Văn Lai Công phất tay quát:
- Đệ tử Kiếm Ly cung đuổi theo!
- Đệ tử Ngọc Nữ tông đi theo . . .
Tiếng triệu tập đệ tử bổn phái lên đường liên tục vang lên, dường như bọn họ đã quên mật mưu lúc trước. Vẫn câu nói cũ, tình thế mạnh hơn người. Lùi một vạn bước, trước đó có lẽ họ còn sợ Song Hùng sa mạc nhưng bây giờ thì khác, trời sập có người cao chống.
Vèo vèo vèo!
Các bóng người bay lên trời kéo nhau chạy nhanh như bay, chớp mắt Phong Vân khách điếm chật ních người trở lại hoang vắng.
Lão Bản Nương và đám người Mộc Tượng ngó nhau.
Trù Tử lẩm bẩm:
- Mợ ơi, tiểu tử kia kinh khủng thật.
Lão Bản Nương lắc người đuổi theo xem chừng, đám người Mộc Tượng dĩ nhiên nhanh chóng theo nàng.
An Chính Phong siết chặt hai tay, sắc mặt âm trầm rít qua kẽ răng:
- Đồ điên!
An Chính Phong cho rằng Miêu Nghị làm như vậy là cực kỳ không sáng suốt.
Nhưng Miêu Nghị không cách nào ‘sáng suốt’ như An Chính Phong mong muốn. Trước không nói tinh linh liên lạc với Vu Hành Giả còn trong tay Sa bảo, đám thuộc hạ Dương Triệu Thanh cũng bị Sa bảo bắt giữ. Tuy Miêu Nghị là tu sĩ Tiên quốc nhưng chẳng có người Tiên quốc nào bênh hắn, vậy hắn đành dựa vào chính mình.
Miêu Nghị không phải kẻ sáng suốt, hắn không có sự chịu đựng tốt như người ta mong đợi. Nếu là loại người đó thì Miêu Nghị đã là Dương Khánh chứ không phải Miêu Nghị hiện tại.
An Chính Phong ngửa đầu thở ra:
- Ài.
Không biết vị kia muốn chọn rể còn có hứng thú không, loại con rể to gan chuyên gây sự kiểu này thì An Chính Phong thấy tốt nhất đừng rước về. An Chính Phong bất đắc dĩ bay theo.
Khách điếm. Dạ Quân Tử, Đào Vĩnh Xuân nín lặng nhìn nhau. Hai người xuất thân từ Tinh Túc Hải, hiểu rõ Tả Hữu sứ giả bên cạnh bốn vị Kí Chủ là nhân vật gì hơn người ngoài, bọn họ sợ Tả Hữu sứ giả còn hơn Kí Chủ. Dạ Quân Tử, Đào Vĩnh Xuân không ngờ mấy năm không thấy Miêu Nghị, khi gặp lại hắn có thể cùng lúc kéo ra tám vị Tả Hữu sứ giả. Còn họ sinh hoạt an nhàn vẫn chỉ là hai tiểu nhị trong khách điếm.
Bên Sa bảo đã sắp xếp người giám thị bên Phong Vân khách điếm, thấy tám sứ giả Tinh Túc Hải đích thân đến, nghe nói đến vì nhằm vào Sa bảo thì họ kinh ngạc chạy nhanh về thông báo.
Nhưng tốc độ bay của họ làm sao bằng tu sĩ Kim Liên, dù có đi trước một đoạn cũng sẽ bị đám người Miêu Nghị vượt qua.
Thám tử thấy đám người Miêu Nghị bay nhanh hướng Sa bảo, gã đứng trên cao không biết có nên đi hay không. Chốc lát sau thấy đoàn người rậm rạp bay vút qua đầu mình thì thám tử không biết nên nói cái gì, quay đầu chạy như bay, né sóng gió trước rồi tính.
Một ngọn núi đứng thẳng trong sa mạc hoang vắng, Lưu Vân Sa Hải không có nhiều núi, Sa bảo của Song Hùng thấp thoáng phía xa.
- Yến đại ca!
Miêu Nghị ngoái đầu hét lên:
- Đằng trước là Sa bảo, nhờ Yến đại ca đi gõ cửa!
Yến Bắc Hồng lập tức phất tay giơ ngang, cầm đại đao đỏ máu quát với tám vị sứ giả chặn đường trước mặt:
- Tránh đường!
Cuồng đao bay múa, chiêu Huyết Ánh đao cương chống trời, cao trăm trượng chém mạnh xuống đám người Miêu Nghị.
Tám vị Tả Hữu sứ giả sợ đứng tim kéo Miêu Nghị dạt sang hai bên.
Đao cương đỏ máu chém xuống tách người sang hai bên, Yến Bắc Hồng xách đao bay qua nhóm người.
Cơ mặt Miêu Nghị co giật, phát hiện thực lực Yến Bắc Hồng tăng lên thì gã cũng khám phá ra uy lực đại đao đỏ máu nhiều hơn nữa.
Tám vị Tả Hữu sứ giả ngó nhau, không ngờ cái tên dọc đường đi không nói không rằng cũng mạnh dữ, thái độ rất kiêu ngạo, trong mắt không người.
Nhóm người lại bay đi.
Thanh Phong kèm Miêu Nghị mở miệng hỏi:
- Tiểu tử đó là ai?
Lúc trước họ không quan tâm Yến Bắc Hồng là ai, giờ gã khoe ra thực lực khiến mấy người chú trọng. Đời bây giờ đôi lúc nói chuyện bằng thực lực.
Miêu Nghị trả lời:
- Cung chủ của Thiên Hành cung Tử Lộ Tiên quốc, Yến Bắc Hồng đại danh đỉnh đỉnh, chưa nghe qua sao?
Thanh Phong giật mình kêu lên:
- Là Yến Bắc Hồng cùng ngươi tham gia hội dẹp loạn? Giờ hắn đã đến Kim Liên? Không thể nào!
Miêu Nghị không trả lời, mấy người lại đuổi theo Yến Bắc Hồng đến trên bầu trời Sa bảo.
Yến Bắc Hồng giơ cao qua đầu, đại đao sôi sục khí túc sát. Đao cương đỏ máu chống trời lại dâng lên, to hơn vừa rồi, cao mấy trăm trượng.
Tám người Thanh Phong con ngươi co rút nhìn chằm chằm đại đao đỏ máu trong tay Yến Bắc Hồng, cảm nhận sát khí khủng bố trong đại đao. Đao này giết bao nhiêu người mới toát ra sát khí khủng bố hầu như khiến người nghẹt thở như vậy?
Tám người cảm nhận rõ ràng sát khí không đến từ Yến Bắc Hồng mà là đến từ đại đao màu máu của gã, sát khí mạnh đến mức ảnh hưởng thần trí, người bình thường không khống chế nó được.
Động tĩnh lớn như thế sao người trong Sa bảo không thấy được, có tiếng hét lên.
Thanh Phong quát to:
- Dừng tay!
Chưa tìm hiểu rõ vụ việc, chờ biết đầu đuôi sự kiện rồi ra tay cũng không muộn, ngươi làm vậy mà gõ cửa gì, rõ ràng là tới phá hoại.
Khóe mắt Miêu Nghị liếc qua, thầm nghĩ đã đến đây thì không theo ý các ngươi.
Miêu Nghị không lên tiếng, Yến Bắc Hồng không thèm nghe lời Thanh Phong. Huống chi Yến Bắc Hồng sớm biết ý đồ của Miêu Nghị, đó là san bằng Sa bảo, huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải!
Ong ong ong ong ong!
Thiên địa run rẩy, đao cương chống trời như tia chớp đỏ giáng xuống, không khí xung quanh bị nhát đao kia rút cạn.
Ầm!
Kiếm quang đỏ máu từ trên trời giáng xuống, lưỡi dao to phá núi, khí thế khai thiên tích địa.
