Miêu Nghị hỏi:
- Chẳng lẽ sư môn các ngươi phái các ngươi tới Tinh Tú Hải chỉ là vì giết Miêu Nghị ta ư? Chẳng lẽ nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi không phải là chen vào trăm người đứng đầu sao? Lui một bước mà nói, chẳng lẽ các ngươi không muốn sống sót rời đi Tinh Tú Hải sao, tại sao phải hại người hại mình như vậy?
Cổ Tam Chính hỏi:
- Có ý gì?
- Không có ý gì cả!
Miêu Nghị lớn tiếng nói:
- Ta vẫn giữ câu nói kia, đồng sinh cộng tử chín năm, chừa lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù! Chỉ cần chúng ta liên thủ, tám món trọng bảo liên thủ lại với nhau, rất có khả năng chui vào hàng ngũ trăm người đứng đầu. Sau khi đạt thành mục tiêu chúng ta hãy quyết sinh tử, có được chăng?
Đây chính là một biện pháp không tệ, ba người ngơ ngác nhìn nhau, cũng có chút động lòng, chẳng qua là đối với chuyện Miêu Nghị thật lòng hay giả vờ nhất thời cũng khó lựa chọn. Nếu hai bên liên thủ với nhau tất nhiên sẽ ở chung một chỗ trường kỳ, vạn nhất đối phương có ý xấu gì, sẽ rất dễ dàng bị ám toán.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Miêu Nghị lại nói:
- Các ngươi không cần lo lắng ta giở trò gì, nói lời không dễ nghe, bên chúng ta có năm món trọng bảo, chúng ta tự nhận bây giờ đối phó các ngươi nắm chắc phần thắng. Nếu thật sự muốn đối phó các ngươi vậy có thể trực tiếp xuất thủ, ta đã không đơn độc tới đây mạo hiểm gặp mặt nói chuyện với các ngươi. Miêu Nghị ta đã đưa ra đầy đủ thành ý, vì đại cục gác lại ân oán cá nhân, chỉ còn chờ xem các ngươi nghĩ như thế nào. Là liên thủ vì đại cục hay vì ân oán cá nhân quyết một trận sinh tử, hòa hay chiến, hết thảy nghe theo tôn ý!
Nói xong giục long câu quay đầu, thoải mái chạy trở về, ba người Cổ Tam Chính nhìn bóng lưng hắn rời đi cũng không có xuất thủ, ngược lại từ từ thu lại pháp bảo trên tay.
Miêu Nghị trở lại trận doanh bên này vừa nhảy xuống long câu, lập tức thấp giọng nói với Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân:
- Còn ôm làm gì, không mau thu pháp bảo, chẳng lẽ các ngươi định ôm mãi trong tay cho tới khi người ta nhìn ra sơ hở mới chịu sao??? Hai người vội vàng thu hàng giả vào, Miêu Nghị không nhịn được liếc nhìn, lại thấp giọng nói:
- Dính sơn kìa, mau mau xử lý!
Tư Không Vô Úy trợn to hai mắt nhìn, phát hiện trên bàn tay Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử quả nhiên đen kịt, chuyện này… y vội vàng xoay người, sợ bị đối thủ nhìn ra đầu mối gì. Y cố gắng nghiến răng nghiến lợi để không cười, nhưng vẫn có thể nghe tiếng khùng khục nho nhỏ trong cổ họng.
Trong ấn tượng của y vẫn cho rằng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội vô cùng nguy hiểm, trên thực tế cũng đích xác rất nguy hiểm, nhưng sau khi đi cùng Miêu Nghị cảm giác nguy hiểm này cũng cứ như vậy, thật ra thì gan lớn một chút cũng không thấy đáng sợ như vậy, ngược lại thường xuyên cảm thấy vui vẻ.
Triệu Phi lại không cười nổi, trong lòng vô cùng bội phục hành động cử chỉ Miêu Nghị mới vừa rồi, cũng hết sức đồng tình. Nếu Miêu Nghị đủ thực lực sẽ không cần phải mạo hiểm như vậy, đây cũng là không có biện pháp, vì mạng sống không thể không nghĩ hết biện pháp. Y cũng không tin Miêu Nghị không sợ chết, chỉ sợ chỉ có trong lòng Miêu Nghị hiểu rõ ràng nhất chua cay trong đó, tên này là một người kiên cường và dũng cảm đối mặt.
Bên kia, Cổ Tam Chính nói với hai tên đồng bạn trầm mặc:
- Hắn đang chờ chúng ta trả lời chắc chắn!
Ý nói là ý hai người các ngươi như thế nào.
Diệp Tâm hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
Cổ Tam Chính than thở:
- Hắn nói có chút đạo lý, lúc trước lòng dạ chúng ta quá mức hẹp hòi nhỏ mọn, chấp nhất ân oán nhỏ. Mà dưới tình huống chiếm cứ chủ động hắn lại có thể hòa hảo, lòng dạ này chúng ta không bằng hắn.
Diệp Tâm hỏi:
- Ngươi muốn liên thủ với bọn họ ư?
Cổ Tam Chính lại nói:
- Nếu Các ngươi không phản đối, hai bên liên thủ đối với chúng ta có lợi mà không có hại.
- Ta không có ý kiến gì.
Lúc Diệp Tâm nói chuyện nhìn về phía Đàm Lạc.
Thấy Đàm Lạc một mực trầm mặc không nói, Cổ Tam Chính đặc biệt hỏi y:
- Đàm Lạc, phải chăng là ngươi cảm thấy một khi chuyện liên thủ với hắn truyền về sư môn, sẽ không cách nào ăn nói với Ngô trưởng lão?
Đàm Lạc yên lặng gật đầu một cái.
Cổ Tam Chính trầm ngâm nói:
- Có lẽ là người trong cuộc mơ hồ người đứng ngoài sáng suốt, thật ra thì hắn nói không sai, giết hắn không phải là quan trọng nhất, chen vào hàng ngũ trăm người đứng đầu còn sống trở về mới là nhiệm vụ quan trọng nhất mà sư môn giao phó cho chúng ta. Tình cảnh của chúng ta bây giờ tự chúng ta biết rõ ràng, những yêu tu kia vẫn đang đuổi giết chúng ta, trước đó chỉ là gặp tiểu nhân vật, một khi sau này đụng phải cao thủ sợ là chúng ta rất khó chống đỡ được nữa.
- Nếu chuyện liên thủ thật sự truyền về Ngự Thú môn, ngươi có thể đổi góc độ khác để giải thích: đây là chúng ta đang lợi dụng bọn Miêu Nghị. Mà trên thực tế kết minh với bọn họ, ta cũng có tính toán lợi dụng bọn họ.
Diệp Tâm ở bên cạnh phụ họa:
- Ta cũng đang có ý đó.
Cổ Tam Chính đưa tay vỗ vào vai Đàm Lạc:
- Ngươi cứ yên tâm, giống như Miêu Nghị nói, hợp tác chỉ là vì giúp cho chúng ta chống được đến cuối cùng, đến cuối cùng chúng ta vẫn phải trở mặt với hắn. Hắn giết nhiều người Kiếm Ly cung ta như vậy, giết hắn không chỉ là chuyện của ngươi, còn có phần của ta.
Diệp Tâm gật đầu nói:
- Hắn giết sư thúc và đồng môn ta, đến lúc đó giết hắn ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Rốt cục Đàm Lạc thở ra một hơi nói:
- Được rồi!
Thấy cỡi ba người Bích Giáp Truy Phong Thú chạy tới, Miêu Nghị nhìn lại người phe mình, thấp giọng mắng:
- Hai người các ngươi có thể không chột dạ như vậy được không, ánh mắt ngay thẳng đường đường một chút có được không? Bây giờ là bọn họ sợ chúng ta, không phải chúng ta sợ bọn họ, các ngươi khẩn trương cái rắm!
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân hơi có vẻ lúng túng, nghĩ đến chuyện liên quan đến sinh tử, đúng là không thể qua loa, tức thì cố gắng điều chỉnh tâm tính, bày ra phong phạm cao thủ.
Ba người tới gần dừng lại, sau đó nhảy xuống vật cỡi, cũng tương đương với tỏ thiện ý, Cổ Tam Chính dẫn đầu đi tới, gật đầu nói:
- Chúng ta đáp ứng liên thủ với các ngươi.
- Thức thời vụ mới là tay tuấn kiệt, ta cũng biết ba vị không phải là hạng người lòng dạ nhỏ mọn.
Miêu Nghị cười ha hả tán dương một tiếng, lại nhìn phía sau ba người hỏi:
- Người của Hồng Cân minh đi đâu rồi, chẳng lẽ lại gặp chỗ dựa tốt hơn, nên phản bội các ngươi nữa rồi?! Chẳng lẽ ngay cả đồng môn các ngươi cũng phản bội ba người các ngươi sao?
Cổ Tam Chính lạnh nhạt nói:
- Nhờ ngươi ban tặng, trêu chọc tới người không nên trêu chọc, đồng môn chúng ta đều chết sạch. Người của Hồng Cân minh cũng chết gần hết, còn lại chưa được trăm người chia tay đường ai nấy đi rồi, Hồng Cân minh đã không còn tồn tại.
Miêu Nghị căng thẳng trong lòng, nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện mình đổ oan y là Ngưu Hữu Đức đã bị y khám phá? Làm bộ kinh ngạc hỏi:
- Tại sao có thể như vậy?
- Chẳng lẽ sư môn các ngươi phái các ngươi tới Tinh Tú Hải chỉ là vì giết Miêu Nghị ta ư? Chẳng lẽ nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi không phải là chen vào trăm người đứng đầu sao? Lui một bước mà nói, chẳng lẽ các ngươi không muốn sống sót rời đi Tinh Tú Hải sao, tại sao phải hại người hại mình như vậy?
Cổ Tam Chính hỏi:
- Có ý gì?
- Không có ý gì cả!
Miêu Nghị lớn tiếng nói:
- Ta vẫn giữ câu nói kia, đồng sinh cộng tử chín năm, chừa lại một năm cuối cùng trở mặt thành thù! Chỉ cần chúng ta liên thủ, tám món trọng bảo liên thủ lại với nhau, rất có khả năng chui vào hàng ngũ trăm người đứng đầu. Sau khi đạt thành mục tiêu chúng ta hãy quyết sinh tử, có được chăng?
Đây chính là một biện pháp không tệ, ba người ngơ ngác nhìn nhau, cũng có chút động lòng, chẳng qua là đối với chuyện Miêu Nghị thật lòng hay giả vờ nhất thời cũng khó lựa chọn. Nếu hai bên liên thủ với nhau tất nhiên sẽ ở chung một chỗ trường kỳ, vạn nhất đối phương có ý xấu gì, sẽ rất dễ dàng bị ám toán.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Miêu Nghị lại nói:
- Các ngươi không cần lo lắng ta giở trò gì, nói lời không dễ nghe, bên chúng ta có năm món trọng bảo, chúng ta tự nhận bây giờ đối phó các ngươi nắm chắc phần thắng. Nếu thật sự muốn đối phó các ngươi vậy có thể trực tiếp xuất thủ, ta đã không đơn độc tới đây mạo hiểm gặp mặt nói chuyện với các ngươi. Miêu Nghị ta đã đưa ra đầy đủ thành ý, vì đại cục gác lại ân oán cá nhân, chỉ còn chờ xem các ngươi nghĩ như thế nào. Là liên thủ vì đại cục hay vì ân oán cá nhân quyết một trận sinh tử, hòa hay chiến, hết thảy nghe theo tôn ý!
Nói xong giục long câu quay đầu, thoải mái chạy trở về, ba người Cổ Tam Chính nhìn bóng lưng hắn rời đi cũng không có xuất thủ, ngược lại từ từ thu lại pháp bảo trên tay.
Miêu Nghị trở lại trận doanh bên này vừa nhảy xuống long câu, lập tức thấp giọng nói với Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân:
- Còn ôm làm gì, không mau thu pháp bảo, chẳng lẽ các ngươi định ôm mãi trong tay cho tới khi người ta nhìn ra sơ hở mới chịu sao??? Hai người vội vàng thu hàng giả vào, Miêu Nghị không nhịn được liếc nhìn, lại thấp giọng nói:
- Dính sơn kìa, mau mau xử lý!
Tư Không Vô Úy trợn to hai mắt nhìn, phát hiện trên bàn tay Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử quả nhiên đen kịt, chuyện này… y vội vàng xoay người, sợ bị đối thủ nhìn ra đầu mối gì. Y cố gắng nghiến răng nghiến lợi để không cười, nhưng vẫn có thể nghe tiếng khùng khục nho nhỏ trong cổ họng.
Trong ấn tượng của y vẫn cho rằng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội vô cùng nguy hiểm, trên thực tế cũng đích xác rất nguy hiểm, nhưng sau khi đi cùng Miêu Nghị cảm giác nguy hiểm này cũng cứ như vậy, thật ra thì gan lớn một chút cũng không thấy đáng sợ như vậy, ngược lại thường xuyên cảm thấy vui vẻ.
Triệu Phi lại không cười nổi, trong lòng vô cùng bội phục hành động cử chỉ Miêu Nghị mới vừa rồi, cũng hết sức đồng tình. Nếu Miêu Nghị đủ thực lực sẽ không cần phải mạo hiểm như vậy, đây cũng là không có biện pháp, vì mạng sống không thể không nghĩ hết biện pháp. Y cũng không tin Miêu Nghị không sợ chết, chỉ sợ chỉ có trong lòng Miêu Nghị hiểu rõ ràng nhất chua cay trong đó, tên này là một người kiên cường và dũng cảm đối mặt.
Bên kia, Cổ Tam Chính nói với hai tên đồng bạn trầm mặc:
- Hắn đang chờ chúng ta trả lời chắc chắn!
Ý nói là ý hai người các ngươi như thế nào.
Diệp Tâm hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy như thế nào?
Cổ Tam Chính than thở:
- Hắn nói có chút đạo lý, lúc trước lòng dạ chúng ta quá mức hẹp hòi nhỏ mọn, chấp nhất ân oán nhỏ. Mà dưới tình huống chiếm cứ chủ động hắn lại có thể hòa hảo, lòng dạ này chúng ta không bằng hắn.
Diệp Tâm hỏi:
- Ngươi muốn liên thủ với bọn họ ư?
Cổ Tam Chính lại nói:
- Nếu Các ngươi không phản đối, hai bên liên thủ đối với chúng ta có lợi mà không có hại.
- Ta không có ý kiến gì.
Lúc Diệp Tâm nói chuyện nhìn về phía Đàm Lạc.
Thấy Đàm Lạc một mực trầm mặc không nói, Cổ Tam Chính đặc biệt hỏi y:
- Đàm Lạc, phải chăng là ngươi cảm thấy một khi chuyện liên thủ với hắn truyền về sư môn, sẽ không cách nào ăn nói với Ngô trưởng lão?
Đàm Lạc yên lặng gật đầu một cái.
Cổ Tam Chính trầm ngâm nói:
- Có lẽ là người trong cuộc mơ hồ người đứng ngoài sáng suốt, thật ra thì hắn nói không sai, giết hắn không phải là quan trọng nhất, chen vào hàng ngũ trăm người đứng đầu còn sống trở về mới là nhiệm vụ quan trọng nhất mà sư môn giao phó cho chúng ta. Tình cảnh của chúng ta bây giờ tự chúng ta biết rõ ràng, những yêu tu kia vẫn đang đuổi giết chúng ta, trước đó chỉ là gặp tiểu nhân vật, một khi sau này đụng phải cao thủ sợ là chúng ta rất khó chống đỡ được nữa.
- Nếu chuyện liên thủ thật sự truyền về Ngự Thú môn, ngươi có thể đổi góc độ khác để giải thích: đây là chúng ta đang lợi dụng bọn Miêu Nghị. Mà trên thực tế kết minh với bọn họ, ta cũng có tính toán lợi dụng bọn họ.
Diệp Tâm ở bên cạnh phụ họa:
- Ta cũng đang có ý đó.
Cổ Tam Chính đưa tay vỗ vào vai Đàm Lạc:
- Ngươi cứ yên tâm, giống như Miêu Nghị nói, hợp tác chỉ là vì giúp cho chúng ta chống được đến cuối cùng, đến cuối cùng chúng ta vẫn phải trở mặt với hắn. Hắn giết nhiều người Kiếm Ly cung ta như vậy, giết hắn không chỉ là chuyện của ngươi, còn có phần của ta.
Diệp Tâm gật đầu nói:
- Hắn giết sư thúc và đồng môn ta, đến lúc đó giết hắn ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Rốt cục Đàm Lạc thở ra một hơi nói:
- Được rồi!
Thấy cỡi ba người Bích Giáp Truy Phong Thú chạy tới, Miêu Nghị nhìn lại người phe mình, thấp giọng mắng:
- Hai người các ngươi có thể không chột dạ như vậy được không, ánh mắt ngay thẳng đường đường một chút có được không? Bây giờ là bọn họ sợ chúng ta, không phải chúng ta sợ bọn họ, các ngươi khẩn trương cái rắm!
Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân hơi có vẻ lúng túng, nghĩ đến chuyện liên quan đến sinh tử, đúng là không thể qua loa, tức thì cố gắng điều chỉnh tâm tính, bày ra phong phạm cao thủ.
Ba người tới gần dừng lại, sau đó nhảy xuống vật cỡi, cũng tương đương với tỏ thiện ý, Cổ Tam Chính dẫn đầu đi tới, gật đầu nói:
- Chúng ta đáp ứng liên thủ với các ngươi.
- Thức thời vụ mới là tay tuấn kiệt, ta cũng biết ba vị không phải là hạng người lòng dạ nhỏ mọn.
Miêu Nghị cười ha hả tán dương một tiếng, lại nhìn phía sau ba người hỏi:
- Người của Hồng Cân minh đi đâu rồi, chẳng lẽ lại gặp chỗ dựa tốt hơn, nên phản bội các ngươi nữa rồi?! Chẳng lẽ ngay cả đồng môn các ngươi cũng phản bội ba người các ngươi sao?
Cổ Tam Chính lạnh nhạt nói:
- Nhờ ngươi ban tặng, trêu chọc tới người không nên trêu chọc, đồng môn chúng ta đều chết sạch. Người của Hồng Cân minh cũng chết gần hết, còn lại chưa được trăm người chia tay đường ai nấy đi rồi, Hồng Cân minh đã không còn tồn tại.
Miêu Nghị căng thẳng trong lòng, nghĩ thầm chẳng lẽ chuyện mình đổ oan y là Ngưu Hữu Đức đã bị y khám phá? Làm bộ kinh ngạc hỏi:
- Tại sao có thể như vậy?