Hai thân tín nhanh chóng tiến lên, nửa quỳ cạnh xác Cung Vũ Phỉ, định ra tay ngụy trang. Ai ngờ chưa bắt đầu thì Từ Đường Nhiên quét thương qua lưng bọn họ, mũi thương sắc bén xuyên thủng giáp đâm sâu vào lưng hai người, máu phun ra, gần như chém đứt eo hai người.
Hai người té lăn xuống đất khó tin nhìn Từ Đường Nhiên, môi run run cố sức giơ tay chỉ vào Từ Đường Nhiên như muốn hỏi tại sao? Nhưng bọn họ không còn sức nói chuyện.
Hai người không thể tưởng tượng tại sao Từ Đường Nhiên đột nhiên xuống tay với họ, bọn họ là thuộc hạ thân tín của gã!
- Khỏi phải ngụy trang, là ta giết nàng ấy.
Từ Đường Nhiên huơ thương vỗ nhẹ ngón tay hai người xuống, khẽ thở dài:
- Ta cũng hết cách, đã lên thuyền giặc của đại thống lĩnh, tiền đồ cột chung với hắn. Nếu đại thống lĩnh xảy ra chuyện thì gia cũng không sống yên, đành khổ cho hai vị. Hai vị huynh đệ đi bình an, yên tâm đi đi, nếu có kiếp sau Từ mỗ sẽ không bạc đãi hai người.
Từ Đường Nhiên nói xong nhanh chóng thu về khổn tiên thằng trên người Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, phất tay cầm trường thương Hồng Tinh chấm ít máu vào mũi thương. Còn cây trường thương vừa nãy thì Từ Đường Nhiên cầm ngược về, giơ một tay lên, tìm đúng chỗ yếu không có chiến giáp phủ lên, gã cắn răng đâm vào dưới nách mình. Từ Đường Nhiên đau đến hút không khí, cưỡng ép thi pháp phun ra ngụm máu nhuộm đỏ môi.
Từ Đường Nhiên hét to một tiếng:
- To gan, dám lén giấu . . .!
Từ Đường Nhiên huơ cây thương khác đập lung tung đánh nát vách tường, cố ý ngụy trang cảnh đánh nhau. Từ Đường Nhiên nghe có người chạy tới thì té ngã ra sau, đập sụp sàn nhà.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từ Đường Nhiên rớt từ trên cao xuống đại đường cửa hàng, nách còn kẹp cây thương.
Người đang điều tra trong cửa hàng vây quanh bảo vệ Từ Đường Nhiên.
Từ Đường Nhiên chỉ lỗ thủng bên trên, rống to:
- Đã bị ta đánh thương nặng, không chạy thoát được, đi bắt bọn họ lại!
Người ngoài hoang mang không biết có chuyện gì, nhưng đám người lập tức từ lỗ thủng xông lên trên.
Từ Đường Nhiên rút trường thương dưới nách ra, lao lên. Một số thuộc hạ nhanh chóng tìm tòi các căn phòng, số khác thì nhìn chằm chằm mấy cái xác.
Từ Đường Nhiên hỏi:
- Đã chết?
Thấy Từ Đường Nhiên đến, có người hỏi:
- Thống lĩnh, chuyện này là sao?
Hai tay Từ Đường Nhiên cầm thương chỉ vào Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường:
- Đôi cẩu nam nữ này lén giấu vật phẩm thanh tiễu, bị lão Ngô và lão Thẩm phát hiện, dám giết người diệt khẩu, may mắn ta phản ứng nhanh nếu không đã gục ngã trong tay chúng.
Mấy người nhìn nhau, tiếng vang đánh nhau rất ngắn ngủi, giải quyết mau vậy sao? Có người đạp mấy cái vào người Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường bày tỏ sự oán giận.
Khoảng một canh giờ sau, người Thiên Đình rầm rộ làm gà bay chó sủa rốt cuộc yên tĩnh, nhanh chóng tập kết hướng Thủ Thành cung.
Từng tiếng quát nạt liên tục vang lên trên đường rộng rãi ngoài Thủ Thành cung:
- Quỳ xuống! Quỳ đàng hoàng!
Hơn tám ngàn người thuộc hơn năm trăm cửa hàng đông nghẹt quỳ hàng dài đối diện Thủ Thành cung, thiên binh thiên tướng cầm vũ khí tuần tra mắt nhìn lom lom, có gì không đúng là họ sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hoặc cầm vũ khí đập.
Tuy trời tối nhưng dưới ánh trăng, ven đường và nóc nhà đứng đầy người xem náo nhiệt. Nhóm Vân Tri Thu cũng đến, bọn họ đứng lẫn trong dám đông nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt, nhưng không thấy bóng dáng Miêu Nghị đâu.
Cơ Mỹ Lệ nghi ngờ truyền âm hỏi:
- Phu nhân, đây là đại nhân ra lệnh làm?
Vân Tri Thu bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đoán, trừ hắn ra trong Thiên Nhai còn ai có quyền lợi lớn như vậy? Ài.
Nhiều người xung quanh xì xầm nhỏ to.
- Có kịch hay xem rồi.
- Đáng đời, lũng doạn Thiên Nhai là việc mua bán kiếm lời nhất Thiên Nhai, không cho người khác cơ hội chen chân, giờ thì tốt rồi, ác còn hơn lần trước, bị đại thống lĩnh bứng nguyên ổ.
- Đám người này đúng là không sợ chết, đã bị Ngưu đại thống lĩnh huyết tẩy một lần rồi còn dám chống đối nữa.
- Còn nhớ năm xưa không? Đám người này nhục nhã Ngưu đại thống lĩnh không chừa mặt, phát tán các loại lời đồn, hiện tại hết vênh váo nổi rồi.
- Lúc trước đóng cửa hàng, ta ở bên ngoài nghe Ưng thống lĩnh nói là đám chưởng quầy cửa hàng mặt ngoài mời tiệc trong Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu nhưng thật ra sắp xếp thích khách ám sát đại thống lĩnh, bởi vậy chọc giận đại thống lĩnh. Đại thống lĩnh ra lệnh một tiếng mới có tình huống hiện tại.
- Bằng bối cảnh, thực lực của đám thương hội này nếu thật sự muốn đối phó với đại thống lĩnh chắc không khó khăn, bọn họ còn cần phái thích khách sao?
- Ngươi không hiểu, xuống tay với đại thống lĩnh ngay ngoài sáng là tính chất gì? Muốn tạo phản sao? Phái thích khách ám sát xảy ra chuyện cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm.
- Vậy xem ra lúc trước đại thống lĩnh muốn hòa giải với bọn họ là thật sự, bị ám sát chọc giận. Ha ha, ám sát không thành công còn bị đóng cửa hàng, đây là tiền mất tật mang.
- Chậc chậc, loại chuyện này chỉ có Ngưu đại thống lĩnh dám làm, không uổng là người dám đập bể Chấn Thiên cổ, đổi lại người khác thì ai dám làm thế?
- Ài, làm vậy chỉ trút được cơn giận một chốc nhưng đắc tội hết quyền quý cả triều, sau này đại thống lĩnh khó sống đây.
- Bởi mới nói người không có bối cảnh thế lực thì khó ngồi vị trí đó, nếu Ngưu đại thống lĩnh có bối cảnh thế lực thì đã không làm như vậy.
- Kệ đi, không liên quan chúng ta, tóm lại rất tốt, sớm nên bứng nguyên ổ, cạnh tranh công bằng mới có lợi cho chúng ta.
Đám người Vân Tri Thu nhìn trái ngó phải, nghe xung quanh rộ lên những tiếng xì xầm thảo luận. Đa số thương hộ đồng ý Miêu Nghị làm vậy, vì bọn họ sẽ được ích lợi thực tế, còn về ngày sau Miêu Nghị sống hay chết chắc liên quan tới họ, bọn họ không cần biết.
Mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, nhóm Phục Thanh đáp xuống cửa Thủ Thành cung, xoay người nhìn Từ Đường Nhiên bị thương.
Ưng Vô Địch hỏi:
- Ngươi bị gì vậy? Có kẻ chống cự?
Từ Đường Nhiên xoay người phẩy tay nói:
- Tức chết, suýt nữa lật thuyền trong mương, bị người mình tập kích, mang tới!
Xác hai thuộc hạ thân tín của Từ Đường Nhiên, xác Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường cùng được nâng lên đặt dưới đất.
Hai người té lăn xuống đất khó tin nhìn Từ Đường Nhiên, môi run run cố sức giơ tay chỉ vào Từ Đường Nhiên như muốn hỏi tại sao? Nhưng bọn họ không còn sức nói chuyện.
Hai người không thể tưởng tượng tại sao Từ Đường Nhiên đột nhiên xuống tay với họ, bọn họ là thuộc hạ thân tín của gã!
- Khỏi phải ngụy trang, là ta giết nàng ấy.
Từ Đường Nhiên huơ thương vỗ nhẹ ngón tay hai người xuống, khẽ thở dài:
- Ta cũng hết cách, đã lên thuyền giặc của đại thống lĩnh, tiền đồ cột chung với hắn. Nếu đại thống lĩnh xảy ra chuyện thì gia cũng không sống yên, đành khổ cho hai vị. Hai vị huynh đệ đi bình an, yên tâm đi đi, nếu có kiếp sau Từ mỗ sẽ không bạc đãi hai người.
Từ Đường Nhiên nói xong nhanh chóng thu về khổn tiên thằng trên người Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường, phất tay cầm trường thương Hồng Tinh chấm ít máu vào mũi thương. Còn cây trường thương vừa nãy thì Từ Đường Nhiên cầm ngược về, giơ một tay lên, tìm đúng chỗ yếu không có chiến giáp phủ lên, gã cắn răng đâm vào dưới nách mình. Từ Đường Nhiên đau đến hút không khí, cưỡng ép thi pháp phun ra ngụm máu nhuộm đỏ môi.
Từ Đường Nhiên hét to một tiếng:
- To gan, dám lén giấu . . .!
Từ Đường Nhiên huơ cây thương khác đập lung tung đánh nát vách tường, cố ý ngụy trang cảnh đánh nhau. Từ Đường Nhiên nghe có người chạy tới thì té ngã ra sau, đập sụp sàn nhà.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từ Đường Nhiên rớt từ trên cao xuống đại đường cửa hàng, nách còn kẹp cây thương.
Người đang điều tra trong cửa hàng vây quanh bảo vệ Từ Đường Nhiên.
Từ Đường Nhiên chỉ lỗ thủng bên trên, rống to:
- Đã bị ta đánh thương nặng, không chạy thoát được, đi bắt bọn họ lại!
Người ngoài hoang mang không biết có chuyện gì, nhưng đám người lập tức từ lỗ thủng xông lên trên.
Từ Đường Nhiên rút trường thương dưới nách ra, lao lên. Một số thuộc hạ nhanh chóng tìm tòi các căn phòng, số khác thì nhìn chằm chằm mấy cái xác.
Từ Đường Nhiên hỏi:
- Đã chết?
Thấy Từ Đường Nhiên đến, có người hỏi:
- Thống lĩnh, chuyện này là sao?
Hai tay Từ Đường Nhiên cầm thương chỉ vào Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường:
- Đôi cẩu nam nữ này lén giấu vật phẩm thanh tiễu, bị lão Ngô và lão Thẩm phát hiện, dám giết người diệt khẩu, may mắn ta phản ứng nhanh nếu không đã gục ngã trong tay chúng.
Mấy người nhìn nhau, tiếng vang đánh nhau rất ngắn ngủi, giải quyết mau vậy sao? Có người đạp mấy cái vào người Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường bày tỏ sự oán giận.
Khoảng một canh giờ sau, người Thiên Đình rầm rộ làm gà bay chó sủa rốt cuộc yên tĩnh, nhanh chóng tập kết hướng Thủ Thành cung.
Từng tiếng quát nạt liên tục vang lên trên đường rộng rãi ngoài Thủ Thành cung:
- Quỳ xuống! Quỳ đàng hoàng!
Hơn tám ngàn người thuộc hơn năm trăm cửa hàng đông nghẹt quỳ hàng dài đối diện Thủ Thành cung, thiên binh thiên tướng cầm vũ khí tuần tra mắt nhìn lom lom, có gì không đúng là họ sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hoặc cầm vũ khí đập.
Tuy trời tối nhưng dưới ánh trăng, ven đường và nóc nhà đứng đầy người xem náo nhiệt. Nhóm Vân Tri Thu cũng đến, bọn họ đứng lẫn trong dám đông nhìn cảnh tượng đồ sộ trước mắt, nhưng không thấy bóng dáng Miêu Nghị đâu.
Cơ Mỹ Lệ nghi ngờ truyền âm hỏi:
- Phu nhân, đây là đại nhân ra lệnh làm?
Vân Tri Thu bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đoán, trừ hắn ra trong Thiên Nhai còn ai có quyền lợi lớn như vậy? Ài.
Nhiều người xung quanh xì xầm nhỏ to.
- Có kịch hay xem rồi.
- Đáng đời, lũng doạn Thiên Nhai là việc mua bán kiếm lời nhất Thiên Nhai, không cho người khác cơ hội chen chân, giờ thì tốt rồi, ác còn hơn lần trước, bị đại thống lĩnh bứng nguyên ổ.
- Đám người này đúng là không sợ chết, đã bị Ngưu đại thống lĩnh huyết tẩy một lần rồi còn dám chống đối nữa.
- Còn nhớ năm xưa không? Đám người này nhục nhã Ngưu đại thống lĩnh không chừa mặt, phát tán các loại lời đồn, hiện tại hết vênh váo nổi rồi.
- Lúc trước đóng cửa hàng, ta ở bên ngoài nghe Ưng thống lĩnh nói là đám chưởng quầy cửa hàng mặt ngoài mời tiệc trong Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu nhưng thật ra sắp xếp thích khách ám sát đại thống lĩnh, bởi vậy chọc giận đại thống lĩnh. Đại thống lĩnh ra lệnh một tiếng mới có tình huống hiện tại.
- Bằng bối cảnh, thực lực của đám thương hội này nếu thật sự muốn đối phó với đại thống lĩnh chắc không khó khăn, bọn họ còn cần phái thích khách sao?
- Ngươi không hiểu, xuống tay với đại thống lĩnh ngay ngoài sáng là tính chất gì? Muốn tạo phản sao? Phái thích khách ám sát xảy ra chuyện cũng có thể đùn đẩy trách nhiệm.
- Vậy xem ra lúc trước đại thống lĩnh muốn hòa giải với bọn họ là thật sự, bị ám sát chọc giận. Ha ha, ám sát không thành công còn bị đóng cửa hàng, đây là tiền mất tật mang.
- Chậc chậc, loại chuyện này chỉ có Ngưu đại thống lĩnh dám làm, không uổng là người dám đập bể Chấn Thiên cổ, đổi lại người khác thì ai dám làm thế?
- Ài, làm vậy chỉ trút được cơn giận một chốc nhưng đắc tội hết quyền quý cả triều, sau này đại thống lĩnh khó sống đây.
- Bởi mới nói người không có bối cảnh thế lực thì khó ngồi vị trí đó, nếu Ngưu đại thống lĩnh có bối cảnh thế lực thì đã không làm như vậy.
- Kệ đi, không liên quan chúng ta, tóm lại rất tốt, sớm nên bứng nguyên ổ, cạnh tranh công bằng mới có lợi cho chúng ta.
Đám người Vân Tri Thu nhìn trái ngó phải, nghe xung quanh rộ lên những tiếng xì xầm thảo luận. Đa số thương hộ đồng ý Miêu Nghị làm vậy, vì bọn họ sẽ được ích lợi thực tế, còn về ngày sau Miêu Nghị sống hay chết chắc liên quan tới họ, bọn họ không cần biết.
Mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, nhóm Phục Thanh đáp xuống cửa Thủ Thành cung, xoay người nhìn Từ Đường Nhiên bị thương.
Ưng Vô Địch hỏi:
- Ngươi bị gì vậy? Có kẻ chống cự?
Từ Đường Nhiên xoay người phẩy tay nói:
- Tức chết, suýt nữa lật thuyền trong mương, bị người mình tập kích, mang tới!
Xác hai thuộc hạ thân tín của Từ Đường Nhiên, xác Cung Vũ Phỉ, Lý Hoàn Đường cùng được nâng lên đặt dưới đất.