Một nhát đao ảnh từ ngọn núi cao chém xuống, một nhát xẻ làm đôi. Nguyên Sa bảo rộng lớn bị cắt đôi, đất đá bay đầy, các loại kiến trúc bên trong đổ nát. Đám đông tu vi thấp như lá cây bị gió thổi đi, cát bụi bay lên như thiên thạch to đập xuống mặt đất, làn sóng khuếch tán bốn phía.
Người Sa bảo gào rú, các bóng người bay lên, không bay được thì chạy như vịt trong bụi mù mịt bên dưới. Dưới đất Sa bảo nháy mắt bị san bằng, không thể tránh khỏi thương vong dưới nhát đao kia.
Đám đông từ xa bay đến nghe tiếng nổ nhức óc, thấy hướng Sa bảo bốc lên bão cát thì thầm giật mình, bắt đầu đánh nhau rồi sao?
Thấy Yến Bắc Hồng lại định giơ đao lên chém nữa, tám Tả Hữu sứ giả nét mặt tức giận, Miêu Nghị vội quát ngăn lại:
- Yến đại ca nương tay cho, ta còn có thuộc hạ ở bên trong! Yến đại ca chém thêm một nhát là những thuộc hạ của ta sẽ không chịu nổi!
Yến Bắc Hồng lùi về bên cạnh Miêu Nghị, khiêng đao trên vai ngắm nghía kiệt tác của mình, khá vừa lòng với uy lực đó. Yến Bắc Hồng không thèm quan tâm thái độ của tám sứ giả thế nào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mấy bóng người bay nhanh ra phá tan đất đai sụp đổ, xua tan cát bụi mù mịt, họ bay lên trời. Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa có mặt, ba tu sĩ Kim Liên như Cừu tổng quản thì vội đứng sau hai vị bảo chủ.
Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa trán hiện Kim Liên tam phẩm biểu tình tức giận khi nhìn rõ người đến thì sắc mặt trầm trọng, ánh mắt ngừng lại trên người Miêu Nghị, thầm than khổ. Tám sứ giả Tinh Túc Hải cùng giá đáo, xem ra tiểu tử này thật sự có quan hệ thân thiết với Tinh Túc Hải.
- Đệ tử Kiếm Ly cung đuổi theo!
- Đệ tử Ngọc Nữ tông đi theo . . .
Tiếng triệu tập đệ tử bổn phái lên đường liên tục vang lên, dường như bọn họ đã quên mật mưu lúc trước. Vẫn câu nói cũ, tình thế mạnh hơn người. Lùi một vạn bước, trước đó có lẽ họ còn sợ Song Hùng sa mạc nhưng bây giờ thì khác, trời sập có người cao chống.
Vèo vèo vèo!
Các bóng người bay lên trời kéo nhau chạy nhanh như bay, chớp mắt Phong Vân khách điếm chật ních người trở lại hoang vắng.
Lão Bản Nương và đám người Mộc Tượng ngó nhau.
Trù Tử lẩm bẩm:
- Mợ ơi, tiểu tử kia kinh khủng thật.
Lão Bản Nương lắc người đuổi theo xem chừng, đám người Mộc Tượng dĩ nhiên nhanh chóng theo nàng.
An Chính Phong siết chặt hai tay, sắc mặt âm trầm rít qua kẽ răng:
- Đồ điên!
An Chính Phong cho rằng Miêu Nghị làm như vậy là cực kỳ không sáng suốt.
Nhưng Miêu Nghị không cách nào ‘sáng suốt’ như An Chính Phong mong muốn. Trước không nói tinh linh liên lạc với Vu Hành Giả còn trong tay Sa bảo, đám thuộc hạ Dương Triệu Thanh cũng bị Sa bảo bắt giữ. Tuy Miêu Nghị là tu sĩ Tiên quốc nhưng chẳng có người Tiên quốc nào bênh hắn, vậy hắn đành dựa vào chính mình.
Miêu Nghị không phải kẻ sáng suốt, hắn không có sự chịu đựng tốt như người ta mong đợi. Nếu là loại người đó thì Miêu Nghị đã là Dương Khánh chứ không phải Miêu Nghị hiện tại.
An Chính Phong ngửa đầu thở ra:
- Ài.
Không biết vị kia muốn chọn rể còn có hứng thú không, loại con rể to gan chuyên gây sự kiểu này thì An Chính Phong thấy tốt nhất đừng rước về. An Chính Phong bất đắc dĩ bay theo.
Khách điếm. Dạ Quân Tử, Đào Vĩnh Xuân nín lặng nhìn nhau. Hai người xuất thân từ Tinh Túc Hải, hiểu rõ Tả Hữu sứ giả bên cạnh bốn vị Kí Chủ là nhân vật gì hơn người ngoài, bọn họ sợ Tả Hữu sứ giả còn hơn Kí Chủ. Dạ Quân Tử, Đào Vĩnh Xuân không ngờ mấy năm không thấy Miêu Nghị, khi gặp lại hắn có thể cùng lúc kéo ra tám vị Tả Hữu sứ giả. Còn họ sinh hoạt an nhàn vẫn chỉ là hai tiểu nhị trong khách điếm.
Bên Sa bảo đã sắp xếp người giám thị bên Phong Vân khách điếm, thấy tám sứ giả Tinh Túc Hải đích thân đến, nghe nói đến vì nhằm vào Sa bảo thì họ kinh ngạc chạy nhanh về thông báo.
Nhưng tốc độ bay của họ làm sao bằng tu sĩ Kim Liên, dù có đi trước một đoạn cũng sẽ bị đám người Miêu Nghị vượt qua.
Thám tử thấy đám người Miêu Nghị bay nhanh hướng Sa bảo, gã đứng trên cao không biết có nên đi hay không. Chốc lát sau thấy đoàn người rậm rạp bay vút qua đầu mình thì thám tử không biết nên nói cái gì, quay đầu chạy như bay, né sóng gió trước rồi tính.
Một ngọn núi đứng thẳng trong sa mạc hoang vắng, Lưu Vân Sa Hải không có nhiều núi, Sa bảo của Song Hùng thấp thoáng phía xa.
- Yến đại ca!
Miêu Nghị ngoái đầu hét lên:
- Đằng trước là Sa bảo, nhờ Yến đại ca đi gõ cửa!
Yến Bắc Hồng lập tức phất tay giơ ngang, cầm đại đao đỏ máu quát với tám vị sứ giả chặn đường trước mặt:
- Tránh đường!
Cuồng đao bay múa, chiêu Huyết Ánh đao cương chống trời, cao trăm trượng chém mạnh xuống đám người Miêu Nghị.
Tám vị Tả Hữu sứ giả sợ đứng tim kéo Miêu Nghị dạt sang hai bên.
Đao cương đỏ máu chém xuống tách người sang hai bên, Yến Bắc Hồng xách đao bay qua nhóm người.
Cơ mặt Miêu Nghị co giật, phát hiện thực lực Yến Bắc Hồng tăng lên thì gã cũng khám phá ra uy lực đại đao đỏ máu nhiều hơn nữa.
Tám vị Tả Hữu sứ giả ngó nhau, không ngờ cái tên dọc đường đi không nói không rằng cũng mạnh dữ, thái độ rất kiêu ngạo, trong mắt không người.
Nhóm người lại bay đi.
Thanh Phong kèm Miêu Nghị mở miệng hỏi:
- Tiểu tử đó là ai?
Lúc trước họ không quan tâm Yến Bắc Hồng là ai, giờ gã khoe ra thực lực khiến mấy người chú trọng. Đời bây giờ đôi lúc nói chuyện bằng thực lực.
Miêu Nghị trả lời:
- Cung chủ của Thiên Hành cung Tử Lộ Tiên quốc, Yến Bắc Hồng đại danh đỉnh đỉnh, chưa nghe qua sao?
Thanh Phong giật mình kêu lên:
- Là Yến Bắc Hồng cùng ngươi tham gia hội dẹp loạn? Giờ hắn đã đến Kim Liên? Không thể nào!
Miêu Nghị không trả lời, mấy người lại đuổi theo Yến Bắc Hồng đến trên bầu trời Sa bảo.
Yến Bắc Hồng giơ cao qua đầu, đại đao sôi sục khí túc sát. Đao cương đỏ máu chống trời lại dâng lên, to hơn vừa rồi, cao mấy trăm trượng.
Tám người Thanh Phong con ngươi co rút nhìn chằm chằm đại đao đỏ máu trong tay Yến Bắc Hồng, cảm nhận sát khí khủng bố trong đại đao. Đao này giết bao nhiêu người mới toát ra sát khí khủng bố hầu như khiến người nghẹt thở như vậy?
Tám người cảm nhận rõ ràng sát khí không đến từ Yến Bắc Hồng mà là đến từ đại đao màu máu của gã, sát khí mạnh đến mức ảnh hưởng thần trí, người bình thường không khống chế nó được.
Động tĩnh lớn như thế sao người trong Sa bảo không thấy được, có tiếng hét lên.
Thanh Phong quát to:
- Dừng tay!
Chưa tìm hiểu rõ vụ việc, chờ biết đầu đuôi sự kiện rồi ra tay cũng không muộn, ngươi làm vậy mà gõ cửa gì, rõ ràng là tới phá hoại.
Khóe mắt Miêu Nghị liếc qua, thầm nghĩ đã đến đây thì không theo ý các ngươi.
Miêu Nghị không lên tiếng, Yến Bắc Hồng không thèm nghe lời Thanh Phong. Huống chi Yến Bắc Hồng sớm biết ý đồ của Miêu Nghị, đó là san bằng Sa bảo, huyết tẩy Lưu Vân Sa Hải!
Ong ong ong ong ong!
Thiên địa run rẩy, đao cương chống trời như tia chớp đỏ giáng xuống, không khí xung quanh bị nhát đao kia rút cạn.
Ầm!
Kiếm quang đỏ máu từ trên trời giáng xuống, lưỡi dao to phá núi, khí thế khai thiên tích địa.
Một nhát đao ảnh từ ngọn núi cao chém xuống, một nhát xẻ làm đôi. Nguyên Sa bảo rộng lớn bị cắt đôi, đất đá bay đầy, các loại kiến trúc bên trong đổ nát. Đám đông tu vi thấp như lá cây bị gió thổi đi, cát bụi bay lên như thiên thạch to đập xuống mặt đất, làn sóng khuếch tán bốn phía.
Người Sa bảo gào rú, các bóng người bay lên, không bay được thì chạy như vịt trong bụi mù mịt bên dưới. Dưới đất Sa bảo nháy mắt bị san bằng, không thể tránh khỏi thương vong dưới nhát đao kia.
Đám đông từ xa bay đến nghe tiếng nổ nhức óc, thấy hướng Sa bảo bốc lên bão cát thì thầm giật mình, bắt đầu đánh nhau rồi sao?
Thấy Yến Bắc Hồng lại định giơ đao lên chém nữa, tám Tả Hữu sứ giả nét mặt tức giận, Miêu Nghị vội quát ngăn lại:
- Yến đại ca nương tay cho, ta còn có thuộc hạ ở bên trong! Yến đại ca chém thêm một nhát là những thuộc hạ của ta sẽ không chịu nổi!
Yến Bắc Hồng lùi về bên cạnh Miêu Nghị, khiêng đao trên vai ngắm nghía kiệt tác của mình, khá vừa lòng với uy lực đó. Yến Bắc Hồng không thèm quan tâm thái độ của tám sứ giả thế nào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mấy bóng người bay nhanh ra phá tan đất đai sụp đổ, xua tan cát bụi mù mịt, họ bay lên trời. Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa có mặt, ba tu sĩ Kim Liên như Cừu tổng quản thì vội đứng sau hai vị bảo chủ.
Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa trán hiện Kim Liên tam phẩm biểu tình tức giận khi nhìn rõ người đến thì sắc mặt trầm trọng, ánh mắt ngừng lại trên người Miêu Nghị, thầm than khổ. Tám sứ giả Tinh Túc Hải cùng giá đáo, xem ra tiểu tử này thật sự có quan hệ thân thiết với Tinh Túc Hải.