Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong Thiên Vương phủ, ban đầu một đám gia quyến còn không biết phía ngoài rút cuộc xảy ra chuyện gì đợi bụi mù tản đi. Chu Triệu bị bắt giữ lại bị áp đi mới biết một cuộc chém giết bên ngoài Thiên Vương phủ dĩ nhiên là để bắt giữ Vị Lộ nguyên soái Chu Triệu, không ít người bị hù dọa ngây người.

Đây không phải lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Vị Lộ nguyên soái Chu Triệu, bình thường đó là nhân vật uy phong lẫm liệt cỡ nào, chỉ sợ thường xuyên ra vào Thiên Vương phủ cũng chỉ thấy hắn đang hàng phục đám người trước mặt Vương gia và vương phi, những người khác chỉ sợ hắn chưa thèm liếc mắt, hôm nay lại bị bắt đi như vậy, bộ dạng chật vật thê thảm.

Chuyện này đối với người bình thường chỉ biết vương gia quyền cao chức trọng nhưng lại không biết cách làm sao vị đó quyền cao chức trọng mà nói, hôm nay coi như mở rộng kiến thức, đường đường một vị Nguyên soái gặp họa hay phúc chỉ trong một ý niệm của Vương gia, thử nghĩ xem cũng kinh hãi, điều này càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi đối với vị vương gia kia. Nghiễm Quân An đứng dưới mái nhà nhìn ra xa, nhìn thấy Chu Triệu bị bắt đi như vậy, không khỏi mặc nhiên, hắn bất giác suy nghĩ, nếu mình kế thừa Vương vị dám trực tiếp làm như vậy với một vị Nguyên soái hay không? Nghĩ tới nghĩ lui cho ra một kết luận, chỉ sợ mình chưa chắc dám làm như vậy, bởi vì mình không khống chế được bộ hạ của Chu Triệu, một khi bất trắc Tây quân đại loạn sẽ khiến Vương vị của mình khó mà giữ được, bởi vì mình không có lực ảnh hưởng và uy hiếp của phụ thân ở Tây quân, thí dụ như hai vị Nguyên soái khác thừa dịp rối loạn ép mình thóai vị, mình nên làm thế nào cho phải? Hơn nữa tuyệt đối có thể xuất hiện loại tình huống này, ai không muốn ngồi lên Vương vị? Nhưng hai vị Nguyên soái này tuyệt đối không dám ép phụ thân thoái vị.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui tìm lý do an ủi mình, hiện tại tư lịch của mình còn thấp, còn chưa có nhân mạch cùng uy vọng cắm sâu ở Tây quân, hôm nay chuyện không dám làm không có nghĩa là sau này làm không được.

- Trọng chinh núi sông, cần phải tốt hơn so với khôi phục lúc ban đầu.

Đi vào bên trong phủ Câu Việt dặn dò một gã nhân viên quản sự của vương phủ, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy Nghiễm Quân An đang đứng trên nóc nhà cách đó không xa, không nói gì, tiếp tục sải bước xâm nhập bên trong phủ.

- Các ngươi rất thích xem náo nhiệt sao?

Thanh âm của Nghiễm Lệnh Công đột nhiên ù ù quanh quẩn trên bầu trời Vương phủ.

Âm thanh này vừa ra, đám người đứng bên trên nóc nhà rối rít sợ hãi nhảy xuống, vội vàng đàng hoàng thối lui.

Trên lầu các Nghiễm Lệnh Công buông chén rượu trong tay xuống, đứng dậy chắp tay, từ từ bước đến dựa vào lan can nhìn ra xa, trong lầu các tiếng đàn sâu kín.

Khi ở bên này đang động thủ với Chu Triệu, phía ngoài Chu phủ, Thiên vị tinh quân Cô Ngọc Thành dẫn mười mấy tên tùy tùng đi tới, có việc muốn gặp công tử Chu Ngạo Lâm. Sau khi lính gác cửa thông, Chu Ngạo Lâm gặp đây đã bị chuyện của Long Tín làm cho bể đầu sứt trán, nào dám chậm trễ người phía dưới, tự mình đi ra ngoài khuôn mặt tươi cười chào đón.

Cô Ngọc Thành để lại thủ vệ bên ngoài, một mình tiến vào trong phủ Nguyên Soái.

- Phụ soái tới vương phủ, không biết tinh quân đến đây có gì chỉ giáo?



Bên trong chính sảnh nhà mình, sau khi mời khách dùng trà, Chu Ngạo Lâm nhiệt tình hỏi.

Ai ngờ Cô Ngọc Thành đưa tay gạt chén trà nhỏ qua một bên, từ từ đứng lên, đột nhiên trầm giọng phẫn nộ quát:

- Chu Ngạo Lâm, ngươi biết tội của ngươi không?

