Thanh Cúc phất tay ý bảo người dẫn đường lui đi. Vẻ mặt phức tạp, không ngừng nhìn chằm chằm vào người đeo tấm lụa đen che mặt. Dường như rất muốn nhìn rõ khuôn mặt đằng sau tấm lụa đen.
Nữ nhân đeo tấm lụa đen che mặt cùng với cái mũ rộng vành cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thanh Cúc một lát, hơi gật đầu, mở miệng khẽ nói:
- Quả nhiên là các ngươi. Cúc nhi, nhiều năm không gặp.
Lời này vừa nói ra, thân thể Thanh Cúc khẽ run lên, nhìn qua bốn phía một lát. Không dám nhiều lời khiến cho người ngoài hoài nghi, nàng chỉ nghiêng mình nhường đường, vươn tay mời:
- Đại nhân ở bên trong đợi ngài, mời.
Người này cũng không khách khí, đi theo sau lưng Thanh Cúc, trực tiếp tới phòng xử lý công vụ của Dương Khánh.
Đứng chắp tay nhìn vào bức họa, không biết trong đầu Dương Khánh lúc này đang suy nghĩ gì. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay đầu lại.
Hai mắt Thanh Mai tràn ngập trông mong nhìn vào nữ nhân vừa mới đi vào trong phòng. Vẻ mặt tràn ngập chờ mong, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trên tấm lụa đen.
Nữ nhân vừa tới đứng ở trong phòng, đối mặt với Dương Khánh, thanh âm sâu kín vang lên:
- Quả nhiên là ngươi.
Dứt lời nàng chậm rãi tháo cái mũ rộng vành xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Lông mi đẹp như tranh, có thể nói là làn thu thủy, hấp dẫn, say mê lòng người.
Khuôn mặt người này vừa hiện rõ, Thanh Mai, Thanh Cúc đều run lên, lập tức kích động hành lễ.
- Tỳ nữ bái kiến phu nhân.
Nếu như Miêu Nghị lúc này nhìn thấy nữ nhân này chắc chắn sẽ chấn động. Bởi vì người này rõ ràng là phu nhân Tần Tịch của Đạo Thánh Phong Bắc Trần.
Tần Tịch vung tay lên, nói:
- Mai nhi, Cúc nhi, nhiều năm không gặp, không cần đa lễ.
Nhị nữ đứng dậy, Thanh Cúc nhanh tới đi ra cửa phòng, phòng ngừa người ngoài tới gần. Mà Thanh Mai thì tranh thủ châm troà rót nước. Tần Tịch khoát tay ý bảo không cần.
Bờ môi Dương Khánh giật giật, ánh mắt cũng có chút kích động. Nhưng mà vẻ mặt cũng dần dần căng lên, trầm giọng nói:
- Ngươi tới nơi này làm gì?
Tần Tịch nói:
- Dương Nghiễm.... Không. Ta nên gọi ngươi là Dương Nghiễm hay là Dương Khánh đây?
Dương Khánh hỏi lại:
- Vậy ta nên gọi ngươi là phu nhân Đạo thánh Phong Bắc Trần hay là gọi ngươi là Tần Tịch đây?
Lời này vừa nói ra, vô luận là Thanh Mai đang châm trả rót nước hay là Thanh Cúc đang đứng ở cửa ra vào đều quá sợ hãi. Phu nhân của Đạo Thánh Phong Bắc Trần? Chẳng lẽ đại nhân đã sớm biết thân phận thực sự của vị phu nhân thần bí này rồi?
Tần Tịch nhướng mày:
- Chẳng lẽ năm đó ngươi đã sớm biết rõ thân phận của ta?
Trong mắt Dương Khánh hiện lên vẻ khiếp sợ, chậm rãi nói:
- Ngay từ đầu ta không biết. nếu như biết rõ ta nào dám đụng vào ngươi? Về sau dần dần có chút lịch duyệt, ít nhiều cũng có chút suy đoán. Sông Trác Thủy không cách Linh Lung tông quá xa. Một nữ nhân họ Tần, dung mạo như tiên thiên, có thể dựng nhà ở nơi đó mà không có ai dám quấy rầy. Lại có tu vi cảnh giới Tử Liên. Nghe nói phu nhân của Đạo Thánh Phong Bắc Trần cũng họ Tần, tướng mạo cũng đẹp. Cũng có tu vi Tử Liên. Tăng thêm một ít hành động, cử chỉ thường ngày của ngươi trước đó, sao ta không thể liên tưởng tới được chứ? Chỉ là ta vẫn nghĩ không thông được. Nếu như ngươi thực sự là vị Tần Tịch kia, vậy thì tại sao lại ủy thân cho một tiểu nhân vật như ta? Mãi tới vừa rồi thăm dò ta mới chính thức xác định.
Tần Tịch thở dài:
- Dương Nghiễm... Dương Khánh, ngươi vẫn thông minh như vậy. Đây là nguyên nhân vì sao lúc đầu ta không dám ở lâu với ngươi. Ở lâu nhất định không dấu được ngươi.
Dương Khánh cười lạnh một tiếng:
- Hiện tại ta càng không nghĩ ra. Phong phu nhân vì sao năm đó lại hoan hỉ cá nước sum vầy với Dương mỗ? Dương mỗ tự nhận không phải là mỹ nam tử người gặp người thương. Thực sự là khó hiểu.
Tần Tịch lạnh nhạt nói.
- Biết rồi sao còn hỏi. Ngươi chẳng lẽ không có điều dấu diếm cơ chứ? Ta vẫn cho rằng Dương Nghiễm là tu sĩ Vô Lượng quốc. Nếu đúng là tu sĩ tiên quốc đó, lúc ấy sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ kia?
Dương Khánh nói:
- Năm đó vâng mệnh tới vùng đó. Tiên quốc ta có một đám tu sĩ không dám bạo lộ thân phận ở Vô Lượng quốc, tự nhiên phải giả mạo tu sĩ Vô Lượng quốc. Ngươi không muốn báo tên, như vậy Dương mỗ cũng không dám nói rõ. Phong phu nhân, chuyện qua đi ta không muốn nhắc lại. Ta thấy đoạn chuyện kia cho dù lộ ra cũng không có gì hay ho với ngươi. Tất cả mọi người đều không muốn làm chuyện hại người hại mình. Hiện tại ta lại cảm thấy kỳ quái, sao ngươi lại tới nơi này tìm ta?
Tần Tịch nói:
- Tên nữ nhi là do ta đặt. Vi Vi thành gia lập thất, chuyện xôn xao như vậy, sao ta không chú ý được cơ chứ?
Dương Khánh lắc đầu:
- Loại lời lừa người lừa mình này lừa gạt người khác còn được, không lừa gạt được ta đâu. Coi như là vì đại hôn của Vi Vi, ngươi chú ý. Nhưng mà người trùng tên trùng họ trong thiên hạ không phải là không có. Sao ngươi có thể xác định chúng ta là người ngươi muốn tìm? Không tiếc mạo hiểm thân phận, thân bại danh liệt trực tiếp tới gặp mặt ta? Ngọc Đô phong này cũng không phải là nơi bình thường, ngươi lỗ mãng như vậy chỉ sợ cũng không phải do ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Chẳng lẽ ngươi không có chút băn khoăn nào? Trước đó nhất định ngươi từng đi xác nhận rồi mới trực tiếp xông tới.
Tần Tịch gật gật đầu:
- Đúng vậy, trước đó quả thực ta từng xác nhận qua. Ta từng gặp Vi Vi ở Lung Linh tông, từng xác nhận qua chuyện này.
Lời này vừa nói ra, Thanh Mai, Thanh Cúc, cả Dương Khánh cũng kinh ngạc. Dương Khánh cau mày nói:
- Ngươi từng gặp Vi Vi ở Lung Linh tông?
Tần Tịch nói:
- Nói tới chuyện này ta còn muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi đã biết chuyện của Miêu Nghị và Vô Lượng quốc, vì sao còn để cho Vi Vi đi theo Miêu Nghị tới Lung Linh tông tham dự chuyện đấu bảo kia? Ngươi có biết lúc ấy nếu như ta không kịp thời âm thầm can thiệp một chút, kịp thời tách Miêu Nghị và Vi Vi ra. Chỉ sợ Vi Vi khó mà còn sống trở về, ngươi bảo hộ nữ nhi như vậy sao?
Dương Khánh quá sợ hãi:
- Đấu bảo ở Lung Linh tông Vi Vi cũng đi sao? Cái này ...
Chợt Dương Khánh thất thần trong chốc lát, dường như nhớ tới cái gì đó, lắc đầu không thôi:
- Quả thực nữ nhi lớn không tin được. Ngay chuyện như vậy cũng gạt ta.
Thanh Mai, Thanh Cúc cũng đoán ra được, đoạn thời gian kia hình như Tần Vi Vi có việc. Nói là đi tuần tra, thì ra là đi theo Miêu Nghị chạy tới Lung Linh tông. Nhị nữ ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi. Chuyện này động tĩnh lớn tới như vậy, một đám đại lão tụ hội. Ngay cả Kim Liên cũng chết một đống. Không phải ai cũng giống như Miêu Nghị, có thủ đoạn bảo vệ tính mạng đầy mình. Hiện tại hai người rốt cuộc cũng hiểu vì sao Dương Khánh âm thầm chuẩn bị thoát ly Miêu Nghị, vì sao lại không nói cho Tần Vi Vi biết. Ngay cả chuyện như vậy cũng giúp Miêu Nghị giấu diếm, quả thực là nữ nhi lớn không tin được.
Kỳ thực đối với nhị nữ mà nói, Tần Vi Vi tương đương với nửa nữ nhi của các nàng.
Nữ nhân đeo tấm lụa đen che mặt cùng với cái mũ rộng vành cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thanh Cúc một lát, hơi gật đầu, mở miệng khẽ nói:
- Quả nhiên là các ngươi. Cúc nhi, nhiều năm không gặp.
Lời này vừa nói ra, thân thể Thanh Cúc khẽ run lên, nhìn qua bốn phía một lát. Không dám nhiều lời khiến cho người ngoài hoài nghi, nàng chỉ nghiêng mình nhường đường, vươn tay mời:
- Đại nhân ở bên trong đợi ngài, mời.
Người này cũng không khách khí, đi theo sau lưng Thanh Cúc, trực tiếp tới phòng xử lý công vụ của Dương Khánh.
Đứng chắp tay nhìn vào bức họa, không biết trong đầu Dương Khánh lúc này đang suy nghĩ gì. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay đầu lại.
Hai mắt Thanh Mai tràn ngập trông mong nhìn vào nữ nhân vừa mới đi vào trong phòng. Vẻ mặt tràn ngập chờ mong, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trên tấm lụa đen.
Nữ nhân vừa tới đứng ở trong phòng, đối mặt với Dương Khánh, thanh âm sâu kín vang lên:
- Quả nhiên là ngươi.
Dứt lời nàng chậm rãi tháo cái mũ rộng vành xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Lông mi đẹp như tranh, có thể nói là làn thu thủy, hấp dẫn, say mê lòng người.
Khuôn mặt người này vừa hiện rõ, Thanh Mai, Thanh Cúc đều run lên, lập tức kích động hành lễ.
- Tỳ nữ bái kiến phu nhân.
Nếu như Miêu Nghị lúc này nhìn thấy nữ nhân này chắc chắn sẽ chấn động. Bởi vì người này rõ ràng là phu nhân Tần Tịch của Đạo Thánh Phong Bắc Trần.
Tần Tịch vung tay lên, nói:
- Mai nhi, Cúc nhi, nhiều năm không gặp, không cần đa lễ.
Nhị nữ đứng dậy, Thanh Cúc nhanh tới đi ra cửa phòng, phòng ngừa người ngoài tới gần. Mà Thanh Mai thì tranh thủ châm troà rót nước. Tần Tịch khoát tay ý bảo không cần.
Bờ môi Dương Khánh giật giật, ánh mắt cũng có chút kích động. Nhưng mà vẻ mặt cũng dần dần căng lên, trầm giọng nói:
- Ngươi tới nơi này làm gì?
Tần Tịch nói:
- Dương Nghiễm.... Không. Ta nên gọi ngươi là Dương Nghiễm hay là Dương Khánh đây?
Dương Khánh hỏi lại:
- Vậy ta nên gọi ngươi là phu nhân Đạo thánh Phong Bắc Trần hay là gọi ngươi là Tần Tịch đây?
Lời này vừa nói ra, vô luận là Thanh Mai đang châm trả rót nước hay là Thanh Cúc đang đứng ở cửa ra vào đều quá sợ hãi. Phu nhân của Đạo Thánh Phong Bắc Trần? Chẳng lẽ đại nhân đã sớm biết thân phận thực sự của vị phu nhân thần bí này rồi?
Tần Tịch nhướng mày:
- Chẳng lẽ năm đó ngươi đã sớm biết rõ thân phận của ta?
Trong mắt Dương Khánh hiện lên vẻ khiếp sợ, chậm rãi nói:
- Ngay từ đầu ta không biết. nếu như biết rõ ta nào dám đụng vào ngươi? Về sau dần dần có chút lịch duyệt, ít nhiều cũng có chút suy đoán. Sông Trác Thủy không cách Linh Lung tông quá xa. Một nữ nhân họ Tần, dung mạo như tiên thiên, có thể dựng nhà ở nơi đó mà không có ai dám quấy rầy. Lại có tu vi cảnh giới Tử Liên. Nghe nói phu nhân của Đạo Thánh Phong Bắc Trần cũng họ Tần, tướng mạo cũng đẹp. Cũng có tu vi Tử Liên. Tăng thêm một ít hành động, cử chỉ thường ngày của ngươi trước đó, sao ta không thể liên tưởng tới được chứ? Chỉ là ta vẫn nghĩ không thông được. Nếu như ngươi thực sự là vị Tần Tịch kia, vậy thì tại sao lại ủy thân cho một tiểu nhân vật như ta? Mãi tới vừa rồi thăm dò ta mới chính thức xác định.
Tần Tịch thở dài:
- Dương Nghiễm... Dương Khánh, ngươi vẫn thông minh như vậy. Đây là nguyên nhân vì sao lúc đầu ta không dám ở lâu với ngươi. Ở lâu nhất định không dấu được ngươi.
Dương Khánh cười lạnh một tiếng:
- Hiện tại ta càng không nghĩ ra. Phong phu nhân vì sao năm đó lại hoan hỉ cá nước sum vầy với Dương mỗ? Dương mỗ tự nhận không phải là mỹ nam tử người gặp người thương. Thực sự là khó hiểu.
Tần Tịch lạnh nhạt nói.
- Biết rồi sao còn hỏi. Ngươi chẳng lẽ không có điều dấu diếm cơ chứ? Ta vẫn cho rằng Dương Nghiễm là tu sĩ Vô Lượng quốc. Nếu đúng là tu sĩ tiên quốc đó, lúc ấy sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ kia?
