Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại thấy lão nhân lấy xuống từ trên người vượn già mấy cái nhẫn trữ vật nhét vào trong ngực áo, e rằng giá trị đồ đạc trong đó cực kỳ phong phú.

Miêu đại động chủ thật sự không nhịn được nữa, miệng lẩm bẩm nói:

- Tiền bối, sợ rằng ngài phải đa tạ vãn bối xuất thủ tương trợ, nếu không nhờ vãn bối giúp một tay, làm sao ngài có thể lấy được những thứ này. Ba món pháp bảo tam phẩm, một viên yêu đan nhị phẩm, bên trong nhẫn trữ vật của Viên Thống Lĩnh chứa không ít đồ, tiền bối ngài phát tài rồi.

- Phát tài thì đã sao, không phải là ngươi cũng thu hoạch không ít hay sao?

- Vãn bối chỉ được có bao nhiêu đây, hay là chúng ta trao đổi có được chăng?

- Cút sang một bên!

- Tiền bối, chúng ta có thể gặp nhau ở Tinh Tú Hải chính là duyên phận. Ngài ăn thịt ít nhiều gì cũng cho vãn bối húp chút nước mới phải…

Lão nhân dơ dáy thu được đồ cảm thấy hài lòng, không nghĩ tới lần này tới đây có thể có thu hoạch lớn như vậy, nói ra thật sự là phải cảm tạ tiểu tử này.

Tâm trạng lão rất tốt, xoay người lại cười hắc hắc nói:

- Con thỏ nhỏ chết tiệt, thèm đỏ mắt rồi sao? Đại gia ta gánh oan cho ngươi, suýt chút nữa mất mạng, sao lúc ấy không nói?

Miêu Nghị cởi áo ra đeo chuỗi nhẫn trữ vật kia ở ngang hông, sau đó sửa sang y phục trở lại, miệng lảm nhảm nói:

- Ta cũng cứu ngài một mạng, hai ta hòa nhau. Tiền bối, vũ khí của ta bị ngài hủy mất, tới nay vẫn chưa có một món pháp bảo vừa tay. Hay ngài chia cho ta một món là được, ta cũng không có lòng tham, chỉ cần một món, chi bằng ngài chia cho ta một trong hai chiếc vòng thép kia đi…

- Còn không có lòng tham, ngươi mới đạt tu vi Bạch Liên tam phẩm đã muốn dùng pháp bảo tam phẩm ư? Dù ta cho ngươi, bằng vào tu vi của ngươi có thể điều khiển được sao?

- Điều khiển được hay không không quan hệ, ta giữ trong người trước, chờ tu vi tăng lên sẽ dùng cũng không muộn.

- Tiểu tử, ngươi tên là Ngưu Hữu Đức đúng không?

- Đúng vậy, có vấn đề gì không?

- Tên kiểu gì vậy, thật là khó nghe, vừa nghe cũng biết người lấy cái tên này trong bụng không có chữ nghĩa gì cả. Tiểu tử, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thất phu vô tội vì mang ngọc mà có tội, một khi tin tức ngươi là tu sĩ tu vi Bạch Liên tam phẩm, trên người lại có pháp bảo tam phẩm truyền đi, chỉ sợ ngươi không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.

- Ôm pháp bảo tam phẩm chết cũng tình nguyện, ta mang đi đổi Nguyện Lực Châu dùng để tu luyện cũng tốt! Tiền bối, ngài cho ta một món đi!

- Không cho, ngươi có thể mang đi đổi Nguyện Lực Châu, chẳng lẽ ta không biết mang đi đổi sao, có ai lại ngại Nguyện Lực Châu quá nhiều?!



- Tiền bối, chẳng lẽ Đường Lang của ta đây không phải là bảo bối sao, không kém gì pháp bảo tam phẩm của lão. Ta sắp tặng cho lão một món lễ vật lớn như vậy, chẳng lẽ lão tiếc không cho ta món nào sao?

Lão nhân dơ dáy cười lạnh một tiếng, đó là ngươi tặng ta sao… Nếu như không phải thực lực của ta mạnh hơn ngươi, ép ngươi phun ra, chỉ sợ lão đầu tử ta đã chết ở trên tay ngươi từ lâu…

Vốn lão không muốn để ý tới, bất quá quay đầu lại thấy Hắc Thán bên cạnh, nhớ lại tình hình Miêu Nghị vì thớt long câu bỏ qua hết thảy bảo vệ nó, thoáng động trong lòng, ánh mắt lấp loáng thần quang.

Nghĩ tới lần này tới đây có thể có thu hoạch lớn như vậy, đúng là phải cảm tạ tiểu tử này, lão nhân dơ dáy nghiêng đầu quét mắt nhìn Miêu Nghị trên dưới, có vẻ như muốn nói ‘được rồi’, phất tay nói:

- Lấy pháp bảo tam phẩm cho tiểu tử ngươi thì lãng phí, như vậy đi, chỉ cần quay trở lại ngươi giúp ta lấy được tiểu Đường Lang, ta sẽ đích thân giúp ngươi luyện chế một món pháp bảo vừa tay.

Miêu Nghị kỳ quái hỏi:

- Lão biết luyện chế pháp bảo sao? Theo ta được biết, tu sĩ biết luyện chế pháp bảo cũng không nhiều.

- Hắc hắc! Chỉ có thể nói tiểu tử ngươi may mắn, sao không xem thử ta là ai, ngươi đi hỏi thăm thử, ở Lưu Vân…

Lão nhân dơ dáy dương dương đắc ý nói đến nửa chừng đột nhiên ngưng lại, đổi lời nói lại:

- Cho nên nói ngươi phải ngoan ngoãn giúp ta bắt được tiểu Đường Lang, đến lúc đó sẽ không bạc đãi ngươi.

Sau khi hai người mặc cả một hồi, lão nhân dơ dáy vuốt cằm nói:

- Nơi đây không thích hợp ở lâu, đi thôi!

Miêu Nghị đưa cánh tay ra, để cho hai mươi con ‘tiểu tử’ đáp lên trên cánh tay, quay đầu lại chỉ về phía thi thể vượn già quỳ dưới đất:

- Lão không lấy bộ da của nó ư, nếu lão không cần, ta sẽ không khách sáo.

Da của yêu tu tam phẩm trị giá không nhỏ, vứt đi như vậy thật là lãng phí.

Lão nhân dơ dáy quay đầu nhìn lại, nhìn thi thể vượn già bùi ngùi cảm thán:

- Mặc dù ta với y không phải là bằng hữu, nhưng quen biết cũng có mấy trăm năm rồi. Lần này nếu không phải là ngươi làm ra chuyện quá đáng, hại ta oan ức, y cũng sẽ không hạ sát thủ với ta, ta cũng sẽ không giết y. Tiểu tử, để cho y chết có thể diện một chút đi!

Nói xong lão vung tay lên, bảo giản hóa thành vô số điểm tinh quang, bao lấy hai người cấp tốc bắn nhanh đi.

- Chậm đã…



Giữa không trung chợt vang lên tiếng của Miêu Nghị:

- Vật cỡi của ta!

- Con thỏ nhỏ chết tiệt, long câu này mập như vậy, mang theo ngự không phi hành đường dài cực kỳ tiêu hao pháp lực. Huống chi con heo mập kia mập hơn long câu bình thường rất nhiều, đại gia ta không chịu nổi.

- Không được, nó từng lộ mặt ở sơn trại, đặc điểm của nó quá rõ ràng, cho dù là trộn lẫn vào trong đám long câu cũng toát ra hào quang vạn trượng không trốn được, liếc qua là có thể nhìn ra. Không mang theo nó đi, nó chỉ có một con đường chết, đám yêu nghiệt sẽ không bỏ qua cho nó.

- Nhiều tật xấu như vậy sao, dài dòng nữa ta làm thịt ngươi.

- Tùy tiện, nếu như lão không muốn lấy được trứng Minh Đường Lang, cứ việc làm thịt ta.

- Khốn kiếp, ngươi dám bắt ta làm lao động tay chân cho ngươi sao...

Cuối cùng mặc dù cánh tay không thể dài quá đùi, nhưng đụng phải con vịt chết mạnh miệng cũng không có cách nào.

Giữa luồng hồng quang trên không bắn vụt ra một luồng hồng quang khác, một chiếc bảo giản bắn tới trong nháy mắt hóa thành vô số điểm hồng quang, rất nhanh cuốn lấy Hắc Thán bay lên không trung.

- Chậm đã!

Miêu Nghị lại kêu lên lần nữa.

- Tiểu tử ngươi còn chưa xong ư, đừng mặt dày không biết xấu hổ!

Lão nhân dơ dáy nổi giận hét lớn.

- Sẽ không gia tăng gánh nặng cho lão đâu, chỉ là ta còn có một ít đồ quên thu…

Miêu Nghị yếu ớt nói.

Lão nhân dơ dáy có hơi hồ nghi, vì sao thấy tiểu tử này đột nhiên trở nên chột dạ như vậy, bèn lên tiếng hỏi:

- Thứ gì vậy?

Vừa mới dứt lời đã nghe một tràng tiếng vo ve bay tới, quay đầu nhìn lại, nhất thời lão nhân há to miệng không biết nói gì.

Còn có sáu mươi con tiểu Đường Lang vẫn núp ở phụ cận chưa lộ diện. Lúc này phải đi rồi, Miêu Nghị không thể nào bỏ mặc chúng nó ở Tinh Tú Hải bất kể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK