Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Nghị không thể nào cứ ở cạnh Hồng Trần mãi không chịu đi, lúc hắn rời khỏi tình thất, bỗng dưng phát hiện ra cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều vô cùng nhẹ nhõm, sau khi ở đây càm ràm một trận ra trò, các loại phiền nào ứ đọng trong lòng đều dường như biến mất, ngay cả lửa giận do Vân Tri Thu chọc tức hắn cũng tiêu tan không còn một mảnh, Miêu Nghị không thể không nhìn Hồng Trần thêm vài lần.

Hồng Trân tự mình đưa tiễn, khi đến cửa ra vào, hạ thấp người hành lễ:

- Đại nhân đi thong thả.

Miêu Nghị trêu chọc nói:

- Ngươi tính thực sự cả đời này đều như hũ nút khiến người ta phát bực vậy à?

Hồng Trần không hề hàm súc, uyển chuyển mà bày tỏ niềm vui của mình.

- Không lo ăn uống, chẳng buồn chẳng phiền, không có gì phải có chịu cả!

Miêu nghị:

- Phu nhân luôn hi vọng ngươi có thể giúp nàng một tay, ta thay phu nhân mời ngươi, ngươi cũng không đồng ý sao?

Hồng Trần khẽ khom người, vẻ mặt mang theo áy náy:



- Thiếp thân hoàn toàn không biết phải làm gì cả.

Câu nói đầu tiên của nàng đã chắn ngang toàn bộ lời nói phía sau của Miêu Nghị. khiến khóe miệng hắn co giật liên tục, đã từng nghe Vân Tri Thu nói cho dù Vân Tri Thu có bảo nàng làm chuyện gì thì nàng cũng nói y hệt những lời này, nàng ấy đã nói rằng mình không làm được, ngươi có thể ép buộc được sao? Vân Tri Thu đã từng cắt giảm tài nguyên tu hành của Hồng Trần, cũng đã từng cắt lương thực, thậm chí ép thị nữ bên người nàng rời đi, nhưng nữ nhân này đối với hết thảy những điều đó đều không có phản ứng gì cả, không có tài nguyên tu hành thì không cần, không còn lương thực sẽ không ăn, không có ai hầu hạ thì cũng chẳng cần người hầu hạ làm gì, nàng sẽ không tố cáo việc này với bất kỳ ai, cũng không tranh giành bất cứ vật gì, tùy Vân Tri Thu muốn làm sao cũng được cả thôi. Cuối cùng, Vân Tri Thu dồn ép thế nào cũng hết cách, người ta với ngươi chẳng có oán, có thù gì cả, lại luôn khách khách khí khí, cũng không tranh thủ tình cảm, chẳng đắc tội bất kỳ kẻ nào, nếu thiếp thất như thế mà vẫn bị ép chết, Vân Tri Thu cũng cảm thấy mình làm hơi quá đà không thể xuống đài được, vì thế Vân Tri Thu chỉ có thể sắp xếp mọi việc như cũ, nên cung cấp cái gì sẽ cung cấp cái đó. Người ta không muốn làm việc, Vân Tri Thu cũng chẳng thể cầm gậy đánh người ta đi làm, chẳng lẽ đánh người rồi thì người ta sẽ đảm nhiệm trong trách mà nàng giao hay sao? Xem như là Vân Tri Thu đã trải qua được cảm giác muốn nhưng không được là như thế nào!

Miêu Nghị vẫn không chị bỏ qua, hắn cắn răng bất chấp tất cả phát cáu nói:

- Ta không phải là phu nhân, nếu ta buộc ngươi phải làm thì sao?

Hồng Trần:

- Không cần phải ép buộc làm gì, nếu như đại nhân nâng đỡ thiếp lên làm chủ mẫu tất nhiên thiếp thân sẽ làm những chuyện mà một chủ mẫu nên làm!

Nâng đỡ ngươi làm chính thất phu nhân? Miêu Nghị liếc mắt nhìn nàng, chỉ một câu nói của nàng đã đủ chặn miệng hắn rồi, chẳng biết phải nói gì nữa.

Hai tay hắn chắp ra sau lưng, không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời đi, rốt cuộc Miêu Nghị cũng cảm nhận được, chẳng trách Vân Tri Thu không thể tác động được nữ nhân này, trước kia thủ đoạn ứng phó với Vân Tri Thu đều mềm mỏng, đoán chừng hắn còn chưa dùng qua chiêu thức cứng rắn thế này, còn có dã tâm lớn đến vậy à? E rằng Vân Tri Thu là người đầu tiên khiến nàng chấp nhận đứng một bên vô cùng nề nếp, sau này sẽ không quấy rầy nàng nữa.

- Đại nhân đi thong thả!

Hồng Trần hạ thấp người lần nữa đưa tiễn hắn đi.

Dù sao thì phiền phức vẫn luôn ùn ùn kéo đến không ngừng, hắn vừa thanh tĩnh được một chút ở cạnh Hồng Trần, vừa mới ló đầu ra đã đau đầu rồi, Vân Nhược Song chạy từ Đại Ma Thiên tới đây. quấn quýt lấy hắn, trái gọi tỷ phu, phải gọi tỷ phu, oang oang bảo rằng muốn đi Đại The Giới, thủ đoạn cứng rằn mềm dẻo gì cũng đều lấy ra xài.



Phía sau Vân Nhược Song vẫn luôn có cái đuôi nhỏ đi theo, Thiên Diện Yêu Hồ Phấn Nhi vẫn trưng ra vẻ mặt u oán, uất ức nhìn chằm chằm Miêu Nghị không tha.

Sau khi phát sinh sự việc tại Dậu Đinh Vực, Miêu Nghị lệnh cho Diêm Tu đưa Thiên Diện Yêu Hồ đến tiểu thế giới, xảy ra chuyện như thế hắn không thể trả lại cho Bích Nguyệt phu nhân. Bích Nguyệt phu nhân mắng hắn không chịu giữ lời, Miêu Nghị chỉ có thể chơi xấu nàng bảo sẽ quay về nhận lỗi đền bù tổn thất cho nàng, thành ra nàng cũng không còn cách nào khác với hắn. Nhưng điều Miêu Nghị không ngờ đến là, Thiên Diện Yêu Hồ lại có thể chơi cùng với Vân Nhược Song được.

Mà Thiên Diện Yêu Hồ cũng không thể ngờ tới cái gọi là thả nàng tự do của Miêu Nghị chính là hình thức như hiện tại, vơ vét sạch sẽ tất cả những vật có thể liên hệ được với bên ngoài của nàng, ném vào tiểu thế giới, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đến đó. Vậy nàng đi đâu bây giờ? Chạy loạn trong tinh không thì lại chẳng tìm ra đường đi, đã vậy còn suýt nữa lạc đường, vì thế nàng đành phải ở trong tiểu thế giới thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thà rằng tự do thế này còn hơn là làm sủng vật được ôm trước ngực Bích Nguyệt, nàng và Vân Nhược Song là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trở thành tỷ muội tốt.

Nghe tỷ muội tốt bảo rằng Đại Thế Giới có nhiều chuyện rất thú vị, tiểu ma đầu Vân Nhược Song này không thể nhịn được, thành ra xin Miêu Nghị đưa nàng đi đến Đại Thế Giới.

Bị Vân Nhược Song quấn lấy không còn cách nào, Miêu Nghị đành phải gọi Vận Tri Thu đang ở Linh Lung Tông quay về, tóm lấy nha đầu kia rời đi.

Ngày đại hỉ rốt cuộc cũng đến, khách mời ở khắp nơi đều tụ tập tại đây. Vô Lượng Thiên tràn ngập vui mừng khác với ngày thường.

Tất nhiên tràn cảnh náo nhiệt này không cần đề cập đến, chuyện động phòng hoa chúc sau tiệc cưới mới là việc khiến con người ta chờ mong, mà người chờ mong chính là Nguyệt Dao đang khoác trên người mình mũ phượng cùng khăn quàng vai, ngồi ở trên giường hồi hộp căng thẳng, tinh thần không yên.

Nến đỏ thắp sáng rực rỡ, vạch khăn cô dâu, uống rượu giao bôi, Nguyệt Dao vừa xấu hổ vừa gọi “phu quân”, đừng nói là Miêu Nghị cho dù là nàng cũng cảm thấy kỳ quái vô cùng. Cuối cùng thì Miêu Nghị đã đề nghị, hai người tiếp tục xưng hô “đại ca, lão tam” là tốt nhất.

Sau khi nhịn đến nửa đêm, Nguyệt Dao vẫn nằm trên giường, nhưng lại chẳng có sự việc khiến nàng khẩn trương lại chờ mong kia, Miêu Nghị muốn nàng nghỉ ngơi sớm, còn hắn thì khoanh chân ngồi trên giường. Có một số việc có gượng ép thế nào cũng không được, hắn thực sự không có hứng thú về phương diện nam nữ với Nguyệt Dao, cho dù hiện tại Nguyệt Dao ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, nhưng đối với hắn thì nàng chỉ là một tiểu nha đầu vẫn còn chảy nước mũi kia thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK