Miêu Nghị chắp tay nói:
- Nhờ phu nhân hỏi đến, hoàn toàn là tiểu nhân may mắn gặp được.
Trong lòng Miêu Nghị hơi lo không biết con hồ ly tinh có lén nói xấu gì không. Miêu Nghị liếc con hồ ly trong ngực Bích Nguyệt Phu Nhân, thấy nó cũng xấu xa nhìn hắn.
Bích Nguyệt Phu Nhân gật đầu, không nói gì thêm.
Nhị tổng quản lên tiếng:
- Ngưu Hữu Đức, hãy lấy ra trang sức đi.
- Rõ!
Miêu Nghị lập tức tiệu ra cái hộp gỗ to tinh mỹ, hai tay dâng lên.
Nhị tổng quản tiến lên nhận hộp gỗ, đặt ngay ngắn lên cái bàn. Hộp gỗ mở ra, các loại trang sứ tinh xảo xinh đẹp rực rỡ muôn màu hiển hiện.
Nhị tổng quản kêu lên:
- Phu nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân đứng dậy đi tới gần, thấy những món trang sức đó thì mắt hấp háy tia sáng lần lượt lấy ra ngắm nghía, thỉnh thoảng đeo vào.
Nhị tổng quản đứng một bên lập tức lấy cái gương to ra đặt trên bàn cho Bích Nguyệt Phu Nhân soi.
Bích Nguyệt Phu Nhân gặp món vừa lòng, soi gương xong xoay người cho Nhị tổng quản xem:
- Cái này thế nào?
Nhị tổng quản liền khen:
- Phu nhân mang thật đẹp.
Bích Nguyệt Phu Nhân tháo xuống bỏ vào tay Nhị tổng quản, nàng liền lấy cái hộp trang sức ra bỏ đồ vào.
Hạ Hầu Long Thành rất biết điều, từ lúc Bích Nguyệt Phu Nhân đeo trang sức gã liền xoay người đi ra ngoài đình, phi lễ đừng nhìn.
Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng ngó nhau, hóa ra không phải Nhị tổng quản muốn xem trang sức mà là Bích Nguyệt Phu Nhân.
Bích Nguyệt Phu Nhân lật hết mấy trăm món trang sức, sau khoảng hai canh giờ lần lượt đeo vào rốt cuộc nàng ngừng tay. Miêu Nghị tính nhẩm thì thấy Bích Nguyệt Phu Nhân một hơi chọn năm mươi cái không chút ngượng tay.
Bích Nguyệt Phu Nhân vừa lòng thu tay về, ôm con hồ ly màu hồng vào ngực, ngồi xuống vị trí cũ.
Bích Nguyệt Phu Nhân thở phào hỏi:
- Chọn mấy cái này đi, bao nhiêu tiền?
Miêu Nghị đáp ngay:
- Phu nhân nhìn trúng trang sức của tiệm nhỏ là cho cửa tiệm mặt mũi rất lớn. Nếu người ngoài biết phu nhân cũng đeo trang sức của tiệm nhỏ, chỉ dựa vào điểm này đủ cho cửa tiệm buôn bán đắt, sao có thể lấy tiền của phu nhân được.
Bích Nguyệt Phu Nhân cười khẽ:
- Rất biết ăn nói.
Bích Nguyệt Phu Nhân không tranh luận về tiền với Miêu Nghị, nghiêng đầu bảo Nhị tổng quản:
- Lát nữa đưa tiền cho người ta.
Bích Nguyệt Phu Nhân không nói là đưa bao nhiêu.
Nhị tổng quản lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bích Nguyệt Phu Nhân thở dài:
- Đồ tốt thật nhưng cảm giác hơi không hoàn mỹ, nếu có một bộ thích hợp với ta thì tốt rồi.
Nhị tổng quản nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Ngưu Hữu Đức, có thể nghĩ cách đặt riêng một bộ cho mình phu nhân không? Loại đầy đủ nguyên bộ!
Miêu Nghị sửng sốt, đồng ý ngay:
- Nếu phu nhân muốn thì tiểu nhân sẽ dốc sức làm, sẽ cho phu nhân vừa lòng, nhưng mà . . .
Miêu Nghị lộ vẻ mặt khó xử.
Nhị tổng quản nhướng mày, trầm giọng hỏi:
- Nhưng sao? hay còn có điều kiện gì? Hoặc là sợ thiếu tiền các ngươi?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Nhị tổng quản suy nghĩ nhiều, được làm việc cho phu nhân là phúc của tiệm nhỏ. Nhưng sợ là tiệm nhỏ sắp không thể tiếp tục kinh doanh, muốn hiệu lực cho phu nhân cũng không có cơ hội. Vì gần đây tiệm nhỏ gặp chút rắc rối, có người buộc phải đóng cửa tiệm.
Hắn mà không thừa dịp này tố cáo mới lạ.
Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ ừ, hỏi:
- Đắc tội ai?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Hoàng Phủ Quân Nhu của Quần Anh hội quán. Chỉ vì Hạ Hầu thống lĩnh mua một món trang sức trong tiệm, Hoàng Phủ Quân Nhu buộc tiệm nhỏ mua lại trang sức đó với giá gốc, chỉ cho thời hạn ba ngày, ngày mai là đến lúc rồi. Nếu không làm được thì Hoàng Phủ chưởng quầy nói tiệm nhỏ đừng hòng mở nửa.
Hạ Hầu Long Thành đưa lưng hướng cái đình chậm rãi quay đầu, vẻ mặt câm nín.
Bích Nguyệt Phu Nhân, Nhị tổng quản nhìn nhau rồi ngó Hạ Hầu Long Thành, đã hiểu lý do, hai người cảm thấy buồn cười.
Bích Nguyệt Phu Nhân cười nói:
- Lan Hương, lát nữa ngươi nói một tiếng với Hoàng Phủ đi. Người ta buôn bán trong Thiên Nhai, một người đồng ý bán, một người chịu mua, bản thân khó chịu không có lý nào liên lụy cửa hàng, cứ tiếp tục như vậy về sau ai còn dám buôn bán trong Thiên Nhai? Chẳng lẽ bán đồ cho ai đều phải điều tra bối cảnh trước tiên sao?
Nhị tổng quản lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Lan Hương là tên của Nhị tổng quản.
Bích Nguyệt Phu Nhân ra lệnh:
- Lấy bút mực lại đây.
Kẻ hầu nhanh chóng đưa lên bút mực giấy nghiên, Bích Nguyệt Phu Nhân giao hồ ly trong ngực cho người ngoài, nàng tự mình cầm bút.
Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi:
- Tên là Chính Khí tiệm tạp hóa đúng không?
Lan Hơng gật đầu nói:
- Đúng rồi.
Bích Nguyệt Phu Nhân trám mực nước, bút vẽ như rồng rắn, năm chữ to xinh đẹp Chính Khí tiệm tạp hóa in trên giây trắng vô cùng bắt mắt, viết xong ký tên cái roẹt.
Có chút phong phạm của Hoắc Lăng Tiêu. Miêu Nghị mới nói thầm trong bụng thì Lan Hương tổng quản đã đưa chữ của Bích Nguyệt Phu Nhân, Miêu Nghị vội cảm ơn, lần này hắn thật sự rất vui vẻ. Có chữ này trong tay, miễn không trái luật lệ loạn phép tắc để xem trong Thiên Nhai còn ai dám đụng vào Chính Khí tiệm tạp hóa. Miễn cho có người hở chút hăm dọa phong cửa tiệm.
Miêu Nghị suy tư sau này có nên bắt chước người ta ký tên không, nhưng so với chữ trước mắt thì Miêu đại động chủ lập tức vứt bỏ ý tưởng đó, hắn thật tình không viết như vậy được.
Miêu Nghị giao chữ cho Đức Minh Đạo Trưởng, dặn dò ngay tại chỗ:
- Lát về lập tức chế thành biển chữ vàng treo lên.
Đức Minh Đạo Trưởng liên tục đồng ý, rất là hớn hở:
- Vâng, vâng, vâng!
Bên này không giữ lại mấy người, đây cũng không phải nơi cho bọn họ ở lâu, đã bị đuổi đi.
Khi ba người sắp ra khỏi cung, Nhị tổng quản Lan Hương chạy tới vẫy tay với Hạ Hầu Long Thành:
- Ngươi đi về trước.
Hạ Hầu Long Thành đi rồi Lan Hương lấy một trữ vật giới chỉ ra đưa qua:
- Đây là tiền mua đồ của phu nhân.
Miêu Nghị vội từ chối:
- Không cần không cần, phu nhân viết chữ đã là báu vật vô giá, phu nhân vừa mắt mấy món trang sức là phúc của tiệm nhỏ, xem như chút hiếu kính của tiệm nhỏ.
Lan Hương đanh giọng bắt Miêu Nghị cầm:
- Cầm đi, phu nhân sẽ không chiếm món lợi nhỏ kiểu này.
Lan Hương nhắc nhở:
- Ngưu Hữu Đức hãy nhớ kỹ, làm nguyên bộ kia cho huynh đừng lấy thứ rẻ tiền, phải tốt vào, tiền không là vấn đề.
Miêu Nghị gật đầu lia:
- Nhớ kỹ!
Lan Hương đưa một khối lệnh bài:
- Cầm lệnh bài này đi, làm xong bộ trang sức cho phu nhân có thể trực tiếp tìm ta. Sau này có trang sức mới nhớ đưa cho phu nhân xem trước hiểu chưa?
Miêu Nghị luôn miệng đồng ý:
- Hiểu hiểu.
Hiển nhiên người ta viết chữ cũng không phải miễn phí.
- Đi đi!
Lan Hương bỏ lại một câu rồi định đi.
Miêu Nghị kêu lại:
- Nhị tổng quản!
Miêu Nghị lấy hộp gỗ tinh xảo xinh đẹp, lật ra đưa tới trước mặt đối phương:
- Nhị tổng quản tùy tiện xem, có cái nào vừa ý không? Hy vọng Nhị tổng quản cho tiệm nhỏ một cơ hội để bày tỏ tấm lòng.
Lan Hương cười cười, không khách sáo lật từng trang hộp gỗ, chọn năm, sáu món trang sức vừa ý rồi hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
- Nhờ phu nhân hỏi đến, hoàn toàn là tiểu nhân may mắn gặp được.
Trong lòng Miêu Nghị hơi lo không biết con hồ ly tinh có lén nói xấu gì không. Miêu Nghị liếc con hồ ly trong ngực Bích Nguyệt Phu Nhân, thấy nó cũng xấu xa nhìn hắn.
Bích Nguyệt Phu Nhân gật đầu, không nói gì thêm.
Nhị tổng quản lên tiếng:
- Ngưu Hữu Đức, hãy lấy ra trang sức đi.
- Rõ!
Miêu Nghị lập tức tiệu ra cái hộp gỗ to tinh mỹ, hai tay dâng lên.
Nhị tổng quản tiến lên nhận hộp gỗ, đặt ngay ngắn lên cái bàn. Hộp gỗ mở ra, các loại trang sứ tinh xảo xinh đẹp rực rỡ muôn màu hiển hiện.
Nhị tổng quản kêu lên:
- Phu nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân đứng dậy đi tới gần, thấy những món trang sức đó thì mắt hấp háy tia sáng lần lượt lấy ra ngắm nghía, thỉnh thoảng đeo vào.
Nhị tổng quản đứng một bên lập tức lấy cái gương to ra đặt trên bàn cho Bích Nguyệt Phu Nhân soi.
Bích Nguyệt Phu Nhân gặp món vừa lòng, soi gương xong xoay người cho Nhị tổng quản xem:
- Cái này thế nào?
Nhị tổng quản liền khen:
- Phu nhân mang thật đẹp.
Bích Nguyệt Phu Nhân tháo xuống bỏ vào tay Nhị tổng quản, nàng liền lấy cái hộp trang sức ra bỏ đồ vào.
Hạ Hầu Long Thành rất biết điều, từ lúc Bích Nguyệt Phu Nhân đeo trang sức gã liền xoay người đi ra ngoài đình, phi lễ đừng nhìn.
Miêu Nghị, Đức Minh Đạo Trưởng ngó nhau, hóa ra không phải Nhị tổng quản muốn xem trang sức mà là Bích Nguyệt Phu Nhân.
Bích Nguyệt Phu Nhân lật hết mấy trăm món trang sức, sau khoảng hai canh giờ lần lượt đeo vào rốt cuộc nàng ngừng tay. Miêu Nghị tính nhẩm thì thấy Bích Nguyệt Phu Nhân một hơi chọn năm mươi cái không chút ngượng tay.
Bích Nguyệt Phu Nhân vừa lòng thu tay về, ôm con hồ ly màu hồng vào ngực, ngồi xuống vị trí cũ.
Bích Nguyệt Phu Nhân thở phào hỏi:
- Chọn mấy cái này đi, bao nhiêu tiền?
Miêu Nghị đáp ngay:
- Phu nhân nhìn trúng trang sức của tiệm nhỏ là cho cửa tiệm mặt mũi rất lớn. Nếu người ngoài biết phu nhân cũng đeo trang sức của tiệm nhỏ, chỉ dựa vào điểm này đủ cho cửa tiệm buôn bán đắt, sao có thể lấy tiền của phu nhân được.
Bích Nguyệt Phu Nhân cười khẽ:
- Rất biết ăn nói.
Bích Nguyệt Phu Nhân không tranh luận về tiền với Miêu Nghị, nghiêng đầu bảo Nhị tổng quản:
- Lát nữa đưa tiền cho người ta.
Bích Nguyệt Phu Nhân không nói là đưa bao nhiêu.
Nhị tổng quản lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Bích Nguyệt Phu Nhân thở dài:
- Đồ tốt thật nhưng cảm giác hơi không hoàn mỹ, nếu có một bộ thích hợp với ta thì tốt rồi.
Nhị tổng quản nhìn Miêu Nghị chằm chằm:
- Ngưu Hữu Đức, có thể nghĩ cách đặt riêng một bộ cho mình phu nhân không? Loại đầy đủ nguyên bộ!
Miêu Nghị sửng sốt, đồng ý ngay:
- Nếu phu nhân muốn thì tiểu nhân sẽ dốc sức làm, sẽ cho phu nhân vừa lòng, nhưng mà . . .
Miêu Nghị lộ vẻ mặt khó xử.
Nhị tổng quản nhướng mày, trầm giọng hỏi:
- Nhưng sao? hay còn có điều kiện gì? Hoặc là sợ thiếu tiền các ngươi?
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Nhị tổng quản suy nghĩ nhiều, được làm việc cho phu nhân là phúc của tiệm nhỏ. Nhưng sợ là tiệm nhỏ sắp không thể tiếp tục kinh doanh, muốn hiệu lực cho phu nhân cũng không có cơ hội. Vì gần đây tiệm nhỏ gặp chút rắc rối, có người buộc phải đóng cửa tiệm.
Hắn mà không thừa dịp này tố cáo mới lạ.
Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ ừ, hỏi:
- Đắc tội ai?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Hoàng Phủ Quân Nhu của Quần Anh hội quán. Chỉ vì Hạ Hầu thống lĩnh mua một món trang sức trong tiệm, Hoàng Phủ Quân Nhu buộc tiệm nhỏ mua lại trang sức đó với giá gốc, chỉ cho thời hạn ba ngày, ngày mai là đến lúc rồi. Nếu không làm được thì Hoàng Phủ chưởng quầy nói tiệm nhỏ đừng hòng mở nửa.
Hạ Hầu Long Thành đưa lưng hướng cái đình chậm rãi quay đầu, vẻ mặt câm nín.
Bích Nguyệt Phu Nhân, Nhị tổng quản nhìn nhau rồi ngó Hạ Hầu Long Thành, đã hiểu lý do, hai người cảm thấy buồn cười.
Bích Nguyệt Phu Nhân cười nói:
- Lan Hương, lát nữa ngươi nói một tiếng với Hoàng Phủ đi. Người ta buôn bán trong Thiên Nhai, một người đồng ý bán, một người chịu mua, bản thân khó chịu không có lý nào liên lụy cửa hàng, cứ tiếp tục như vậy về sau ai còn dám buôn bán trong Thiên Nhai? Chẳng lẽ bán đồ cho ai đều phải điều tra bối cảnh trước tiên sao?
Nhị tổng quản lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Lan Hương là tên của Nhị tổng quản.
Bích Nguyệt Phu Nhân ra lệnh:
- Lấy bút mực lại đây.
Kẻ hầu nhanh chóng đưa lên bút mực giấy nghiên, Bích Nguyệt Phu Nhân giao hồ ly trong ngực cho người ngoài, nàng tự mình cầm bút.
Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi:
- Tên là Chính Khí tiệm tạp hóa đúng không?
Lan Hơng gật đầu nói:
- Đúng rồi.
Bích Nguyệt Phu Nhân trám mực nước, bút vẽ như rồng rắn, năm chữ to xinh đẹp Chính Khí tiệm tạp hóa in trên giây trắng vô cùng bắt mắt, viết xong ký tên cái roẹt.
Có chút phong phạm của Hoắc Lăng Tiêu. Miêu Nghị mới nói thầm trong bụng thì Lan Hương tổng quản đã đưa chữ của Bích Nguyệt Phu Nhân, Miêu Nghị vội cảm ơn, lần này hắn thật sự rất vui vẻ. Có chữ này trong tay, miễn không trái luật lệ loạn phép tắc để xem trong Thiên Nhai còn ai dám đụng vào Chính Khí tiệm tạp hóa. Miễn cho có người hở chút hăm dọa phong cửa tiệm.
Miêu Nghị suy tư sau này có nên bắt chước người ta ký tên không, nhưng so với chữ trước mắt thì Miêu đại động chủ lập tức vứt bỏ ý tưởng đó, hắn thật tình không viết như vậy được.
Miêu Nghị giao chữ cho Đức Minh Đạo Trưởng, dặn dò ngay tại chỗ:
- Lát về lập tức chế thành biển chữ vàng treo lên.
Đức Minh Đạo Trưởng liên tục đồng ý, rất là hớn hở:
- Vâng, vâng, vâng!
Bên này không giữ lại mấy người, đây cũng không phải nơi cho bọn họ ở lâu, đã bị đuổi đi.
Khi ba người sắp ra khỏi cung, Nhị tổng quản Lan Hương chạy tới vẫy tay với Hạ Hầu Long Thành:
- Ngươi đi về trước.
Hạ Hầu Long Thành đi rồi Lan Hương lấy một trữ vật giới chỉ ra đưa qua:
- Đây là tiền mua đồ của phu nhân.
Miêu Nghị vội từ chối:
- Không cần không cần, phu nhân viết chữ đã là báu vật vô giá, phu nhân vừa mắt mấy món trang sức là phúc của tiệm nhỏ, xem như chút hiếu kính của tiệm nhỏ.
Lan Hương đanh giọng bắt Miêu Nghị cầm:
- Cầm đi, phu nhân sẽ không chiếm món lợi nhỏ kiểu này.
Lan Hương nhắc nhở:
- Ngưu Hữu Đức hãy nhớ kỹ, làm nguyên bộ kia cho huynh đừng lấy thứ rẻ tiền, phải tốt vào, tiền không là vấn đề.
Miêu Nghị gật đầu lia:
- Nhớ kỹ!
Lan Hương đưa một khối lệnh bài:
- Cầm lệnh bài này đi, làm xong bộ trang sức cho phu nhân có thể trực tiếp tìm ta. Sau này có trang sức mới nhớ đưa cho phu nhân xem trước hiểu chưa?
Miêu Nghị luôn miệng đồng ý:
- Hiểu hiểu.
Hiển nhiên người ta viết chữ cũng không phải miễn phí.
- Đi đi!
Lan Hương bỏ lại một câu rồi định đi.
Miêu Nghị kêu lại:
- Nhị tổng quản!
Miêu Nghị lấy hộp gỗ tinh xảo xinh đẹp, lật ra đưa tới trước mặt đối phương:
- Nhị tổng quản tùy tiện xem, có cái nào vừa ý không? Hy vọng Nhị tổng quản cho tiệm nhỏ một cơ hội để bày tỏ tấm lòng.
Lan Hương cười cười, không khách sáo lật từng trang hộp gỗ, chọn năm, sáu món trang sức vừa ý rồi hỏi:
- Bao nhiêu tiền?