Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hầu Thác trước khi lâm chung dặn dò không ít. Hạ Hầu Lệnh có chút không phản ứng kịp, quay đầu hỏi:

- Chuyện gì?

Vệ Khu bình tĩnh nói:

- Về Thiên hậu nương nương, chính là nói điểm này.

Hạ Hầu Lệnh ngẩn người một chút, một bức tranh trong nháy mắt nảy ra trong đầu hắn, làm hắn có chút ngẩn ngơ.

Không sai, đang ở dưới gốc cây, Hạ Hầu Thừa Vũ đang bón cho phụ thân ăn, phụ thân cho mọi người rời đi, chỉ còn lại hắn, đặc biệt nói mấy câu, mấy câu kia hắn đến nay vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai.

Phụ thân nói:

- Bằng lòng với ta một việc.

Hắn nói:

- Con trai nghe.

Phụ thân nói:

- Mặc kệ về sau có biến cố gì, mặc kệ về sau Thừa Vũ nha đầu kia làm chuyện gì, người của Hạ Hầu gia phải nhớ kỹ một điểm, phải tận lực bảo toàn tánh mạng của nàng, thực sự không được thì đem nàng đón về nhà, tìm một nơi tốt bố trí cho nàng, hậu đãi đảm bảo cả đời sống an nhàn! Ngươi có thể làm được không?

Hắn nói:



- Việc này con trai ghi nhớ trong lòng!

Những thứ này hắn chưa quên, mặc dù hắn trong lòng rõ, trước khi phụ thân không chết mặc kệ phụ thân yêu cầu gì hắn cũng đồng ý, bởi vì hắn biết cho dù phụ thân đem quyền lực của Hạ Hầu gia giao cho hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đem quyền lực thu hồi lại, hắn không nghe lời là không được.

Nhưng chuyện đó, hắn lúc đó thành tâm đồng ý, thật sự là cảm thấy không khó.

Giờ quay đầu nhìn lại, phụ thân vừa chết, thiên hạ này cục diện tựa hồ lập tức trở nên có chút không bình tĩnh rồi, ảnh hưởng của phụ thân đối với thiên hạ hắn hoàn toàn không thể so sánh.

Hạ Hầu Lệnh trầm mặc một lúc, hỏi:

- Xem ra phụ thân đã sớm biết sau khi qua đời Thừa Vũ sẽ không chịu khống chế.

Vệ Khu:

- Lão thái gia từng nói, đây là tất nhiên, không ai nguyện ý cả đời bị người thao túng, chỉ cần thấy được cơ hội đương nhiên muốn thoát khỏi.

Hắn có đôi lời không nói ra miệng, lúc lão thái gia còn Hạ Hầu Thừa Vũ không dám loạn, lời như vậy nói ra không thể nghi ngờ là đang nói vị gia chủ này uy tín không đủ.

Hạ Hầu Lệnh mặt căng lên nói:

- Lời của phụ thân ta đương nhiên là muốn vâng theo, nhưng Thừa Vũ có chút quá, rõ là phản bội Hạ Hầu gia!

Vệ Khu:

- Cho nên lão thái gia lúc đó còn dặn dò nương nương một câu, chỉ cần Hạ Hầu gia không đổ, ngươi sẽ không việc gì.

Lời này Hạ Hầu Lệnh cũng nhớ kỹ, lúc đó nói lời này hắn đang ở bên cạnh, có liên quan gì đến phụ thân căn dặn ta sao?



Vệ Khu:

- Đương nhiên là có liên quan, lão thái gia nói cho nương nương chỉ cần Hạ Hầu gia không đổ nàng sẽ không việc gì, là muốn cho nàng hiểu ra nàng là người của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia vĩnh viễn sẽ ở sau lưng chống đỡ nàng. Lão thái gia nói cho lão gia, cũng là hy vọng Hạ Hầu gia có thể vĩnh viễn chống đỡ Thiên hậu nương nương. Lão thái gia căn dặn lão gia và Thiên hậu hỗ trợ lẫn nhau.

Hạ Hầu Lệnh có chút khó hiểu, quay người sang tới chính diện nhìn hắn, ý là hy vọng hắn nói rõ.

Vệ Khu hiểu ý của hắn, giải thích:

- Thiên hậu vị trí tuy vững, nhưng nương nương tiến cung tọa ở vị trí này là vì Hạ Hầu gia mà chịu ủy khuất, rất nhiều rất nhiều ủy khuất, chịu rất nhiều ủy khuất người ngoài khó tưởng tượng, nhưng là bởi vì Hạ Hầu gia, nàng phải nhịn, phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lão thái gia nói nương nương là vì Hạ Hầu gia hi sinh nhiều. Nương nương là quân cờ của Hạ Hầu gia, chỉ cần nàng vẫn còn ở thiên cung, chứng minh Hạ Hầu gia chưa bị đổ, dù cho tạm thời có làm gì không đúng, cũng không thể động đến nàng, chỉ cần Hạ Hầu gia không đổ, nàng sớm muộn cũng sẽ xin giúp đỡ Hạ Hầu gia, chỉ khi nào trừ đi nàng, lão gia ngài bây giờ có thể thuận lợi giúp một người khác của Hạ Hầu gia làm Thiên hậu sao? Huống hồ cho dù đổi người nào của Hạ Hầu gia thượng vị, tình hình giống vậy cũng vẫn sẽ xuất hiện, cũng vẫn sẽ tranh thủ lợi ích của mình. Thiên hậu nương nương vẫn là nữ nhân của Hạ Hầu, đối với nương nương khoan dung Hạ Hầu gia nữ nhân đều thấy, nếu như ngay cả nương nương vì Hạ Hầu gia hy sinh như vậy mà người Hạ Hầu gia đều không tha, sẽ khiến những nữ nhân Hạ Hầu gia khác nghĩ như thế nào? Dùng lời của lão thái gia mà nói, mọi việc phải tính lâu dài, không nên so đo chút tổn thất trước mắt, muốn xem người nào cười đến cuối cùng. Lão thái gia căn dặn lão gia đảm bảo nương nương, chẳng những là vì nương nương mà cũng là vì lão gia, cũng là vì Hạ Hầu gia, thử nghĩ một khi nương nương sụp đổ, Нạ Hầu gia lại không người nào có thể tiếp nhận vị trí này, ảnh hưởng rất to lớn, nhất là đối với lão gia!

На Hầu Lệnh lặng lẽ hồi lâu, nghe xong lời nói này cũng hết giận, cuối cùng buông tiếng thở dài:

- Thừa Vũ nha đầu kia cùng Ngưu Hữu Đức cấu kết cùng một chỗ, sau này không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Vệ Khu cười nói:

- Nếu như nương nương cùng người khác cấu kết cùng một chỗ e rằng còn đáng lo lắng, nhưng nếu là cùng Ngưu Hữu Đức cấu kết cùng một chỗ cũng không cần phải quá lo lắng. Ngưu Hữu Đức trí mạng không phải nắm giữ ở trong tay lào gia sao? Ngưu Hữu Đức thế lực lớn mạnh, cuối cùng còn không phải là của lão gia.

Hạ Hầu Lệnh sửng sốt, ba! Giơ tay lên vỗ trán một cái, nói:

- Ta bị Thừa Vũ nha đầu kia làm cho tức đến chập mạch rồi.

Dứt lời không khỏi lắc đầu bật cười, nhưng nụ cười lại dần tắt, không sai, đây chính là có lợi cho Hạ Hầu gia nhưng đối với cá nhân hắn trước mắt mà nói không phải là chuyện tốt, không khỏi cau mày nói:

- Lẽ nào cứ ngồi yên như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK