Trên trăm kỵ sĩ kể cả Khuông Liên Thu lập tức giục long câu chạy như điên, mau chóng đuổi Miêu Nghị, tạm thời không để ý đến hơn hai mươi kỵ sĩ đang bị đóng băng.
Tây Tú Tinh cung phát ngọc điệp cũng không có chú giải nơi này ẩn giấu bao nhiêu người, nếu không chỉ sợ chưa chắc dám đuổi như vậy.
Miêu Nghị chạy một mạch như điên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trong lòng vừa vui vừa buồn, vui chính là đối phương đuổi tiếp như vậy nhất định sẽ bị mình dẫn vào mai phục. Buồn là pháp bảo đối phương thật lợi hại, bảo vật kia quả thật có thể quần công, cho dù là nhân mã mai phục cùng tiến lên một lượt, chỉ sợ cũng không đối phó được với món bảo vật ấy của đối phương.
Suy đi nghĩ lại, Miêu Nghị nhắm mắt cắn răng một cái. Chỉ có mình có thể ngăn trở khí âm sát kia, nếu mình không ra tay, chỉ sợ tiểu đội nhân mã này sẽ ép đại đội nhân mã mình vắt giò lên cổ mà chạy, xem ra phải xuất vốn liếng thật nặng một lần.
Dong ruổi ở phía trước, dẫn đối phương dần dần vào vòng vây, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn, Hắc Thán cất vó dừng lại khẩn cấp.
- Giết!
Miêu Nghị giơ thương vung tay hô to, phát ra tín hiệu tấn công.
Sau lưng hắn thình lình có thật nhiều người xông ra, dãy núi hai bên cũng có.
Đám người Khuông Liên Thu giật mình kinh hãi, nhanh chóng dừng lại, không ngờ nơi đây lại ẩn nấp nhiều nhân mã như vậy.
Bất quá Khuông Liên Thu lập tức lấy ra Huyền Âm kính nơi tay, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Y không ngờ rằng nơi đây lại ẩn nấp nhiều nhân mã như vậy, một khi giải quyết những người này, đoạt vòng vàng của họ, lần này mười phần chắc chín là y sẽ lọt vào danh sách trăm người đứng đầu.
- Các ngươi đối phó tả hữu, bên này giao cho ta!
Khuông Liên Thu vô cùng phách lối ra lệnh một tiếng.
Đồng môn nghe lệnh, bởi vì biết y có vốn liếng phách lối, chính là Huyền Âm Bảo Kính trong tay y, đừng nói một hai trăm người, cho dù là một hai ngàn người cũng có thể ứng phó.
Miêu Nghị một tay cầm thương giục long câu ra, dẫn đội xông lên trước, cao giọng kêu giết, cùng hai đội nhân mã tả hữu hợp vây thành hình tam giác xung phong.
- Cần gì Minh chủ phải tự thân xuất mã, mỗ cùng Lỗ Tư Bình là đủ!
Tư Không Vô Úy và Lỗ Tư Bình theo sát Miêu Nghị tả hữu xung phong cười hắc hắc quái dị một tiếng, trên người nhân mã đối phương toàn là pháp bảo nhị phẩm, nếu cướp được ắt sẽ phát tài không nhỏ.
Tên này suốt ngày chỉ lo đánh cướp, Miêu Nghị có hơi nghi ngờ xuất thân trước kia tên này có phải giống như La Song Phi hay không.
- Các ngươi không đối phó được!
Miêu Nghị cầm thương vội vàng xông lên trước nhắc nhở một tiếng, sau đó xông nhanh về phía Khuông Liên Thu.
- Minh chủ cũng không khỏi quá coi thường Tư Không ta…
Tư Không Vô Úy còn chưa nói hết lời đã trợn to hai mắt.
Chỉ thấy trong tay một người đeo mặt nạ bạc giơ lên một tấm gương đồng lóe lên thanh quang, mặt gương điên cuồng phun ra sương mù đen băng hàn thấu xương ập tới. Còn chưa chạm vào y đã cảm thấy lạnh run lên, lời không thể nói ra miệng được, vô cùng giật mình kinh hãi.
Sương mù đen âm trầm lạnh thấu xương phun ra điên cuồng như nước thủy triều, mang tới cảm giác đóng băng không ngừng cho thân thể, ngay cả linh hồn cũng hoảng hốt, cực kỳ lợi hại.
Một đòn có hiệu quả, Khuông Liên Thu phát ra tiếng cười gằn không ngừng, Huyền Âm kính trong tay quét ngang nhân mã đối diện, chuẩn bị đánh ngã nhóm nhân mã này, sau đó sẽ nhanh chóng giải quyết nhân mã tả hữu hợp vây.
Bọn Tư Không Vô Úy bị đóng băng nhanh chóng dưới quán tính vẫn tiếp tục lao về phía trước, nhất thời người ngã long câu lật, gần hai trăm nhân mã cơ hồ không một ai may mắn thoát khỏi. Cả người lẫn long câu ngã lăn đầy đất, đóng băng cứng đờ. Toàn thân nhân mã hiện đầy sương trắng, dưới ánh nắng chói chang dần dần tan rã, toát ra khí đen lạnh lẽo, trông có vẻ quỷ dị.
Thế nhưng còn có một người không sợ khí âm sát cực độ âm hàn kia, toàn thân trên dưới kể cả vật cỡi cùng nhau dâng lên bảo quang màu xanh, tiếp tục xông về phía Khuông Liên Thu.
Không ai xa lạ, chính là Miêu Nghị, Miêu Nghị sớm có chuẩn bị đã vận chuyển pháp nguyên trong cơ thể tiến hành phòng ngự cho mình và Hắc Thán.
Khuông Liên Thu kinh hãi, biết Miêu Nghị có thể hóa giải khí âm hàn, nhưng trước đó đã có thể đóng băng Miêu Nghị một lần, vì sao lần này không có một chút phản ứng nào cả!?
Trong khoảnh khắc đối phương đánh tới, Khuông Liên Thu cũng không quan tâm tới đồng môn hai bên đã xông lên chém giết với thật nhiều nhân mã đối phương, khí âm hàn trong Huyền Âm kính trên tay phun ra ào ạt về phía Miêu Nghị, tạo ra một con đường băng sương trắng xóa giữa ban ngày.
Miêu Nghị một tay cầm thương xông tới, tay kia phóng ra một chuỗi bạch quang, mười tấm Khai Sơn phù nhất phẩm liên tiếp bắn ra nổ tung.
Ầm ầm ầm... Một chuỗi tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Khuông Liên Thu một tay cầm Huyền Âm kính công kích, một tay giơ thương liên tục gạt đỡ bạch quang, dùng tu vi bản thân ngăn chặn uy lực Khai Sơn phù nhất phẩm nổ, cách ly lực nổ bên ngoài thân thể, loại phù triện cấp thấp này không làm gì được y.
Ầm! Đột nhiên, giữa bạch quang bất ngờ nổ tung một đạo thanh quang, chấn hai tai Khuông Liên Thu gần như điếc, thương trong tay thiếu chút nữa bị đánh bay.
Khai Sơn phù nhị phẩm!
Khuông Liên Thu lập tức hiểu mình đã mắc bẫy, trước hết đối phương cố ý dùng một chuỗi Khai Sơn phù nhất phẩm mê hoặc y, sát chiêu chân chính là Khai Sơn phù nhị phẩm phía sau.
Không đúng, sát chiêu chân chính còn ở sau nữa! Khuông Liên Thu bị một tiếng nổ rung trời còn chưa ổn định thân hình giật mình kinh hãi, lại thấy một đạo thanh quang bắn tới. nổ tung ở trước mắt mình. Lần này thanh âm nổ tung cũng không vang, uy lực nổ cũng không lớn. Nhưng lại có một bóng thanh quang hình trâu trong nháy mắt nhào tới, nhanh chóng giữ chặt thân hình y lại.
Định Thân phù Nhị phẩm!
Khuông Liên Thu cả kinh thất sắc, y là lần đầu gặp mặt người này, thậm chí ngay cả tu vi của y bao nhiêu đối phương cũng không biết. Còn chưa giao phong chính diện, vừa ra tay đã dùng nhiều phù triện như vậy điên cuồng đập y, chẳng lẽ có quá nhiều phù triện không dùng hết?!
Quang ảnh thanh ngưu trói buộc thật chặt, có thể nói là Khuông Liên Thu dùng hết một thân tu vi giãy giụa, muốn tránh thoát trói buộc.
Nếu dựa hết vào tu vi bản thân y, có lẽ trong lúc nhất thời khó có thể tránh thoát Định Thân phù nhị phẩm trói buộc. Nhưng kể cả một thân bảo giáp đồng thời nở rộ bảo quang màu xanh, mấy món pháp bảo nhị phẩm liên hiệp cùng nhau phát lực, trong nháy mắt đã khiến cho quang ảnh thanh ngưu trói buộc phải biến dạng.
Bùng! Quang ảnh thanh ngưu nổ tung, lực trói buộc trong khoảnh khắc tan tác.
Thế nhưng Miêu Nghị chỉ cần chút thời gian này, không tiếc lãng phí nhiều phù triện như vậy mục đích là muốn tranh thủ chút thời gian ấy.
Một người, một long câu, một thương trong nháy mắt đã tới, muốn công phá bảo giáp nhị phẩm trên người đối phương là không có khả năng. Một đạo thương ảnh nhanh như sao xẹt, nắm bắt sơ hở vừa lộ ra trong nháy mắt, mang theo tiếng long ngâm ong ong đánh tới.
Tây Tú Tinh cung phát ngọc điệp cũng không có chú giải nơi này ẩn giấu bao nhiêu người, nếu không chỉ sợ chưa chắc dám đuổi như vậy.
Miêu Nghị chạy một mạch như điên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trong lòng vừa vui vừa buồn, vui chính là đối phương đuổi tiếp như vậy nhất định sẽ bị mình dẫn vào mai phục. Buồn là pháp bảo đối phương thật lợi hại, bảo vật kia quả thật có thể quần công, cho dù là nhân mã mai phục cùng tiến lên một lượt, chỉ sợ cũng không đối phó được với món bảo vật ấy của đối phương.
Suy đi nghĩ lại, Miêu Nghị nhắm mắt cắn răng một cái. Chỉ có mình có thể ngăn trở khí âm sát kia, nếu mình không ra tay, chỉ sợ tiểu đội nhân mã này sẽ ép đại đội nhân mã mình vắt giò lên cổ mà chạy, xem ra phải xuất vốn liếng thật nặng một lần.
Dong ruổi ở phía trước, dẫn đối phương dần dần vào vòng vây, Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn, Hắc Thán cất vó dừng lại khẩn cấp.
- Giết!
Miêu Nghị giơ thương vung tay hô to, phát ra tín hiệu tấn công.
Sau lưng hắn thình lình có thật nhiều người xông ra, dãy núi hai bên cũng có.
Đám người Khuông Liên Thu giật mình kinh hãi, nhanh chóng dừng lại, không ngờ nơi đây lại ẩn nấp nhiều nhân mã như vậy.
Bất quá Khuông Liên Thu lập tức lấy ra Huyền Âm kính nơi tay, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Y không ngờ rằng nơi đây lại ẩn nấp nhiều nhân mã như vậy, một khi giải quyết những người này, đoạt vòng vàng của họ, lần này mười phần chắc chín là y sẽ lọt vào danh sách trăm người đứng đầu.
- Các ngươi đối phó tả hữu, bên này giao cho ta!
Khuông Liên Thu vô cùng phách lối ra lệnh một tiếng.
Đồng môn nghe lệnh, bởi vì biết y có vốn liếng phách lối, chính là Huyền Âm Bảo Kính trong tay y, đừng nói một hai trăm người, cho dù là một hai ngàn người cũng có thể ứng phó.
Miêu Nghị một tay cầm thương giục long câu ra, dẫn đội xông lên trước, cao giọng kêu giết, cùng hai đội nhân mã tả hữu hợp vây thành hình tam giác xung phong.
- Cần gì Minh chủ phải tự thân xuất mã, mỗ cùng Lỗ Tư Bình là đủ!
Tư Không Vô Úy và Lỗ Tư Bình theo sát Miêu Nghị tả hữu xung phong cười hắc hắc quái dị một tiếng, trên người nhân mã đối phương toàn là pháp bảo nhị phẩm, nếu cướp được ắt sẽ phát tài không nhỏ.
Tên này suốt ngày chỉ lo đánh cướp, Miêu Nghị có hơi nghi ngờ xuất thân trước kia tên này có phải giống như La Song Phi hay không.
- Các ngươi không đối phó được!
Miêu Nghị cầm thương vội vàng xông lên trước nhắc nhở một tiếng, sau đó xông nhanh về phía Khuông Liên Thu.
- Minh chủ cũng không khỏi quá coi thường Tư Không ta…
Tư Không Vô Úy còn chưa nói hết lời đã trợn to hai mắt.
Chỉ thấy trong tay một người đeo mặt nạ bạc giơ lên một tấm gương đồng lóe lên thanh quang, mặt gương điên cuồng phun ra sương mù đen băng hàn thấu xương ập tới. Còn chưa chạm vào y đã cảm thấy lạnh run lên, lời không thể nói ra miệng được, vô cùng giật mình kinh hãi.
Sương mù đen âm trầm lạnh thấu xương phun ra điên cuồng như nước thủy triều, mang tới cảm giác đóng băng không ngừng cho thân thể, ngay cả linh hồn cũng hoảng hốt, cực kỳ lợi hại.
Một đòn có hiệu quả, Khuông Liên Thu phát ra tiếng cười gằn không ngừng, Huyền Âm kính trong tay quét ngang nhân mã đối diện, chuẩn bị đánh ngã nhóm nhân mã này, sau đó sẽ nhanh chóng giải quyết nhân mã tả hữu hợp vây.
Bọn Tư Không Vô Úy bị đóng băng nhanh chóng dưới quán tính vẫn tiếp tục lao về phía trước, nhất thời người ngã long câu lật, gần hai trăm nhân mã cơ hồ không một ai may mắn thoát khỏi. Cả người lẫn long câu ngã lăn đầy đất, đóng băng cứng đờ. Toàn thân nhân mã hiện đầy sương trắng, dưới ánh nắng chói chang dần dần tan rã, toát ra khí đen lạnh lẽo, trông có vẻ quỷ dị.
Thế nhưng còn có một người không sợ khí âm sát cực độ âm hàn kia, toàn thân trên dưới kể cả vật cỡi cùng nhau dâng lên bảo quang màu xanh, tiếp tục xông về phía Khuông Liên Thu.
Không ai xa lạ, chính là Miêu Nghị, Miêu Nghị sớm có chuẩn bị đã vận chuyển pháp nguyên trong cơ thể tiến hành phòng ngự cho mình và Hắc Thán.
Khuông Liên Thu kinh hãi, biết Miêu Nghị có thể hóa giải khí âm hàn, nhưng trước đó đã có thể đóng băng Miêu Nghị một lần, vì sao lần này không có một chút phản ứng nào cả!?
Trong khoảnh khắc đối phương đánh tới, Khuông Liên Thu cũng không quan tâm tới đồng môn hai bên đã xông lên chém giết với thật nhiều nhân mã đối phương, khí âm hàn trong Huyền Âm kính trên tay phun ra ào ạt về phía Miêu Nghị, tạo ra một con đường băng sương trắng xóa giữa ban ngày.
Miêu Nghị một tay cầm thương xông tới, tay kia phóng ra một chuỗi bạch quang, mười tấm Khai Sơn phù nhất phẩm liên tiếp bắn ra nổ tung.
Ầm ầm ầm... Một chuỗi tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Khuông Liên Thu một tay cầm Huyền Âm kính công kích, một tay giơ thương liên tục gạt đỡ bạch quang, dùng tu vi bản thân ngăn chặn uy lực Khai Sơn phù nhất phẩm nổ, cách ly lực nổ bên ngoài thân thể, loại phù triện cấp thấp này không làm gì được y.
Ầm! Đột nhiên, giữa bạch quang bất ngờ nổ tung một đạo thanh quang, chấn hai tai Khuông Liên Thu gần như điếc, thương trong tay thiếu chút nữa bị đánh bay.
Khai Sơn phù nhị phẩm!
Khuông Liên Thu lập tức hiểu mình đã mắc bẫy, trước hết đối phương cố ý dùng một chuỗi Khai Sơn phù nhất phẩm mê hoặc y, sát chiêu chân chính là Khai Sơn phù nhị phẩm phía sau.
Không đúng, sát chiêu chân chính còn ở sau nữa! Khuông Liên Thu bị một tiếng nổ rung trời còn chưa ổn định thân hình giật mình kinh hãi, lại thấy một đạo thanh quang bắn tới. nổ tung ở trước mắt mình. Lần này thanh âm nổ tung cũng không vang, uy lực nổ cũng không lớn. Nhưng lại có một bóng thanh quang hình trâu trong nháy mắt nhào tới, nhanh chóng giữ chặt thân hình y lại.
Định Thân phù Nhị phẩm!
Khuông Liên Thu cả kinh thất sắc, y là lần đầu gặp mặt người này, thậm chí ngay cả tu vi của y bao nhiêu đối phương cũng không biết. Còn chưa giao phong chính diện, vừa ra tay đã dùng nhiều phù triện như vậy điên cuồng đập y, chẳng lẽ có quá nhiều phù triện không dùng hết?!
Quang ảnh thanh ngưu trói buộc thật chặt, có thể nói là Khuông Liên Thu dùng hết một thân tu vi giãy giụa, muốn tránh thoát trói buộc.
Nếu dựa hết vào tu vi bản thân y, có lẽ trong lúc nhất thời khó có thể tránh thoát Định Thân phù nhị phẩm trói buộc. Nhưng kể cả một thân bảo giáp đồng thời nở rộ bảo quang màu xanh, mấy món pháp bảo nhị phẩm liên hiệp cùng nhau phát lực, trong nháy mắt đã khiến cho quang ảnh thanh ngưu trói buộc phải biến dạng.
Bùng! Quang ảnh thanh ngưu nổ tung, lực trói buộc trong khoảnh khắc tan tác.
Thế nhưng Miêu Nghị chỉ cần chút thời gian này, không tiếc lãng phí nhiều phù triện như vậy mục đích là muốn tranh thủ chút thời gian ấy.
Một người, một long câu, một thương trong nháy mắt đã tới, muốn công phá bảo giáp nhị phẩm trên người đối phương là không có khả năng. Một đạo thương ảnh nhanh như sao xẹt, nắm bắt sơ hở vừa lộ ra trong nháy mắt, mang theo tiếng long ngâm ong ong đánh tới.