Có tiếng “ù ù” bao phủ phủ Nguyên soái, người trong phủ Nguyên Soái kinh hãi không khỏi kinh hãi khó hiểu, Chu Ngạo Lâm bị hù dọa cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Bên ngoài phủ tùy tùng của Cô Ngọc Thành bỗng nhiên lao ra khỏi đại đội nhân mã, trực tiếp xung phong liều chết vào phủ Nguyên soái, có một phần xung phong liều chết đi vào, có một phần trong khoảnh khắc khởi động đại trận ngăn cách bên ngoài. Thời khắc khẩn cấp đại quân cố thủ chung quanh phủ Nguyên soái hoả tốc chạy tới gấp rút tiếp viện. Ai ngờ nửa đường phát sinh nội chiến, có người hô lớn:

- Chu Triệu đã bị Quảng Thiên Vương chánh pháp, nhân mã phụ thuộc thúc thủ chịu trói có thể miễn tội!

- Thúi lắm!

Có người gầm lên đáp lại. Đại quân trấn thủ nhanh chóng tự giết lẫn nhau, chỉ có một số ít xông về phủ Nguyên soái cứu viện, xung phong liều chết với nhân mã cách trở ở ngoài trận.

Bên trong chính sảnh của Chu Ngạo Lâm, đột nhiên không ngừng lao ra đại lượng nhân mã, trên đầu mọi người ghim vải điều trắng, giống như tử sĩ bình thường, xung phong liều chết với nhóm lớn hộ vệ ở phủ Nguyên soái.

Cô Ngọc Thành đã thay một bộ chiến giáp, một tay cầm bảo kiếm, một tay kéo Chu Ngạo Lâm đã ói máu lôi ra ngoài, cả người đằng đằng sát khí. Có thể nói lấy tôn thân của tinh quân tự mình ra trận, xung quanh bốn gà Đại tướng mặc áo giáp màu đỏ bảo vệ xung quanh.

Trong phủ Nguyên Soái đã loạn thành một đoàn, khắp nơi là tiếng chém giết, thanh âm bi thiết, tiếng kêu thảm thiết, cảnh đẹp nên thơ trong khắp phủ Nguyên Soái dưới trận đại chiến trong khoảnh khắc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Mẹ!



Một thiếu nữ bị hù dọa đến phát khóc ở giữa mấy tên tướng sĩ hộ vệ sợ hãi đêm lạnh run la khóc.

Hơn mười người vọt tới tách mấy tên hộ vệ kia ra một cây trường mâu không chút lưu tình từ phía sau lưng thiếu nữ xỏ xuyên qua bộ ngực, trước ngực một ngụm máu tươi tuôn ra, tiếng khóc la của thiếu nữ dừng lại, ánh mắt trừng lớn, cả người trong nháy mắt bị chọc bay ra ngoài.

Khắp nơi là người sống biến thành người chết ngã xuống đất, hoặc bị chia năm xẻ bảy.

Một đám hộ vệ che chở một phụ nhân lộ ra vẻ chật vật vừa đánh vừa lui, phụ nhân cầm trong tay đại đao hô lớn:

- Ngăn cản! Ngăn cản! Viện quân sắp đến rồi, sau này Nguyện Soái tất có trọng thưởng! Ta xin hứa, dũng giả tất có trọng thưởng!

Phụ nhân này không phải là ai khác, chính là chính thất phu nhân Lan Linh của Chu Triệu.

Lời này vừa dứt, phía sau lại có số lớn nhân mà đánh tới. Lan Linh nhìn lại, thấy Cô Ngọc Thành cầm kiếm kèm hai bên nhi tử mình, nhất thời hai mắt muốn nứt, vung đao chỉ tới, quát lên:

- Cô Ngọc Thành, Nguyên soái thường ngày đối xử với ngươi không tệ, ngươi dám tạo phản!

- Tại sao lại nói là tạo phản, bổn quân phụng mệnh pháp chỉ của Thiên Vương bắt giặc, người phạm thượng làm loạn là các ngươi!

Kiếm trong tay Cổ Ngọc Thành vung lên, chặt đầu Chu Ngạo Lâm ngay tại chỗ, một luồng máu tươi phun lên trên người hắn cũng không quản, tiện tay ném cái đầu lâu lên không trung, hắng giọng làm phép giận la:

- Chu Triệu đã bị Quảng Thiên Vương chánh pháp, nhân mã phụ thuộc thúc thủ chịu trói có thể miễn tội!

- Phụng Quảng Thiên vương pháp chỉ đòi tặc, Chu Triệu đã bị Quảng Thiên Vương chánh pháp, nhân mã phụ thuộc thúc thủ chịu trói có thể miễn tội!

Trong ngoài đại trận phòng hộ đồng dạng có tiếng kêu gọi ầm ĩ, làm lòng người trong nhân mã phủ Nguyên soái bàng hoàng, mọi người đều biết nếu không phải ý tứ của Quảng Thiên Vương, Cô Ngọc Thành nào dám làm như vậy, cho dù diệt Chu phủ cũng là muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK