng ta hai mươi vò rượu tiếp khách, cho ngươi đi theo hưởng ké. Ngưu Nhị, Miêu Nghị, Yến Bắc Hồng, hay phải gọi ngươi là Ngưu Hữu Đức?
Miêu Nghị cười hắc hắc: - Lão bản nương, đó đều là chuyện đã qua, ngươi còn nói đến làm gì, người nào không có quá khứ, ngươi nói có đúng không?
- Người nào không có quá khứ. . .
Trong mắt Lão bản nương lộ ra vẻ mê ly, mái tóc tung bay trong gió quất vào mặt, nói đi nói lại mấy chữ này, trong mắt đột nhiên hiện lên loại thần thái như giác ngộ Phật pháp tối cao, quay đầu lại cầm vò rượu đụng một cái với vò rượu trong tay Miêu Nghị, nói:
- Nói rất hay, vì “người nào không có quá khứ này” cạn chén, đây là câu nói hay nhất của ngươi, kể từ khi ngơi theo ta uống rượu tới nay.
Dứt lời, nàng ngửa đầu, rót rượu ừng ực vào cổ họng.