Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duẫn Chiếu vừa nghe, lập tức cắt lời:

- Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác tiếp xúc, chuyện tìm người khác giúp đỡ không được nhắc đến nữa, chúng ta tiếp tục theo đuổi tìm cơ hội.

- Sư huynh!

Duẫn Minh cũng chắp tay trước ngực, khuyên nhủ:

- Duẫn Quang sư đệ không phải không biết tình huống, nếu hắn đã nói như vậy, chắc hẳn phải có tình huống đặc biệt gì, không ngại nghe xong rồi hãy nói.

Duẫn Chiếu không đợi chân mày nổi lên phản đối hắn đã cướp lời nói với Duẫn Quang:

- Người quen của Sư đệ làm sao có thể giúp loại chuyện này. Ngưu Hữu Đức không phải người bình thường, con rể của Khấu Thiên vương không phải là người nào cũng dám chọc vào.

Nghe hắn nói như thế, có đạo lý, lời nói của Duẫn Chiếu vừa tới miệng liền nhịn lại, cũng nhìn về phía Duẫn Quang, mấy sư huynh đệ đều nhìn về phía Duẫn Quang.

:Duẫn Quang cười khổ nói

- Dám tìm hắn dĩ nhiên là có nguyên nhân, hắn ở Thiên đình đã cưới mấy phòng nữ nhân, ngay cả con nối dòng cũng có rồi, trong lúc vô tình bị ta phát hiện.

Mấy sư huynh đệ nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, chuyện này thật sự có chút ngoài ý muốn.

Duẫn Minh “a” lên một tiếng, hứng thú nói:

- Không biết người quen của ngươi có thân phận gì dựa vào cái gì có thể giữ Ngưu Hữu Đức lại?

Duẫn Quang:

- Lục đệ tử Bách Lục của Tuệ Lâm La Hán ở Tuệ Lâm tinh tìm lý do giữ Ngưu Hữu Đức lại, hắn có lẽ có thể nghĩ ra cách.

Duẫn Minh thoáng suy tư, khóe miệng lộ ra vẻ nụ cười, quay đầu nói với Duẫn Chiếu:

- Sư huynh, phương pháp xử lí của Sư đệ Duẫn Quang không ngại suy nghĩ một chút.

Duẫn Chiếu cau mày:

- Ở thế tục cưới nữ nhân, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, con người không phải cỏ cây, đều có thất tình lục dục, ở cực lạc giới người làm chuyện này sợ rằng không chỉ có một mình hắn, muốn dựa vào loại chuyện này phong bế miệng của hắn, có thể được sao?

- A di đà Phật.

Duẫn Minh chắp tay trước ngực, rũ mắt nói:

- Vậy thì bảo đảm một chút, để sau này hắn vĩnh viễn không có cơ hội mở miệng.



Trong lòng mấy người giật mình, mặt đều lộ vẻ kinh ngạc bất định, dĩ nhiên hiểu lời này của hắn có ý gì, đây là muốn giết người diệt khẩu!

Duẫn Chiêu trầm giọng nói:

- Tuệ Lâm La Hán và Sư phụ cũng có mấy phần giao tình, làm như vậy không phải là quá mức sao?

Duẫn Minh hỏi ngược lại:

- Sư phụ và Doanh gia cũng có giao tình, lần này không để Doanh gia đắc ý, Doanh gia sẽ bỏ qua cho sư phụ sao? Ở trong mắt bọn họ, chỉ có lợi ích mới là lâu dài, làm gì có cái gọi là nhân tình và thị phi để nói?

Mấy sư huynh đệ nhất thời lâm vào trầm mặc…

Tuệ Lâm tinh, Miêu Nghị vẫn giống như người cưỡi ngựa xem hoa, bay tới bay lui, nơi này tới một chút, nơi kia xem một chút. Ngoài xem một số cảnh trí đặc sắc, cũng không tránh được đi bái phỏng địa chủ, ngươi muốn tới địa bàn của người ta đi dạo, cũng phải có mấy lời chào hỏi gia chủ, tránh cho xuất hiện hiểu lầm gì.

Có pháp điệp dàn xếp của Lam Dạ Bồ Tát, chỉ cần không phải có cừu oán với Lam Dạ Bồ Tát, bình thường cũng sẽ không bác mặt mũi này, cộng thêm bối cảnh của Ngưu Hữu Đức, tới nơi này đi dạo một chút cũng không ai gây khó khăn.

Người đứng đầu một nơi, bình thường chiếm đoạt địa bàn cũng là tốt nhất, nhất là đường đường nơi tu hành của một La Hán, dĩ nhiên không tránh được rất bắt mắt.

Tuệ Lâm La Hán không có ở đây, nhưng chút chuyện nhỏ này đệ tử phía dưới vẫn có thể làm chủ. Tuệ Lâm Lục đệ tử Bách Lục chủ động xin đi giết giặc, tự mình tiếp khách, nghe chuông vang du dương, nhìn tăng lữ ngồi tụng kinh ngăn ham muốn dưới gốc cây cổ thụ.

Nhưng tầm nửa ngày sau, Miêu Nghị liền đưa ra cáo từ lòng hắn vốn căn bản không ở chỗ này.

- Cảnh đẹp của nơi này đúng là say lòng người, thật là một phúc địa cực hảo, làm phiền đại sư một đường tương bồi, không tiện tiếp tục ở lại quấy rầy, sau này đại sư tới Thiên đình Ngưu mỗ xin được hân hạnh tiếp đãi hôm nay xin từ biệt ở đây.

Cảnh đẹp say lòng người là lời khách sáo. Đối với Miêu Nghị mà nói, hắn hoàn toàn không có gì đáng xem, hắn từng ở ngự viên, có cảnh đẹp gì chưa từng thấy.

- A!

Bách Lục có chút kinh ngạc nói:

- Ngưu tổng trấn tại sao lại vội vã rời đi như thế. Chẳng lẽ bần tăng có gì chiêu đãi không chu toàn?

Miêu Nghị cười nói:

- Cũng không phải! Ngưu mỗ thân là tổng trấn Quỷ thị, mang chức trách trên người, cuối cùng vẫn phải quay về, không thể ở cực lạc giới quá lâu, lần này du làm vốn là cưỡi ngựa xem hoa, một đường tới đây cũng là như thế. Hy vọng có thể dốc sức thăm thú nhiều nơi mở rộng nhãn giới, cũng không phải có ý kiến gì đối với đại sư.

Bách Lục nói:

- Nếu là như thế, bần tăng vốn không nên ngăn trở, nhưng bần tăng vẫn đề nghị Ngưu tổng trấn ở lại thêm hai ngày.

Nghe trong lời nói của hắn có ý gì, Miêu Nghị “A” lên nói:



- Tại sao?

Bách Lục:

- Tuệ Lâm tinh có một kỳ quan, ở Thương Lăng Bích Hải, hai ngày nữa trên bích hải sẽ có một cuộc kỳ cảnh hiếm thấy, người tới không thể không nhìn, nếu Ngưu tổng trấn tới đây mà lại bỏ lỡ, chắc chắn sẽ vô cùng tiếc nuối, nói không chừng tương lai Ngưu tổng trấn còn phải chạy tới đó một chuyến.

Nghe hắn nói như thế bộ dạng giống như không thể không xem, Miêu Nghị hiếu kỳ nói:

- Không biết là kỳ quan gì?

Bách Lục ẩn ý mỉm cười thần bí:

- Ngưu tổng trấn không ngại lưu lại xem xem, đến lúc đó tự sẽ minh bạch, bần tăng bảo đảm Ngưu tổng trấn sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ.

- A!

Miêu Nghị cũng bị hắn gợi lên chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn về phía Diệu Tồn vẫn hơi có vẻ nghi ngờ nói:

- Tuệ Lâm tinh có kỳ cảnh như thế, vì sao trước kia bần tăng chưa từng nghe nói?

Bách Lục cười nói:

- Trước kia không có, những năm qua mới vừa phát hiện, cũng không biết là trước kia bỏ lỡ không phát hiện, hay sau này mới nhô ra, tóm lại bần tăng cảm thấy đại sư cũng không ngại lưu lại xem xem, tuyệt đối sẽ không làm cho đại sư thất vọng.

Diệu Tồn bị lời nói này làm cho có chút động tâm, nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:

- Ngưu tổng trấn trễ nãi hai ngày cũng không sao chứ?

Miêu Nghị thoáng trầm ngâm, cuối cùng gật đầu cười nói:

- Được! Vậy thì lưu lại xem thế nào, chẳng qua lại quấy rầy đại sư thêm hai ngày có chút bất an.

Hắn cũng không để ý đến thời gian hai ngày này, gặp phải nơi đường xá xa xôi, trên đường cũng phải hao tổn thêm hai ngày, cộng thêm tiếp theo hắn sẽ đến nơi muốn đến, làm không tốt cũng phải lưu lại nơi đấy một chút, không ngại ở chỗ này làm bộ, tránh cho đến đó lộ ra dị thường có vẻ đột ngột, hơn nữa lại là kỳ cảnh khó gặp, cũng không ngại mở rộng nhãn giới.

- Đừng nói tới quấy rầy. Như vậy đi, không bằng hiện tại chúng ta hãy lên đường, kỳ cảnh kia lúc nào bộc phát cũng chưa biết chắc, không biết là thời gian nào trong hai ngày tới, để không tệ bỏ qua cứ tới bên đó trông chừng trước xem sao.

Bách Lục nói lý do, lại hỏi:

- Không biết mấy vị tôn khách thấy thế nào?

Miêu Nghị cười ha ha:

- Dĩ nhiên là khách theo chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK