Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trong tinh không, trên ngọn núi cạo nhất ở một viên tinh cầu hoang vu, Không Hãn đáp xuống, phụ trách tới đón hắn là Nguyên Công.

Nguyên Công lục soát người kẻ này xong, gieo cấm chế trên người Không Hãn, mới thu nhập người vào trong thú túi mang đi.

Vưu tộc thám tử đề phòng cao độ ở trong tinh không, phòng ngừa có người theo dõi.

Trong nội động của động thính, Nguyên Công đi tới xong, ném Không Hãn ra. Bản thân Nguyên Công cũng được cho thối lui. Nguyên Công tự bản thân mình cũng hiểu rõ, bản thân mình còn không phải là người ở trong vòng hạch tâm của Ngưu Hữu Đức.

Miêu Nghị mặt không biểu tình ngồi ở trên một cái ghế, chiến giáp không tháo ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Dương Triệu Thanh lại lục soát Không Hãn một lần nữa, mới lui ra một bên.

Không Hãn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị:

- Ngưu Hữu Đức!

- Là ta!

Miêu Nghị gật gật đầu, chỉ chỉ cái ghế đối diện, tỏ ý mời ngồi.

Không Hãn đi tới hào sảng khí phái ngồi xuống, liếc nhìn Từ Đường Nhiên đi tới bên cạnh dâng trà, có chút ngứa hàm răng, biết Từ Đường Nhiên vốn là người hẳn phải chết, không ngờ lại để cho hắn chạy rồi. Nếu bắt người này nói không chừng có thể làm vật trao đổi cùng Ngưu Hữu Đức.

Miêu Nghị lại duỗi tay, tỏ ý mời dùng trà.

Không Hãn:

- Không cần đâu, nói thẳng đi, ngươi muốn đàm chuyện gì?

Miêu Nghị cũng không đi vòng vèo:

- Không đại nhân làm gì biết rõ còn hỏi, đàm phán chuyện gì thì rất đơn giản, trong tay ta có hơn mười vạn Đông quân bị bắt làm tù binh và mấy chục vạn thi thể. Cận Vệ quân lập tức sắp tới rồi, không muốn ta giao cho Cận Vệ quân như thế, liền lấy cái thứ để đổi.

Không Hãn:

- Ngươi muốn cái gì?

Miêu Nghị:



- Không gì ngoài lên chức phát tài, ta hi vọng Doanh Thiên Vương có thể giúp ta lại thăng lên một chút nữa.

Không Hãn nói:

- Ngươi lại thăng nữa thì đúng là phải trở thành Hầu gia rồi. Dựa vào tư chất và tu vi của ngươi, ngươi cảm thấy khả năng sao? Trên triều đình còn chưa có cái tiền lệ này.

Miêu Nghị:

- Trên Triều đình không được, Thiên Nhai cũng được, ta muốn cai quản đại quyền trông coi Thiên hạ Thiên Nhai.

Không Hãn cười lạnh nói:

- Ngươi đây là người si nói mộng rồi!

Miêu Nghị đối với phản ứng của hắn không rãnh để ý, tiếp tục nói:

- Còn có người của Tụ Hiền Đường, những người bị bắt ấy thả ra toàn bộ, sửa lại án xử sai cho Tụ Hiền Đường. Mặt khác, bồi thường cho ta một vạn Điềm Tiên Nguyên Đan!

Một vạn Điềm Tiên Nguyên Đan? Không Hãn bỗng nhiên đứng lên, tức giận nói:

- Điều đó không có khả năng! Ngươi cái này gọi là đàm phán sao? Căn bản không có một chút thành ý!

Miêu Nghị hờ hững nói:

- Thái độ của ngươi không trọng yếu, chuyện này ngươi không làm chủ được, hãy để cho Doanh Thiên Vương suy nghĩ đắn đo. Ngươi chỉ cần đem lời của ta nói tới tai lão!

Không Hãn cắn chặt răng, không sai, chuyện này hắn đích xác không làm chủ được, Vương Viễn Kiều cái tên chủ soái kia cũng không làm chủ được, có đáp ứng hay không cuối cùng vẫn là phải xem ý tứ của Vương gia. Bộ mặt của hắn có vài phần dữ tợn nói:

- Doanh Vô Mãn Doanh Hầu gia, còn có Chiết Xuân Thu nữa, ta muốn gặp bọn họ.

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Sợ là phải làm cho ngươi thất vọng rồi, người đã chết rồi, vào lúc giao chiến đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn, bị người của các ngươi bắn chết rồi, nổ chia năm xẻ bảy, ngay cả thi thể nguyên lành tìm khắp nơi cũng không được rồi. Không tin ngươi có thể hỏi một chút người của chính các ngươi!

Không Hãn muốn mắng mẹ, đội ngũ bắn chết con tin không chừng đã bị giết chết sạch rồi, hắn đến sao có thể đi? Trầm giọng nói:

- Điều đó không có khả năng, người phía dưới bắn chết Doanh hầu không có khả năng không báo lên trên!

Miêu Nghị:



- Ta đây cũng không biết rồi, tóm lại người đích thật là chết rồi, nếu không ta cần gì phải quanh co lòng vòng liên hệ các ngươi? Trực tiếp để cho Doanh Vô Mãn liên hệ các ngươi thì xong rồi, Không Hãn cắn răng nói:

- Thành ý! Ta xem không được thành ý của ngươi ở nơi nào, như ngươi như vậy còn nói chuyện thế nào?

Miêu Nghị đứng lên, đi tới trước mặt hắn, vỗ vỗ lên bộ ngực của hắn.

- Không đại nhân, nói như ngươi vậy là có chút không thức thời rồi, đánh thua trận rồi vẫn còn muốn mò tiện nghi ở trên bàn đàm phán, khả năng sao? Hôm nay là ta nói ra điều kiện, chỉ hỏi các ngươi có đáp ứng hay không, không đáp ứng chúng ta cứ tiếp tục đánh. Ngưu mỗ lúc nào cũng phụng bồi!

Đối với Không Hãn mà nói, cái này không phải là đến đàm phán, rõ ràng là đến bị làm nhục, nhưng mà thái độ của hắn đích xác không trọng yếu, không trò chuyện mấy câu cùng Miêu Nghị liền bị Miêu Nghị tiễn khách rồi, nhưng mà trước khi đi Miêu Nghị và hắn thành lập Tinh linh trực tiếp liên hệ, phía sau cũng không cần Không Hãn chạy tới chạy lui lãng phí thời gian nữa rồi.

Mà Không Hãn quay trở về xong, đem tình huống báo cho Tả nhi biết, tiếp theo do hắn đứng giữa làm trung gian liên lạc giữa Tả nhi và Miêu Nghị, chuyển đạt ý tứ của song phương. Đây mới thật sự là bắt đầu đàm phán. Dĩ nhiên, ý tứ của Tả nhi tự nhiên là ý tứ của Doanh Cửu Quang, nếu không trực tiếp liên hệ Doanh Cửu Quang như thế khiến cho Doanh Cửu Quang làm sao chịu nổi.

Trong lúc đàm phán Doanh Cửu Quang đồng thời đang liên hệ cùng ba vị Thiên vương khác, bởi vì có một số việc không phải là một mình lão nói đáp ứng là có thể đáp ứng.

Mà Miêu Nghị cũng đang cùng Dương Khánh bên đó liên hệ, bởi vì đàm phán có nhiều chỗ bị kẹt cứng. Vấn đề vẫn là bởi vì có một số việc không phải là một mình Doanh Cửu Quang có thể nói là quyết định được.

Đàm phán cuối cùng chiếu xuống ở điểm giằng co là chức vị mà Miêu Nghị lên chức. Thăng Thiên Đình Hầu gia thì Doanh Cửu Quang không đáp ứng, cũng nói thẳng không có năng lực làm được. Miêu Nghị lại tranh thủ đại quyền trông coi Thiên Nhai, Doanh Cửu Quang cũng nói thẳng rằng, thế lực khác không có khả năng đem tài nguyên lớn nhất đưa vào sự uy hiếp dưới tay của hắn, cuối cùng chỉ đáp ứng giúp hắn tranh thủ chức vị Đại Đô Đốc của Thiên Nhai, hơn nữa còn là loại hư chức không trực tiếp trông coi địa bàn. Miêu Nghị nào chịu một chức vị chỉ có hư danh?

Kéo lui kéo tối, cuối cùng quyết định xuống chức vị của Miêu Nghị, hưởng thụ cấp bậc Thiên Nhai Đại Đô Đốc, phụ mang chức vị Thiên Nhai Tuần Tra sứ. Đây coi như là một điểm thực quyền duy nhất tại Thiên Nhai, tiếp tục kiêm nhiệm chức U Minh Đô Thống. Binh quyền U Minh Đô Thống Miêu Nghị cũng không có khả năng bỏ qua.

Có thể nói trên chuyện này Miêu Nghị đã có sự nhượng bộ, nhưng là hai điểm khác thì lại không có chuyện gì để bàn, bởi vì đối phương hoàn toàn có thể làm được. Nhiều hơn nữa Miêu Nghị cũng không muốn, không nói Doanh gia có thể đáp ứng hay không, thứ quá chọc người đỏ mắt sẽ rước họa, không giữ được.

- Vương gia, một vạn Điềm Tiên Nguyên Đan và chuyện Tụ Hiền Đường...

Ở bờ sông, Tả Nhi thử hỏi:

- Doanh Cửu Quang mặt không thay đổi, nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố nào, chậm rãi nói:

- Đáp ứng hắn đi, món nợ này chờ qua chuyện trước mắt rồi sẽ tìm hắn tính toán.

Tả Nhi:

- Nhưng hắn không chịu hiện tại đem đồ trên tay giao ra đây, một khi Cận Vệ quân đến rồi vạn nhất hắn giao cho Cận Vệ quân làm sao bây giờ?

Doanh Cửu Quang hờ hững nói:

- Giao cho Cận Vệ quân đối với hắn có chỗ tốt gì? Hắn không ngu như vậy, đưa ra đàm phán không phải là muốn mò lợi ích sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK