Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Khánh trực tiếp nói một câu:

- Vậy bảo Tào Mãn tạm thời đừng nói với Bàng Quán.

Miêu Nghị do dự:

- Nếu Bàng Quán không biết chuyện thì rất có thể sẽ không chuẩn bị ổn thỏa được, thậm chí là không tiếp tục chuẩn bị nữa. Một khi Hạo Đức Phương bỗng nhiên xuất hiện sẽ trở tay không kịp, trong trường hợp vội vàng thì không thể ra tay với Hạo Đức Phương, chỉ có thể trơ mắt bỏ qua cơ hội lần này.

Dương Khánh hỏi ngược lại:

- Đây chẳng phải là mục đích Hạo Đức Phương hủy bỏ hành trình tham gia hôn lễ sao? Động thái này của Hạo Đức Phương là để tránh khỏi nguy hiếm có thể xảy ra.

Miêu Nghị:

- Ngươi có dự tính gì?

Dương Khánh:

- Bàng Quán muốn lôi đại nhân xuống nước, ép đại nhân không thể phái một triệu nhân mã qua, Hạo Đức Phương làm việc này, vừa hay để đại nhân kéo kế hoạch về quỹ đạo vốn có, có thể giảm tổn thất của chúng ta xuống mức thấp nhất. Sao đại nhân không nhân cơ hội này rút nhân mã và Thanh Nguyệt trở về? Cũng để đám người Đoạn Xuân Nhi trở về, đương nhiên lúc này Bàng Quán sẽ đồng ý. Chúng ta chỉ tạm thời không nói cho Bàng Quán mà thôi, đợi tới khi đại hôn sắp tới, ta lại tiết lộ cho Bàng Quán biết, cũng như nhau cả thôi mà.

Miêu Nghị hơi gật đầu, nhưng lại không khỏi cau mày, nói:

- Quá vội, chỉ e Bàng Quán không kịp chuẩn bị.

Dương Khánh lắc đầu:

- Không thì, tới lúc này rồi, Bàng Quán cho dù chưa hoàn toàn chuẩn bị xong cũng đã hòm hòm rồi, Hạo Đức Phương làm vậy, Bàng Quán chắc hẳn đang lo Hạo Đức Phương nhận ra gì đó, không dám động lớn tay chân thu dọn phần đã chuẩn bị xong, chỉ dám để yên, mà khi chúng ta thông báo, sẽ lại lập tức chuẩn bị tiếp được ngay. Mà lúc đó chúng ta lại có đủ cớ để không phải phái người đi nữa, bởi vì người rút về đều đã được giải tán, không thể kịp thời vội vàng tập kết vì làm thế sẽ khiến người ngoài nghi, dễ dàng bị Hạo Đức Phương nhận ra gì đó, điều này cũng không phải điều Bàng Quán hi vọng nhìn thấy. Sự cố ngoài ý muốn này hoàn toàn do Hạo Đức Phương bên kia gây ra, chẳng liên quan gì tới chúng ta. Bàng Quán sẽ không nghi ngờ chúng ta.



Gương mặt Miêu Nghị dần dần hiện lên ý cười, mở miệng khen:

- Được! Cứ làm vậy đi!

Dứt lời, tinh linh trên tay lại liên hệ với Tào Mãn lần nữa, để thống nhất các bước với Tào Mãn, sau đó lại liên lạc với Bàng Quán, bảo mọi việc đã tới mức này, vì để tránh cho mọi chuyện càng rắc rối thì phải rút nhân mã đám Thanh Nguyệt về, tốt nhất Đoạn Xuân Nhi cũng nên xuất hiện ở hôn lễ thì hơn, Bàng Quán đồng ý.

Miêu Nghị lại lập tức liên lạc với Thanh Nguyệt, bảo nàng bí mật rút đi.

Không bao lâu sau. Đoạn Xuân Nhi chủ động tìm tới tỏ ý đã nhận được thông báo của Bàng Quán, muốn bí mật rút về nên tới đây cáo từ.

Trong đình viện, Miêu Nghị lưỡng lự, cũng chỉ có thể tỏ ý rất bất đắc dĩ:

- Ầy, không ngờ mọi chuyện lại như vậy, thật sự là người tính không bằng trời tính.

Đoạn Xuân Nhi oán hận nói:

- Lão tặc Hạo Đức Phương thật xảo trá, khiến chúng ta bỏ không một cơ hội tốt.

Miêu Nghị tỏ ý tiếc hận không thôi, cuối cùng bảo Dương Triệu Thanh sắp xếp cho đám người Đoạn Xuân Nhi rời đi.

Leo lên lầu, nhìn theo Dương Triệu Thanh đưa Đoạn Xuân Nhi rời đi. Miêu Nghị lộ vẻ mỉm cười:

- Không ngờ Hạo Đức Phương đã giúp chúng ta một việc lớn, để thế cuộc nghiêng về chúng ta lần nữa.

Dương Khánh lặng im ở bên trầm ngâm nói:

- Thật ra những năm gần đây. Thế cuộc vẫn luôn có lợi cho đại nhân.



Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn qua, chẳng lẽ còn chê chưa gặp đủ phiền phức à, không khỏi hỏi:

- Sao lại nói thể? Dương Khánh buông ánh mắt ra xa, giọng nói mang theo nụ cười khổ.

- Lẽ nào đại nhân không phát hiện sao? Từ khi đại nhân tiến vào Quỷ thành tới nay, cục diện bắt đầu có lợi cho đại nhân, tuy nhiều phiền phức nhưng đại cục chung vẫn có cơ hội để đại nhân triển khai thế lực của mình. Hiện giờ đại nhân không ngại hồi tưởng chút mà xem, lúc trước khi đại nhân bị cuốn trong những thế lực kia vẫn luôn do thân bất do kỷ, lúc đó đại nhân tới đâu cũng được, chỉ không thể tới Quỷ thành, nhưng Thiên Đình lại đưa đại nhân tới Quỷ thành, thế lực khắp nơi không có ý kiến gì, tới cả Hạ Hầu gia cũng không có ý kiến gì. Những thế lực khác không có ý kiến còn dễ hiểu, nhưng Quỷ thành là địa bàn của Hạ Hầu gia, nhưng Hạ Hầu gia lại dung thứ cho đại nhân đặt chân ở đây. Chính là bởi vì đất U Minh là nơi quyền lực Hạ Hầu gia tồn tại, không bị thứ gì ngăn cản, nên đại nhân mới có cơ hội vươn lên.

Miêu Nghị im lặng, có thể có được ngày hôm nay không thể không thừa nhận điều này, nếu tiếp tục ở dưới trướng mấy thế lực lớn kia, có rất nhiều ngăn cản. Có thể thuận lợi phát triển nhanh chóng như vậy, không thể không kể đến lợi ích của hoàn cảnh U Minh, cho hắn cơ hội lớn độc lập tự chủ.

Lắc lắc đầu, cười nhạt nói:

- Điều này e là phải kể công Hạ Hầu gia tự cho là đã nắm giữ được nhược điểm của ta, cho rằng có thể kìm kẹp ta, mới dung túng cho ta đặt chân ở nơi này.

Dương Khánh:

- Nhưng ta vẫn có nghi ngờ với quyết định Thiên Đình để đại nhân tới đây năm xưa.

Miêu Nghị cau mày, suy tư một hồi:

- Tình hình lúc đó... Dù sao lúc đó ta cũng là con rể của Khấu Lăng Hư, đây hẳn là kết quả của việc các nơi thỏa hiệp.

Dương Khánh:

- Nhưng nêu dựa theo tình huống nghịch chiêu hiện giờ, thuộc hạ vẫn luôn cảm giác như có người bày săn đường cho đại nhân vậy, dường như có người đã sớm biết Hạ Hầu gia sẽ để đại nhân đặt chân ở đây, chuyện đại nhân bị Thiên Đình đưa tới Quỷ thành như là lẽ đương nhiên.

Mắt Miêu Nghị lòe sáng.

- Ngươi nói việc Hạ Hầu gia biết nhược điểm của ta là do có người động tay động chân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK