Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn dựng một ngón tay lên.

- Cho ta thêm một nghìn người!

Một nghìn người?

Miêu Nghị có chút khó khăn. Hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Nhiếp Vô Tiếu. Đây là nghĩ đến sau khi tới địa phương, thảy đổi hết nòng cốt từ trên xuống dưới lại thành người của chính mình, dễ dàng cho việc khống chế cục diện. Nhưng vị này không tránh khỏi có hơi thái quá. Đây là quân cận vệ của Thiên Đế, không phải quân riêng của hắn. Thoáng một chút bảo quân cận vệ của Thiên Đế thả ra một nghìn người, hắn làm sao có thể giải thích được với phía trên?

Miêu Nghị có chút do dự nói:

- Niếp huynh, không phải ta không chịu cho. Nhưng quân cận vệ có tính chất thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta. Ngươi thoáng cái muốn một nghìn người rời đi, trách nhiệm này ta sợ không kham nổi.

Nhiếp Vô Tiếu nói:

- Huynh đệ lo lắng quá nhiều. Ta ở chỗ này chờ Ngưu huynh cũng là ý của Đô thống đại nhân. Có một số việc Đô thống đại nhân hi vọng ta có thể nói chuyện với ngươi trước, để tránh đến lúc đó ta ở địa phương làm việc không thuận tiện, gặp chuyện lớn sẽ báo cáo với phía trên sẽ không kịp. Chỉ cần Ngưu huynh không cản tay, ý kiến phúc đáp của phía trên nhất định sẽ rất thoải mái!

Hắn thật sự sợ, tới thời khắc mấu chốt Miêu Nghị gây khó dễ cho hắn. Có áp lực phía trên không sợ Miêu Nghị không tha người. Nhưng nếu như Miêu Nghị cố ý gây khó dễ, muốn kéo dài thời gian, hoàn toàn không thành vấn đề. Có một số việc Dữu Trọng Chân đã giao phó rất rõ ràng. Quyền quý trong Thiên Đình chắc chắn sẽ không thoải mái vui vẻ chủ động hoàn toàn giao quyền. Nắm một chút khuyết điểm nhỏ là có thể ngay lập tức phản công. Nếu chẳng may vào thời khắc mấu chốt hắn cần người một nhà tới xử lý, Miêu Nghị lại ở chỗ này cố ý kéo dài thời gian với hắn. . .

Miêu Nghị bừng tỉnh hiểu ra. Hắn hiểu rõ, mình thật sự quá lo lắng. Đây là Thanh Chủ đang đoạt quyền. Quân cận vệ nhất định sẽ đồng ý thả người ủng hộ. Lúc này hắn gật đầu nói:

- Nhiếp huynh yên tâm. Chỉ cần phía trên không thành vấn đề, người của Hắc Long Tư lại nguyện ý đi theo ngươi, Nhiếp huynh muốn bao nhiêu người qua, ta cũng không có vấn đề gì, nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.

- Được! Một lời đã định!



Nhiếp Vô Tiếu yên tâm. Đồng thời hắn quyết định bánh ít đi qua, bánh quy đi lại.

- Mười người nòng cốt đi theo ta, hiện tại ta không dẫn đi. Để cho bọn họ toàn lực giúp đỡ Ngưu huynh thuận lợi tiếp quản Hắc Long Tư. Chờ ta tới địa phương, chứng thực xuống, lại nhận người đi.

Miêu Nghị nghe vậy liền mừng rỡ. Kinh nghiệm và lý lịch của hắn nông cạn, tu vi thực lực lại không đủ. Hắn chỉ lo lắng vấn đề có thể thuận lợi tiếp nhận Hắc Long Tư hay không. Hiện tại có thủ hạ cũ của Nhiếp Vô Tiếu toàn lực ủng hộ, điều này không cần lo lắng nữa. Hắn chắp tay nói:

- Vậy cám ơn Nhiếp huynh trước.

Tâm tình Nhiếp Vô Tiếu cũng vui vẻ, vỗ nhẹ vào bả vai hắn.

- Đi thôi! Đô thống đại nhân biết ngươi sắp tới, còn ở bên trong chờ ngươi.

Hai người liền cùng đi vào. Ở bên trong đình, bọn họ nhìn thấy Đại đô đốc quân Bắc Đấu Dữu Trọng Chân đang nhàn nhã ngắm hoa.

Thấy tinh thần hai người không tệ, trên mặt lộ vẻ vui mừng, Dữu Trọng Chân mỉm cười. Hắn biết hai người đã nói chuyện thỏa đáng.

Đây là điều hắn hi vọng nhìn thấy. Tình hình lần này không thể làm khó dễ như lúc Miêu Nghị vừa tới Hắc Long Tư. Lần này ý tứ phía trên là không để xảy ra một chút phiền toái vụn vặt nào lăn qua lăn lại Miêu Nghị. Phía trên muốn cho Miêu Nghị thuận lợi tiếp nhận Hắc Long Tư, đồng thời cũng muốn an bài Nhiếp Vô Tiếu sau khi đi xuống địa phương trợ giúp. Điều này còn quan trọng hơn so với Miêu Nghị tiếp nhận Hắc Long Tư.

Dữu Trọng Chân nhất định phải thực hiện tốt ý đồ của phía trên. Hắn không hy vọng hai người quay đầu lại cản trở nhau làm hỏng việc. Cho nên hắn mới phải tự mình chạy tới đây.

Sau khi gặp mặt cười nói thoải mái một phen, Miêu Nghị đã hỏi tới vấn đề chính.



- Trước đó Đô thống đại nhân nói Hắc Long Tư có nhiệm vụ mới. Không biết là nhiệm vụ gì?

Dữu Trọng Chân có chút nghiền ngẫm nói:

- Nhiệm vụ lần này lại là công tác tốt!

Đừng nói là Miêu Nghị, ngay cả Nhiếp Vô Tiếu cũng tò mò nói:

- Ta đi lần này, ngay lập tức có công tác tốt. Không biết là công tác tốt gì?

Dữu Trọng Chân đặt một tay ra sau lưng, vui tươi hớn hở nói:

- Mấy nghìn năm trước, Vô Tương Tinh cách nơi này không tính là quá xa có một chỗ Cống Viên bị kẻ hại dân hại nước cướp sạch. Sau đó, Thiên Đình liền xem Cống Viên các nơi giống như Ngự Viên. Thủ vệ đều đổi lại thành do quân cận vệ tạm thời không nhiệm vụ thay phiên canh giữ. Cũng coi như là trực tiếp do quân cận vệ tiếp quản. Lần này vừa vặn phía trên rút được Hắc Long Tư các ngươi đi canh gác.

Miêu Nghị hết chỗ nói rồi. Hiện tại hắn đương nhiên biết Cống Viên và Ngự Viên là thế nào. Cống Viên ở Vô Tương Tinh chính là do hắn cướp sạch. Hắn có thể không biết được sao? Cống Viên chính là vườn trồng một ít tiên quả để cống nạp. Về phần Ngự Viên, đó chính là khu trồng cây cảnh riêng của nhà Thiên Đế.

Suy nghĩ một chút, Miêu nghị cũng không khỏi cười khổ nói:

- Đại nhân, trông vườn tính là công tác tốt gì chứ? Theo ta được biết, Cống Viên phân tán các nơi trên dưới không ít hơn ngàn địa điểm. Đây không phải là muốn đánh tan nhân mã Hắc Long Tư hay sao?

Dữu Trọng Chân:

- Một chỗ Cống Viên không cần bao nhiêu người trông coi. Ở đó có đại trận phòng hộ. Mỗi nơi do một Bách Phu Trưởng dẫn người trông coi liền đủ. Một nghìn Cống Viên cũng chỉ cần mười vạn nhân mã. Nơi thật sự trọng yếu chính là Ngự Viên. Đó mới là nơi cần trọng binh đóng giữ. Nơi đó là nơi Thiên Đế trồng trọt du ngoạn. Nói không chừng ngươi còn có cơ hội nhìn thấy thiên nhan. Bên trong còn nuôi dưỡng có các loại kỳ cầm dị thú, các loại tiên quả, các loại cảnh đẹp thật không sao tả xiết. Đóng giữ một chuyến không nói gì khác, chí ít có thể khiến cho ngươi mở rộng tầm mắt. Bên trong Ngự Viên còn có rất nhiều Tiên Nga mỹ lệ động lòng người. Bệ hạ đối với huynh đệ quân cận vệ luôn luôn không phản đối. Người tận tâm làm hết phận sự rất dễ dàng dẫn một Tiên Nga tuyệt sắc rời đi. Ngươi thân là tổng trấn đóng ở Ngự Viên, lại càng gần quan được ban lộc. Đứng hàng đại thần trong triều đình, mỗi người đều mong bệ hạ khai ân nắm giữ một chỗ vườn của riêng mình. Ở chỗ đó có cơ hội thường xuyên gặp được các vị đại thần. Người ta cao hứng tùy tiện khen thưởng cũng nhiều hơn so với ngươi liều sống liều chết. Chỉ phải xem chính ngươi có mắt hay không. Đúng rồi. Nơi đó còn có ba nghìn dặm Đào Viên. Đều trồng đào tiên đấy. Ta nghe nói ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với đào tiên. Vì một trăm quả đào tiên có thể bỏ ra năm tỷ hồng tinh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK