Lý Tín và Tôn Kiều Kiều nhìn nhau không nói, Dương Khánh tạo phản, chắc chắn phủ chủ sẽ nổi trận lôi đình. Nếu như thủ hạ xuất hiện người lâm trận bỏ chạy, chắc chắn phủ chủ sẽ không bỏ qua cho.
Đột nhiên Tôn Kiều Kiều muốn nói lại thôi một hồi, môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng nói:
- Hàng!
Viên Chính Côn và Lý Tín có vẻ sợ hết hồn hết vía nhìn nhau, cũng chỉ có giữa thân tín mới dám nói lời như thế.
Bất quá Viên Chính Côn lắc đầu bác bỏ biện pháp đầu hàng rất nhanh:
- Lam Ngọc môn chịu ủng hộ Dương Khánh, nhất định Dương Khánh đã hứa hẹn ích lợi cho người ta. Một khi công chiếm toàn bộ Nam Tuyên phủ, chẳng những Dương Khánh phải xuất ra vị trí để an trí công thần bản bộ, còn phải trấn an đệ tử Lam Ngọc môn, mật ít ruồi nhiều. Cho dù là chúng ta đầu hàng cũng không có được ích lợi gì, chỉ có thể đứng ở một bên, hơn nữa còn mắc tiếng xấu đầu hàng, cần gì khổ sở như vậy.
Lý Tín và Tôn Kiều Kiều trầm mặc không nói, biết Viên Chính Côn nói không sai, phu thê Diêm Tu và La Trân chính là vết xe đổ, ở Phù Quang động không có địa vị gì. Tuy rằng bọn họ có tu vi Bạch Liên tam phẩm, nhưng ở Phù Quang động không bằng tên chăn ngựa.
- Thuộc hạ có một kế có thể giúp động chủ thoát thân, chẳng qua là động chủ trọng tình trọng nghĩa, sợ rằng sẽ không làm như vậy.
Lý Tín hư tình giả ý thở dài một tiếng.
- Lúc này là lúc nào, không cần úp mở nữa.
Viên Chính Côn khoát tay nói:
- Cứ nói không sao!
Lý Tín lập tức đến gần, ghé vào tai y nói khẽ một hồi...
-----------
Reng reng reng…
Chuông báo động Phù Quang động ré dài, các tu sĩ tu hành ở phủ đệ nghe thấy thoát ra, chạy tới Ngọa Long cốc nhảy lên long câu, cấp tốc chạy tới bên ngoài Phù Quang đại điện tập họp.
Miêu Nghị vẫn không có vật cỡi, ai bảo tu vi hắn quá thấp, động chủ Đại nhân không nhớ giúp hắn giải quyết cuộc sống khó khăn, cho nên cũng chỉ có thể cỡi Hắc Thán mập mạp.
Hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều cầm vũ khí lên, Diêm Tu cỡi long câu tay cầm một cặp phủ, ngay cả La Trân cũng một tay cầm một thanh đại đao cán dài uy phong lẫm lẫm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị điều khiển Hắc Thán vội vàng đuổi theo sau Diêm Tu, lấy pháp truyền âm lặng lẽ hỏi thăm.
- Không phải là chuyện tốt, chuông báo động ré dài, nói rõ sắp sửa khai chiến.
Diêm Tu lặng lẽ nhắc nhở:
- Lão đệ, có còn nhớ lời ta nói với ngươi trước kia hay không?
Chiến đấu giữa các tu sĩ trong truyền thuyết đã tới rồi sao? Trong lòng hơi căng thẳng Miêu Nghị gật đầu một cái, hiểu ý Diêm Tu, đánh không thắng vậy đầu hàng, không cần thiết bán mạng.
Trên dưới Phù Quang động tề tụ dưới đại điện, con heo mập Miêu Nghị đang cỡi vô cùng nổi bật, khiến cho không ít người dở khóc dở cười.
Sau khi Tào Định Phong chú ý thấy thầm than trong lòng, chuẩn bị có cơ hội sẽ giúp Miêu Nghị tìm một thớt long câu ra hình ra dáng một chút.
Động chủ Viên Chính Côn cỡi long câu chạy tới, vọt thẳng lên bậc thềm vung trường kích lên cao, uy phong lẫm lẫm gầm lên:
- Sơn chủ Thiếu Thái sơn Dương Khánh lòng dang dạ sói, có dã tâm dòm ngó ghế phủ chủ Nam Tuyên phủ, đã làm phản!
Mọi người xôn xao, Miêu Nghị lập tức truyền âm hỏi thăm Diêm Tu tình huống thế nào.
- Lần này có hơi lớn chuyện, Dương Khánh là kẻ có tu vi cao nhất Nam Tuyên phủ ngoại trừ phủ chủ Lư Ngọc, nếu y dám tuyên chiến với Lư Ngọc, nhất định là có chút nắm chắc...
Diêm Tu âm thầm nói qua một lượt quan hệ lợi hại trong chuyện này cho Miêu Nghị.
Viên Chính Côn nhìn vòng quanh mọi người một lượt, lớn tiếng cổ vũ cho mọi người:
- Phủ chủ tức giận, đã tụ họp binh mã chín sơn Nam Tuyên, Dương Khánh khó thoát tai kiếp, không bao lâu sau sẽ bị bắt bằm thây làm muôn mảnh. Hôm nay động chủ Bách Hoa động Tần Vi Vi dưới quyền Dương Khánh cầm binh chia làm hai đường trước sau giáp công, muốn tập kích Phù Quang động ta, đã bị ta dọ thám trước biết tin tức. Ta muốn lấy thủ cấp tiện nhân Tần Vi Vi kia, Phù Quang động ai dám cùng ta đi ra chính diện nghênh địch?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều đã lục tục cỡi long câu bước ra khỏi hàng, song song lớn tiếng nói:
- Thuộc hạ nguyện theo động chủ ra chính diện nghênh địch, lấy thủ cấp Tần Vi Vi!
Tào Định Phong ngẩn ra, cũng nhanh chóng giục long câu bước ra khỏi hàng ôm quyền:
- Thuộc hạ nguyện đi!
Cùng là thủ hạ tâm phúc của Viên Chính Côn, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều đã hưởng ứng, làm sao y có thể không có biểu lộ.
Bất kể người khác bằng lòng hay không bằng lòng cũng đều lên tiếng hưởng ứng, ngay cả Diêm Tu cùng Miêu Nghị cũng lớn tiếng hòa theo.
- Hay lắm!
Viên Chính Côn lập tức phất trường kích trong tay chỉ mọi người dưới bậc thềm điểm tướng:
- Lý Tín, Tôn Kiều Kiều, hai người các ngươi theo ta ra chính diện nghênh kích Tần Vi Vi. Tào Định Phong, ngươi dẫn dắt những người khác chạy ra phía sau núi Tây Lĩnh chặn đánh, cần phải cầm chân quân của Tần Vi Vi. Chờ ta lấy đầu Tần Vi Vi xong sẽ lập tức quay trở về hội hợp với các ngươi!
Lý Tín, Tôn Kiều Kiều và Tào Định Phong cùng nhau lĩnh mệnh.
- Phù Quang động ta cần phải đồng tâm hiệp lực trên dưới chống lại địch nhân tới xâm phạm, người có công báo lên sẽ được trọng thưởng! Đi!
Viên Chính Côn không chậm trễ nữa, điều khiển long câu nhảy thẳng xuống bậc thềm, vẩy trường kích trong tay hét lớn một tiếng.
Lý Tín và Tôn Kiều Kiều lập tức điều khiển long câu theo sát phía sau, lao ra sơn môn nhanh chóng rời đi.
- Theo ta ra phía sau núi Tây Lĩnh ngăn địch!
Tào Định Phong thân đeo bảo kiếm, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường thương, quay đầu ngựa lại nhìn mọi người hô to một tiếng.
Dưới sự hướng dẫn của y, tám tên tu sĩ điều khiển long câu chạy nhanh như điện chớp, vượt núi băng đèo như giẫm trên đất bằng.
Miêu Nghị tụt lại sau cùng hận không thể dùng trường thương trong tay đâm chết Hắc Thán, sau đó mình chạy bộ cũng được.
Hắc Thán làm cho hắn vô cùng mất mặt, làm như hắn cũng tham sống sợ chết như Diêm Tu, sau này từ trên xuống dưới Phù Quang động sẽ không coi hắn ra gì nữa…
Cho dù là giống như Diêm Tu nói, đánh không thắng vậy đầu hàng, nhưng bây giờ còn chưa đánh mà mình đã tụt lại phía sau, đây là chuyện gì?! Mặc dù Diêm Tu đã chuẩn bị tâm lý đầu hàng từ trước, nhưng ít nhất ngoài mặt người ta vẫn chạy nhanh, quả thật khiến cho người ta không coi ra gì.
Hắn còn đang cảm thấy mất thể diện, không biết mình đã trở thành người chết thay Viên Chính Côn.
Mưu kế của Lý Tín rất đơn giản, bảo Viên Chính Côn xúi giục những người khác nghênh chiến, ba người mình chạy trốn.
Cứ như vậy dù phía trên truy cứu, Viên Chính Côn cũng có thể thoát khỏi trách nhiệm không đánh mà chạy: ‘Hãy xem chỉ có ba người chúng ta may mắn sống sót trở lại, ngay cả thủ hạ thân tín của ta Tào Định Phong cũng chết trận. Không phải là ta không liều mạng, mà là Dương Khánh dẫn dắt nhân mã đích thân tới, ta đã làm hết sức, thật sự là không ngăn được, mọi người ai ai cũng có thể hiểu được’.
Đột nhiên Tôn Kiều Kiều muốn nói lại thôi một hồi, môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng nói:
- Hàng!
Viên Chính Côn và Lý Tín có vẻ sợ hết hồn hết vía nhìn nhau, cũng chỉ có giữa thân tín mới dám nói lời như thế.
Bất quá Viên Chính Côn lắc đầu bác bỏ biện pháp đầu hàng rất nhanh:
- Lam Ngọc môn chịu ủng hộ Dương Khánh, nhất định Dương Khánh đã hứa hẹn ích lợi cho người ta. Một khi công chiếm toàn bộ Nam Tuyên phủ, chẳng những Dương Khánh phải xuất ra vị trí để an trí công thần bản bộ, còn phải trấn an đệ tử Lam Ngọc môn, mật ít ruồi nhiều. Cho dù là chúng ta đầu hàng cũng không có được ích lợi gì, chỉ có thể đứng ở một bên, hơn nữa còn mắc tiếng xấu đầu hàng, cần gì khổ sở như vậy.
Lý Tín và Tôn Kiều Kiều trầm mặc không nói, biết Viên Chính Côn nói không sai, phu thê Diêm Tu và La Trân chính là vết xe đổ, ở Phù Quang động không có địa vị gì. Tuy rằng bọn họ có tu vi Bạch Liên tam phẩm, nhưng ở Phù Quang động không bằng tên chăn ngựa.
- Thuộc hạ có một kế có thể giúp động chủ thoát thân, chẳng qua là động chủ trọng tình trọng nghĩa, sợ rằng sẽ không làm như vậy.
Lý Tín hư tình giả ý thở dài một tiếng.
- Lúc này là lúc nào, không cần úp mở nữa.
Viên Chính Côn khoát tay nói:
- Cứ nói không sao!
Lý Tín lập tức đến gần, ghé vào tai y nói khẽ một hồi...
-----------
Reng reng reng…
Chuông báo động Phù Quang động ré dài, các tu sĩ tu hành ở phủ đệ nghe thấy thoát ra, chạy tới Ngọa Long cốc nhảy lên long câu, cấp tốc chạy tới bên ngoài Phù Quang đại điện tập họp.
Miêu Nghị vẫn không có vật cỡi, ai bảo tu vi hắn quá thấp, động chủ Đại nhân không nhớ giúp hắn giải quyết cuộc sống khó khăn, cho nên cũng chỉ có thể cỡi Hắc Thán mập mạp.
Hắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều cầm vũ khí lên, Diêm Tu cỡi long câu tay cầm một cặp phủ, ngay cả La Trân cũng một tay cầm một thanh đại đao cán dài uy phong lẫm lẫm.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị điều khiển Hắc Thán vội vàng đuổi theo sau Diêm Tu, lấy pháp truyền âm lặng lẽ hỏi thăm.
- Không phải là chuyện tốt, chuông báo động ré dài, nói rõ sắp sửa khai chiến.
Diêm Tu lặng lẽ nhắc nhở:
- Lão đệ, có còn nhớ lời ta nói với ngươi trước kia hay không?
Chiến đấu giữa các tu sĩ trong truyền thuyết đã tới rồi sao? Trong lòng hơi căng thẳng Miêu Nghị gật đầu một cái, hiểu ý Diêm Tu, đánh không thắng vậy đầu hàng, không cần thiết bán mạng.
Trên dưới Phù Quang động tề tụ dưới đại điện, con heo mập Miêu Nghị đang cỡi vô cùng nổi bật, khiến cho không ít người dở khóc dở cười.
Sau khi Tào Định Phong chú ý thấy thầm than trong lòng, chuẩn bị có cơ hội sẽ giúp Miêu Nghị tìm một thớt long câu ra hình ra dáng một chút.
Động chủ Viên Chính Côn cỡi long câu chạy tới, vọt thẳng lên bậc thềm vung trường kích lên cao, uy phong lẫm lẫm gầm lên:
- Sơn chủ Thiếu Thái sơn Dương Khánh lòng dang dạ sói, có dã tâm dòm ngó ghế phủ chủ Nam Tuyên phủ, đã làm phản!
Mọi người xôn xao, Miêu Nghị lập tức truyền âm hỏi thăm Diêm Tu tình huống thế nào.
- Lần này có hơi lớn chuyện, Dương Khánh là kẻ có tu vi cao nhất Nam Tuyên phủ ngoại trừ phủ chủ Lư Ngọc, nếu y dám tuyên chiến với Lư Ngọc, nhất định là có chút nắm chắc...
Diêm Tu âm thầm nói qua một lượt quan hệ lợi hại trong chuyện này cho Miêu Nghị.
Viên Chính Côn nhìn vòng quanh mọi người một lượt, lớn tiếng cổ vũ cho mọi người:
- Phủ chủ tức giận, đã tụ họp binh mã chín sơn Nam Tuyên, Dương Khánh khó thoát tai kiếp, không bao lâu sau sẽ bị bắt bằm thây làm muôn mảnh. Hôm nay động chủ Bách Hoa động Tần Vi Vi dưới quyền Dương Khánh cầm binh chia làm hai đường trước sau giáp công, muốn tập kích Phù Quang động ta, đã bị ta dọ thám trước biết tin tức. Ta muốn lấy thủ cấp tiện nhân Tần Vi Vi kia, Phù Quang động ai dám cùng ta đi ra chính diện nghênh địch?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều đã lục tục cỡi long câu bước ra khỏi hàng, song song lớn tiếng nói:
- Thuộc hạ nguyện theo động chủ ra chính diện nghênh địch, lấy thủ cấp Tần Vi Vi!
Tào Định Phong ngẩn ra, cũng nhanh chóng giục long câu bước ra khỏi hàng ôm quyền:
- Thuộc hạ nguyện đi!
Cùng là thủ hạ tâm phúc của Viên Chính Côn, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều đã hưởng ứng, làm sao y có thể không có biểu lộ.
Bất kể người khác bằng lòng hay không bằng lòng cũng đều lên tiếng hưởng ứng, ngay cả Diêm Tu cùng Miêu Nghị cũng lớn tiếng hòa theo.
- Hay lắm!
Viên Chính Côn lập tức phất trường kích trong tay chỉ mọi người dưới bậc thềm điểm tướng:
- Lý Tín, Tôn Kiều Kiều, hai người các ngươi theo ta ra chính diện nghênh kích Tần Vi Vi. Tào Định Phong, ngươi dẫn dắt những người khác chạy ra phía sau núi Tây Lĩnh chặn đánh, cần phải cầm chân quân của Tần Vi Vi. Chờ ta lấy đầu Tần Vi Vi xong sẽ lập tức quay trở về hội hợp với các ngươi!
Lý Tín, Tôn Kiều Kiều và Tào Định Phong cùng nhau lĩnh mệnh.
- Phù Quang động ta cần phải đồng tâm hiệp lực trên dưới chống lại địch nhân tới xâm phạm, người có công báo lên sẽ được trọng thưởng! Đi!
Viên Chính Côn không chậm trễ nữa, điều khiển long câu nhảy thẳng xuống bậc thềm, vẩy trường kích trong tay hét lớn một tiếng.
Lý Tín và Tôn Kiều Kiều lập tức điều khiển long câu theo sát phía sau, lao ra sơn môn nhanh chóng rời đi.
- Theo ta ra phía sau núi Tây Lĩnh ngăn địch!
Tào Định Phong thân đeo bảo kiếm, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường thương, quay đầu ngựa lại nhìn mọi người hô to một tiếng.
Dưới sự hướng dẫn của y, tám tên tu sĩ điều khiển long câu chạy nhanh như điện chớp, vượt núi băng đèo như giẫm trên đất bằng.
Miêu Nghị tụt lại sau cùng hận không thể dùng trường thương trong tay đâm chết Hắc Thán, sau đó mình chạy bộ cũng được.
Hắc Thán làm cho hắn vô cùng mất mặt, làm như hắn cũng tham sống sợ chết như Diêm Tu, sau này từ trên xuống dưới Phù Quang động sẽ không coi hắn ra gì nữa…
Cho dù là giống như Diêm Tu nói, đánh không thắng vậy đầu hàng, nhưng bây giờ còn chưa đánh mà mình đã tụt lại phía sau, đây là chuyện gì?! Mặc dù Diêm Tu đã chuẩn bị tâm lý đầu hàng từ trước, nhưng ít nhất ngoài mặt người ta vẫn chạy nhanh, quả thật khiến cho người ta không coi ra gì.
Hắn còn đang cảm thấy mất thể diện, không biết mình đã trở thành người chết thay Viên Chính Côn.
Mưu kế của Lý Tín rất đơn giản, bảo Viên Chính Côn xúi giục những người khác nghênh chiến, ba người mình chạy trốn.
Cứ như vậy dù phía trên truy cứu, Viên Chính Côn cũng có thể thoát khỏi trách nhiệm không đánh mà chạy: ‘Hãy xem chỉ có ba người chúng ta may mắn sống sót trở lại, ngay cả thủ hạ thân tín của ta Tào Định Phong cũng chết trận. Không phải là ta không liều mạng, mà là Dương Khánh dẫn dắt nhân mã đích thân tới, ta đã làm hết sức, thật sự là không ngăn được, mọi người ai ai cũng có thể hiểu được’.