Dương Khánh nói:
- Năm đó vâng mệnh tới vùng đó. Tiên quốc ta có một đám tu sĩ không dám bạo lộ thân phận ở Vô Lượng quốc, tự nhiên phải giả mạo tu sĩ Vô Lượng quốc. Ngươi không muốn báo tên, như vậy Dương mỗ cũng không dám nói rõ. Phong phu nhân, chuyện qua đi ta không muốn nhắc lại. Ta thấy đoạn chuyện kia cho dù lộ ra cũng không có gì hay ho với ngươi. Tất cả mọi người đều không muốn làm chuyện hại người hại mình. Hiện tại ta lại cảm thấy kỳ quái, sao ngươi lại tới nơi này tìm ta?
Tần Tịch nói:
- Tên nữ nhi là do ta đặt. Vi Vi thành gia lập thất, chuyện xôn xao như vậy, sao ta không chú ý được cơ chứ?
Dương Khánh lắc đầu:
- Loại lời lừa người lừa mình này lừa gạt người khác còn được, không lừa gạt được ta đâu. Coi như là vì đại hôn của Vi Vi, ngươi chú ý. Nhưng mà người trùng tên trùng họ trong thiên hạ không phải là không có. Sao ngươi có thể xác định chúng ta là người ngươi muốn tìm? Không tiếc mạo hiểm thân phận, thân bại danh liệt trực tiếp tới gặp mặt ta? Ngọc Đô phong này cũng không phải là nơi bình thường, ngươi lỗ mãng như vậy chỉ sợ cũng không phải do ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Chẳng lẽ ngươi không có chút băn khoăn nào? Trước đó nhất định ngươi từng đi xác nhận rồi mới trực tiếp xông tới.
Tần Tịch gật gật đầu:
- Đúng vậy, trước đó quả thực ta từng xác nhận qua. Ta từng gặp Vi Vi ở Lung Linh tông, từng xác nhận qua chuyện này.
Lời này vừa nói ra, Thanh Mai, Thanh Cúc, cả Dương Khánh cũng kinh ngạc. Dương Khánh cau mày nói:
- Ngươi từng gặp Vi Vi ở Lung Linh tông?
Tần Tịch nói:
- Nói tới chuyện này ta còn muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi đã biết chuyện của Miêu Nghị và Vô Lượng quốc, vì sao còn để cho Vi Vi đi theo Miêu Nghị tới Lung Linh tông tham dự chuyện đấu bảo kia? Ngươi có biết lúc ấy nếu như ta không kịp thời âm thầm can thiệp một chút, kịp thời tách Miêu Nghị và Vi Vi ra. Chỉ sợ Vi Vi khó mà còn sống trở về, ngươi bảo hộ nữ nhi như vậy sao?
Dương Khánh quá sợ hãi:
- Đấu bảo ở Lung Linh tông Vi Vi cũng đi sao? Cái này ...
Chợt Dương Khánh thất thần trong chốc lát, dường như nhớ tới cái gì đó, lắc đầu không thôi:
- Quả thực nữ nhi lớn không tin được. Ngay chuyện như vậy cũng gạt ta.
Thanh Mai, Thanh Cúc cũng đoán ra được, đoạn thời gian kia hình như Tần Vi Vi có việc. Nói là đi tuần tra, thì ra là đi theo Miêu Nghị chạy tới Lung Linh tông. Nhị nữ ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi. Chuyện này động tĩnh lớn tới như vậy, một đám đại lão tụ hội. Ngay cả Kim Liên cũng chết một đống. Không phải ai cũng giống như Miêu Nghị, có thủ đoạn bảo vệ tính mạng đầy mình. Hiện tại hai người rốt cuộc cũng hiểu vì sao Dương Khánh âm thầm chuẩn bị thoát ly Miêu Nghị, vì sao lại không nói cho Tần Vi Vi biết. Ngay cả chuyện như vậy cũng giúp Miêu Nghị giấu diếm, quả thực là nữ nhi lớn không tin được.
Kỳ thực đối với nhị nữ mà nói, Tần Vi Vi tương đương với nửa nữ nhi của các nàng.