Vân Tri Thu nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, mỉm cười hỏi:
- Nàng ấy thì làm sao? Phu quân có bất mãn gì với muội tử của ta?
Miêu Nghị thở dài:
- Không phải ta có ý kiến gì với nàng ấy mà là tu vi như nàng ta có đi theo cũng không giúp gì, không chừng chỉ vướng víu.
Vân Tri Thu lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải phu quân nói không có nguy hiểm gì sao? Mang theo nàng ấy thì có sao? Dẫn theo thuộc hạ còn có trợ thủ chăm sóc cho phu quân.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Ta mà cần nàng ấy chăm sóc? Nếu thật sự muốn có người chăm sóc ta còn không bằng mang theo Thiên Nhi và Tuyết Nhi, tu vi của hai người đó cao hơn nàng ta.
Vân Tri Thu cười nói:
- Dẫn theo nàng đi, ta nói rồi, tương lai cần nàng ta tọa trấn nơi này, có cơ hội hãy mang nàng ra ngoài mở rộng tầm mắt. Tăng thêm một phần kiến thức, dù cho quen biết thêm vài người cũng tiện cho nàng tương lai tọa trấn chỗ này thay ta.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Nàng vẫn còn nhớ việc này? Ta đã nói không được, ải Dương Khánh rất khó qua.
Vân Tri Thu vỗ ngực Miêu Nghị, mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, ta có cách, phu quân cứ làm theo lời ta nói là được.
Vân Tri Thu nói xong xoay người đưa lưng hướng hắn, phất tay nói:
- Cứ quyết định vậy đi Ngưu Nhị, ta sẽ thông báo với nàng ấy.
- Phu nhân, Vân Tri Thu, Lão Bản Nương . . .!
Miêu Nghị gào lên nhưng vô dụng, hắn chắp tay sau đít suy tư một lúc vẫn không nghĩ ra nữ nhân này giở thủ đoạn gì. Khi Miêu Nghị đi ra vừa lúc thấy Vân Tri Thu kéo Tần Vi Vi lại nói chuyện.
Tần Vi Vi liên tục gật đầu trước mặt Vân Tri Thu, thấy Miêu Nghị đi ra liền đứng dậy, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, mắt lóe tia vui vẻ bất ngờ.
Vân Tri Thu sắp đặt cho Tần Vi Vi cùng Miêu Nghị đi làm việc, nàng đã lâu không cùng hắn làm chuyện gì nên hơi mong chờ. Cộng thêm Vân Tri Thu nói cũng có lý, nói nàng và Vô Lượng quốc quan hệ hơi phức tạp, không tiện đi, nói là xem Tần Vi Vi như muội tử, hy vọng Tần Vi Vi giúp nàng chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại cho Miêu Nghị.
Tần Vi Vi tỏ vẻ thông cảm, biết Vân Tri Thu thật sự không tiện đi Vô Lượng quốc, nàng tỏ vẻ vui lòng nhận gánh nặng này, chăm sóc tốt cho đại nhân thay tỷ tỷ.
Xem bộ dạng hai người dường như đã bàn xong xuôi.
Miêu Nghị gãi đầu hỏi:
- Vi Vi, phu nhân đã nói rõ ràng với nàng rồi?
Tần Vi Vi lập tức chắp tay nói:
- Nguyện đi theo đại nhân làm tùy tùng!
- . . .
Miêu Nghị không có ý đó, hắn ngại ngùng nói:
- Thế này, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyến đi này có lẽ không quá an toàn, nếu nàng bị gì thì ta khó ăn nói với Dương tổng quản.
Miêu Nghị muốn Tần Vi Vi suy xét kỹ lại, hoặc làm nàng tự động biết khó mà lui.
Ai ngờ Vân Tri Thu lập tức tiếp lời:
- Đại nhân nhắc nhở rất đúng. Muội tử, việc này không thể để Dương tổng quản biết, không thì chắc chắn sẽ không cho muội cùng đi.
Cơ mặt co giật, câu đó còn có thể hiểu theo cách này?
Tần Vi Vi gật đầu nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, tuy Dương tổng quản là nghĩa phụ của ta nhưng Nhật Hành cung vẫn lấy đại nhân và tỷ tỷ đứng đầu. Tỷ tỷ đã dặn dò thì ta biết nên làm sao!
Tức là nàng đồng ý giấu diếm Dương Khánh.
Vân Tri Thu quay đầu hỏi Miêu Nghị:
- Đại nhân còn có ý kiến gì cứ nói hết ra đi, đừng ấp a ấp úng như phụ nữ!
Miêu Nghị nín lặng:
- . . .
Cuối cùng Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Thôi thì thế này. Vi Vi, không biết sẽ đi bao lâu, nàng trở về địa bàn của mình sắp xếp công việc, sau đó trực tiếp đi đô thành Ngọc Đô phong tìm Lâm Bình Bình, ở lại chỗ của nàng ta. Lát sau ta cũng cần đi đô thành chào hỏi, khi đó mang nàng theo.
Miêu Nghị cần đi Tinh Túc Hải một chuyến triệu tập người để phòng ngừa trước.
- Tuân lệnh!
Tần Vi Vi chắp tay hỏi hai người:
- Nếu đại nhân và tỷ tỷ không có gì dặn bảo nữa thì ty chức đi về trước bắt tay chuẩn bị!
Vân Tri Thu cười híp mắt gật đầu.
Chờ Tần Vi Vi rời đi, Miêu Nghị đứng dậy nói:
- Ta ra ngoài đi dạo!
Vân Tri Thu nhắc nhở:
- Nhớ đừng đi báo tin với Dương Khánh!
Miêu Nghị đang có ý đó bỗng chốc bị chọc thủng, hắn xoay người nói:
- Phu nhân rốt cuộc có cách gì qua ải Dương Khánh? Tiết lộ trước một chút được không?
Nói thật thì Miêu Nghị không muốn đi đại thế giới rồi để Dương Khánh, Tần Vi Vi tọa trấn chỗ này, cũng không muốn mang Vân Tri Thu đi theo. Lỡ Vân Tri Thu và Hoàng Phủ Quân Nhu gặp nhau thì hắn biết làm sao?
***
Vô Lượng quốc, Linh Lung tông, đỉnh núi chuyên để luyện khí. Một bóng người từ trên trời giáng xuống bên ngoài hỏa phòng chuyên dụng của chưởng môn, người đó là phu nhân của chưởng môn, Miêu Quân Di.
Mặt Miêu Quân Di lạnh băng quét mắt đệ tử canh giữ ở cửa, trầm giọng nói:
- Các ngươi đều lui xuống!
Mấy đệ tử nhanh chóng rời đi:
- Tuân lệnh!
Miêu Quân Di vung tay áo, cửa đá đóng kín ầm ầm mở ra, khi nàng đi vào cửa đá nặng nề khép kín.
Trong luyện bảo lô rực cháy ánh lửa màu da cam, bóng sáng đung đưa trong hỏa phòng luyện khí cho cảm giác kỳ lạ.
Miêu Quân Di chậm rãi đi tới trước luyện bảo lô, nàng không thấy người luyện bảo đâu. Miêu Quân Di vòng ra đằng sau luyện bảo lô, nhìn lão nhân ngồi trên bậc thang, đó là Mạc Danh, chưởng môn của Linh Lung tông.
Mạc Danh hai tay ôm mái tóc bạc phơ cúi đầu im lặng, nghe tiếng bước chân thì ủ rũ nói:
- Đã bảo đừng đến quấy rầy ta, lùi xuống!
Không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Mạc Danh chậm rãi ngước lên, đập vào mắt là vạt váy của nữ nhân, lại ngước lên một chút, ánh lửa đung đưa tô nét âm lạnh trên khuôn mặt Miêu Quân Di. Đôi mắt Miêu Quân Di như cháy lửa, không biết là phản chiếu từ lò lửa hay nàng cực kỳ tức giận.
Mạc Danh buông đôi tay xuống, khẽ thở dài:
- Sao nàng đến đây?
- Như thế nào? Chẳng lẽ ta không thể tới?
Miêu Quân Di hỏi ngược lại:
- Ngươi không luyện bảo mà trốn ở đây làm chi? Không dám gặp người?
Hai phu thê trông như một già một trẻ, tuy tu vi của Miêu Quân Di cao hơn nhưng bề ngoài thì trẻ hơn Mạc Danh nhiều, nhan sắc thượng đẳng. Điều kiện bề ngoài hay tu vi thì Mạc Danh đều không xứng với phu nhân của mình.
Mạc Danh cười cười, đứng dậy:
- Muốn nói cái gì thì nói đi.
- Ngươi còn cười được?
Miêu Quân Di quát nạt:
- Danh tiếng của ta thối có phải ngươi vui lắm không?
Mạc Danh nhướng mày nói:
- Phu nhân nói hơi quá đáng, rõ ràng ta đang cười khổ, đâu ra ý giễu cợt?
- Cười khổ?
Miêu Quân Di lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết cười khổ? Đây là ngươi gieo gió gặt bão. Năm xưa ta đã kêu ngươi trừ nghiệt đồ đó nhưng ngươi không chịu, hiện giờ tốt lắm, như con chó đen cắn ngược lại, cắn sâu vào xương ba tấc. Ngươi và ta thành trò cười của người trong thiên hạ! Ta nói cho ngươi biết, ta mới trở về từ chỗ của sư tôn, sư tôn rất tức giận.
- Nàng ấy thì làm sao? Phu quân có bất mãn gì với muội tử của ta?
Miêu Nghị thở dài:
- Không phải ta có ý kiến gì với nàng ấy mà là tu vi như nàng ta có đi theo cũng không giúp gì, không chừng chỉ vướng víu.
Vân Tri Thu lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải phu quân nói không có nguy hiểm gì sao? Mang theo nàng ấy thì có sao? Dẫn theo thuộc hạ còn có trợ thủ chăm sóc cho phu quân.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Ta mà cần nàng ấy chăm sóc? Nếu thật sự muốn có người chăm sóc ta còn không bằng mang theo Thiên Nhi và Tuyết Nhi, tu vi của hai người đó cao hơn nàng ta.
Vân Tri Thu cười nói:
- Dẫn theo nàng đi, ta nói rồi, tương lai cần nàng ta tọa trấn nơi này, có cơ hội hãy mang nàng ra ngoài mở rộng tầm mắt. Tăng thêm một phần kiến thức, dù cho quen biết thêm vài người cũng tiện cho nàng tương lai tọa trấn chỗ này thay ta.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Nàng vẫn còn nhớ việc này? Ta đã nói không được, ải Dương Khánh rất khó qua.
Vân Tri Thu vỗ ngực Miêu Nghị, mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, ta có cách, phu quân cứ làm theo lời ta nói là được.
Vân Tri Thu nói xong xoay người đưa lưng hướng hắn, phất tay nói:
- Cứ quyết định vậy đi Ngưu Nhị, ta sẽ thông báo với nàng ấy.
- Phu nhân, Vân Tri Thu, Lão Bản Nương . . .!
Miêu Nghị gào lên nhưng vô dụng, hắn chắp tay sau đít suy tư một lúc vẫn không nghĩ ra nữ nhân này giở thủ đoạn gì. Khi Miêu Nghị đi ra vừa lúc thấy Vân Tri Thu kéo Tần Vi Vi lại nói chuyện.
Tần Vi Vi liên tục gật đầu trước mặt Vân Tri Thu, thấy Miêu Nghị đi ra liền đứng dậy, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, mắt lóe tia vui vẻ bất ngờ.
Vân Tri Thu sắp đặt cho Tần Vi Vi cùng Miêu Nghị đi làm việc, nàng đã lâu không cùng hắn làm chuyện gì nên hơi mong chờ. Cộng thêm Vân Tri Thu nói cũng có lý, nói nàng và Vô Lượng quốc quan hệ hơi phức tạp, không tiện đi, nói là xem Tần Vi Vi như muội tử, hy vọng Tần Vi Vi giúp nàng chăm sóc việc ăn, mặc, ở, đi lại cho Miêu Nghị.
Tần Vi Vi tỏ vẻ thông cảm, biết Vân Tri Thu thật sự không tiện đi Vô Lượng quốc, nàng tỏ vẻ vui lòng nhận gánh nặng này, chăm sóc tốt cho đại nhân thay tỷ tỷ.
Xem bộ dạng hai người dường như đã bàn xong xuôi.
Miêu Nghị gãi đầu hỏi:
- Vi Vi, phu nhân đã nói rõ ràng với nàng rồi?
Tần Vi Vi lập tức chắp tay nói:
- Nguyện đi theo đại nhân làm tùy tùng!
- . . .
Miêu Nghị không có ý đó, hắn ngại ngùng nói:
- Thế này, ta sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyến đi này có lẽ không quá an toàn, nếu nàng bị gì thì ta khó ăn nói với Dương tổng quản.
Miêu Nghị muốn Tần Vi Vi suy xét kỹ lại, hoặc làm nàng tự động biết khó mà lui.
Ai ngờ Vân Tri Thu lập tức tiếp lời:
- Đại nhân nhắc nhở rất đúng. Muội tử, việc này không thể để Dương tổng quản biết, không thì chắc chắn sẽ không cho muội cùng đi.
Cơ mặt co giật, câu đó còn có thể hiểu theo cách này?
Tần Vi Vi gật đầu nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, tuy Dương tổng quản là nghĩa phụ của ta nhưng Nhật Hành cung vẫn lấy đại nhân và tỷ tỷ đứng đầu. Tỷ tỷ đã dặn dò thì ta biết nên làm sao!
Tức là nàng đồng ý giấu diếm Dương Khánh.
Vân Tri Thu quay đầu hỏi Miêu Nghị:
- Đại nhân còn có ý kiến gì cứ nói hết ra đi, đừng ấp a ấp úng như phụ nữ!
Miêu Nghị nín lặng:
- . . .
Cuối cùng Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Thôi thì thế này. Vi Vi, không biết sẽ đi bao lâu, nàng trở về địa bàn của mình sắp xếp công việc, sau đó trực tiếp đi đô thành Ngọc Đô phong tìm Lâm Bình Bình, ở lại chỗ của nàng ta. Lát sau ta cũng cần đi đô thành chào hỏi, khi đó mang nàng theo.
Miêu Nghị cần đi Tinh Túc Hải một chuyến triệu tập người để phòng ngừa trước.
- Tuân lệnh!
Tần Vi Vi chắp tay hỏi hai người:
- Nếu đại nhân và tỷ tỷ không có gì dặn bảo nữa thì ty chức đi về trước bắt tay chuẩn bị!
Vân Tri Thu cười híp mắt gật đầu.
Chờ Tần Vi Vi rời đi, Miêu Nghị đứng dậy nói:
- Ta ra ngoài đi dạo!
Vân Tri Thu nhắc nhở:
- Nhớ đừng đi báo tin với Dương Khánh!
Miêu Nghị đang có ý đó bỗng chốc bị chọc thủng, hắn xoay người nói:
- Phu nhân rốt cuộc có cách gì qua ải Dương Khánh? Tiết lộ trước một chút được không?
Nói thật thì Miêu Nghị không muốn đi đại thế giới rồi để Dương Khánh, Tần Vi Vi tọa trấn chỗ này, cũng không muốn mang Vân Tri Thu đi theo. Lỡ Vân Tri Thu và Hoàng Phủ Quân Nhu gặp nhau thì hắn biết làm sao?
***
Vô Lượng quốc, Linh Lung tông, đỉnh núi chuyên để luyện khí. Một bóng người từ trên trời giáng xuống bên ngoài hỏa phòng chuyên dụng của chưởng môn, người đó là phu nhân của chưởng môn, Miêu Quân Di.
Mặt Miêu Quân Di lạnh băng quét mắt đệ tử canh giữ ở cửa, trầm giọng nói:
- Các ngươi đều lui xuống!
Mấy đệ tử nhanh chóng rời đi:
- Tuân lệnh!
Miêu Quân Di vung tay áo, cửa đá đóng kín ầm ầm mở ra, khi nàng đi vào cửa đá nặng nề khép kín.
Trong luyện bảo lô rực cháy ánh lửa màu da cam, bóng sáng đung đưa trong hỏa phòng luyện khí cho cảm giác kỳ lạ.
Miêu Quân Di chậm rãi đi tới trước luyện bảo lô, nàng không thấy người luyện bảo đâu. Miêu Quân Di vòng ra đằng sau luyện bảo lô, nhìn lão nhân ngồi trên bậc thang, đó là Mạc Danh, chưởng môn của Linh Lung tông.
Mạc Danh hai tay ôm mái tóc bạc phơ cúi đầu im lặng, nghe tiếng bước chân thì ủ rũ nói:
- Đã bảo đừng đến quấy rầy ta, lùi xuống!
Không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Mạc Danh chậm rãi ngước lên, đập vào mắt là vạt váy của nữ nhân, lại ngước lên một chút, ánh lửa đung đưa tô nét âm lạnh trên khuôn mặt Miêu Quân Di. Đôi mắt Miêu Quân Di như cháy lửa, không biết là phản chiếu từ lò lửa hay nàng cực kỳ tức giận.
Mạc Danh buông đôi tay xuống, khẽ thở dài:
- Sao nàng đến đây?
- Như thế nào? Chẳng lẽ ta không thể tới?
Miêu Quân Di hỏi ngược lại:
- Ngươi không luyện bảo mà trốn ở đây làm chi? Không dám gặp người?
Hai phu thê trông như một già một trẻ, tuy tu vi của Miêu Quân Di cao hơn nhưng bề ngoài thì trẻ hơn Mạc Danh nhiều, nhan sắc thượng đẳng. Điều kiện bề ngoài hay tu vi thì Mạc Danh đều không xứng với phu nhân của mình.
Mạc Danh cười cười, đứng dậy:
- Muốn nói cái gì thì nói đi.
- Ngươi còn cười được?
Miêu Quân Di quát nạt:
- Danh tiếng của ta thối có phải ngươi vui lắm không?
Mạc Danh nhướng mày nói:
- Phu nhân nói hơi quá đáng, rõ ràng ta đang cười khổ, đâu ra ý giễu cợt?
- Cười khổ?
Miêu Quân Di lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết cười khổ? Đây là ngươi gieo gió gặt bão. Năm xưa ta đã kêu ngươi trừ nghiệt đồ đó nhưng ngươi không chịu, hiện giờ tốt lắm, như con chó đen cắn ngược lại, cắn sâu vào xương ba tấc. Ngươi và ta thành trò cười của người trong thiên hạ! Ta nói cho ngươi biết, ta mới trở về từ chỗ của sư tôn, sư tôn rất tức giận.