Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có người lên tiếng, tất cả đều biết lần này thật sự đã gây ra vấn đề quá lớn rồi, đã đến mức không thể khống chế lại nữa.

Hô Duyên Thái Bảo lại hỏi:

- Chuyện này còn có ai biết nữa không?

Trần Nguyên trả lời:

- Trừ tên Từ Kính Tùng của Trấn Quý điện trong Thủy Hành Cung ra, thì không còn ai khác biết đến chuyện này, có cần đem hắn...

Hô Duyên Thái Bảo nghiêm nghị cắt ngang:

- Ngươi vẫn còn muốn giết người diệt khẩu hay sao? Tên Miêu Nghị kia đã bị theo dõi. Vào lúc này, bất luận kẻ nào dính lứu tới hắn mà gặp chuyện không may cũng có thể trở thành kim chỉ đường, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ!

Lời này vừa nói ra, hai người đang quỳ với trạng thái căng thẳng là Tô Yên Nhiên cùng Tào Lục liền lập tức thả lỏng xuống. Chuyện đã tệ đến mức này, điều mà hai người lo lắng nhất là bị giết người diệt khẩu.

- Vâng!

Trần Nguyên đáp.

Hô Duyên Thái Bảo lại chỉ vào ba tên đang quỳ:

- Ba người các ngươi nghe kĩ cho ta, chuyện này phải nát ở trong bụng cho ta, quyết không thể tiết lộ nửa chữ. Nếu không, dù ta tha cho các ngươi thì cũng vô ích thôi, các ngươi biết hậu quả thế nào rồi!

- Vâng!

Ba gã kia trả lời mà lòng nơm nớp lo sợ.

Hô Duyên Thái Bảo cắn răng nói:

- Nhớ kỹ đấy! Thường làm gì thì liền làm thế, cứ như ngày thường, không được lộ ra bất kì cái gì khác thường!

- Vâng!

Ba gã kia lại tỏ ra khúm núm.

- Cút hết cho ta!

Hô Duyên Thái Bảo vung tay lên.

Lập tức, cả ba gã kia dùng cả lăn lẫn bò để ra ngoài.

Đợi đến sau khi ba gã kia rời đi, Trần Nguyên đến bên cạnh bảo tọa nhắc nhở:

- Đại nhân, chuyện đã đến bước này rồi thì những tên này không thể lưu lại được nữa, nếu không thì sẽ thành là tai hoạ ngầm.

- Lúc này phải ổn định bọn họ trước đã, không làm gì mới là phương pháp đối phó tốt nhất. Nếu không thì chút gió thổi cỏ lay đều thành phiền toái.

Hô Duyên Thái Bảo mang vẻ hơi bất đắc dĩ mà nói:

- Bên phía Thánh tôn đã phái ra một tốp nhân mã khác để tra chuyện này, không phải là chỉ có mỗi chúng ta bên này thôi đâu. Cho nên không được dẫn ra bất kì manh mối nào, dù là tơ nhện hay dấu vó ngựa. Chỉ cần không có phương hướng để kiểm chứng thì tốp nhân mã kia muốn có đột phá sẽ rất khó!

Y có năng lực biết được còn có một tốp nhân mã khác cũng đang âm thầm điều tra tin tức, từ điều này có thể thấy được nguồn tin tức của y linh thông thế nào. Hiển nhiên rằng mỗi một việc mà Mục Phàm Quân đã làm trong Tiên Quốc cũng đều không thoát khỏi con mắt của vị đại đồ đệ này.

Trong lòng Trần Nguyên kinh hãi, Chẳng phải điều đó có nghĩa là Tiên thánh đã hoài nghi Hô Duyên Thái Bảo sao?

Bởi nghĩ vậy nên gã thử hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta không nên làm cái gì sao?

- Đương nhiên phải làm gì đó chứ, việc này phải tra tiếp, tra theo từng lớp từng ngách. Hơn nữa cần tra một cách nghiêm túc cẩn thận, tra không ra kết quả cũng phải tra, có thể tra được hay không lại là chuyện khác, cố hết sức để kết quả bàn giao là không có gì cả. Dù sao thì mang tiếng là vô dụng cũng tốt hơn so với tội ác tày trời!

- Rõ rồi ạ.

- Ba tên này, còn gã Từ Kính Tùng kia cũng không thể lưu lại nữa, nếu không thì sẽ có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó trong tương lai. Nhưng mà không thể ra tay vào lúc này, phải đợi tới sau khi chuyện này không còn tra được gì nữa. Giải quyết từng bước một, nhất thiết không thể ra tay cùng lúc, việc này phải do ngươi đích thân ra tay, tuyệt đối không được mượn tay kẻ khác, làm một cách vô thanh tức nhưng không được để bất kì ai cảm thấy có điều điều gì không ổn, hiểu chưa?

Hô Duyên Thái Bảo quay đầu nhìn thẳng vào gã.

Thì ra lúc trước y nói không thể giết người diệt khẩu chỉ là muốn làm yên lòng Tô Yên Nhiên ba người kia. Cuối cùng vẫn là cần giết người diệt khẩu.

Lúc này, Trần Nguyên chắp tay nói:

- Đã hiểu ạ.

Trong đại sảnh của khách sạn, Miêu Nghị đang định đi ăn sáng.



Lão Bản Nương xinh tươi thướt tha đi ra hậu viện. Thấy hắn, ánh mắt nàng lóe lên, mỉm cười đi tới, dùng khăn tay lau bàn rồi thuận thế ngồi xuống. Hỏi:

- Ngưu Nhị, tối hôm qua ngươi chơi cùng hai chim to kia thú vị chứ?

Miêu Nghị giày vò hai con Lam Vũ Phi Yến trong hậu viện gây tiếng động lớn như vậy vào buổi tối, muốn người khác không biết cũng khó khăn.

Khách nhân đang ngồi ở hai bàn bên cạnh nhìn về phía bên này, đều đoán tên Ngưu Nhị này là ai, có vẻ như có quan hệ không tệ với Lão Bản Nương đó. Ở trong góc, Bạch Y Nhân cũng lặng lẽ quan sát, ánh mắt lúc này của y hơi kỳ quái.

- Khẳng định là thú vị hơn uống rượu với ngươi, ít nhất thì cũng không bị ăn đòn.

Miêu Nghị vừa ăn vừa tức giận đáp.

Nhớ tới chuyện của ngày hôm qua, nàng đá một cú làm hắn ngã lăn quay. Lão Bản Nương cũng nhịn không được nữa mà che miệng cười. Thật kỳ lạ, sau ngày hôm qua buông lỏng nói chuyện phiếm với Miêu Nghị, toàn bộ tâm tình đều cảm thấy khá hơn rồi. Ngón tay ngọc vuốt nhẹ lấy hai hàng tóc mai rủ xuống, liếc mắt nói:

- Lại còn thế nữa, không biết có bao nhiêu người muốn uống rượu cùng Lão Bản Nương như ta đây cũng đều không có cơ hội kia, chớ đang ở trong phúc mà không biết hưởng!

- Phúc?

Miêu Nghị phì cười:

- Ai thích bồi ngươi thì cứ tìm họ đi! Xin thứ lỗi cho tiểu nhân vô phúc tiêu thụ!

Trong góc, Bạch Y Nhân nghe được thì trong lòng ngạc nhiên không thôi, gần như là đã lau mắt mà nhìn với Miêu Nghị rồi, không nghĩ tới tên này lại có thể quen biết với bà chủ của khách sạn Phong đến mức cùng uống rượu với nhau được.

- Tiểu tử ngươi thật đúng là không biết phân biệt. . .

Nho sinh lượn lờ ra, đang muốn dạy bảo một hồi. Không ngờ Miêu Nghị vừa để đũa xuống, liền xòe tay hướng hắn rồi nói:

- Trả tiền thuê phòng tám ngày!

Nho sinh ngẩn ngơ:

- Có ý gì chứ? Ngươi không ở nữa sao?

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

- Mới ở vài ngày liền bị hai trận đòn, ở lại nữa thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn, còn ở cái rắm à! Trả tiền thuê phòng nhanh lên, đã nói là trả nhiều bù ít, các ngươi sẽ không quỵt nợ đấy chứ?

- Ngươi nói thiệt hay giả vậy?

Nho sinh hỏi.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng chân rầm rập mà đến, lại có một đám nhân mã đến đang ở bên ngoài khách sạn.

Lão Bản Nương cùng nho sinh nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Miêu Nghị, lúc này đã lau miệng đứng dậy vươn tay ra. Trong lòng hai người hơi hiểu ra, chắc người tiếp ứng cho tiểu tử này sắp đến rồi.

Trả tiền thôi! Còn có thể thế nào nữa chứ? Nho sinh xoay người đến sau quầy hàng, giũ ra một đống kim tinh.

Miêu Nghị kiểm kê thấy không thiếu mới thu vào, không đợi nho sinh mở miệng thì hắn đã đập thẻ phòng vào trên quầy để chắn miệng y. Sau đó thì chắp tay sau lưng, dương dương tự đắc đi ra ngoài. Người ta đánh hắn, chính hắn lại không có khả năng đánh lại người ta, thì chỉ có thể dùng cách khác để hả giận thôi.

- Đức hạnh này!

Lão Bản Nương đứng lên, cười lạnh nói:

- Đừng có lại bị người đánh thành chó chết nữa mới chạy về.

Miêu Nghị cũng không quay đầu lại, vẫy tay áo ra sau như muốn nói gặp lại sau.

Hắn đoán mình không cần quay trở lại đây, có hai cao thủ trình độ tử liên bảo vệ hắn thì chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Hoặc là vẫn lắc lư trong sa mạc, hoặc là đến khi nhiệm vụ kết thúc thì mình hắn trở về thôi. Sau này vẫn nên tận lực ít đến cái vùng quỷ quái này.

Đi vào trong sân, thả ra long câu rồi xoay người nhảy lên, sau khi tốn chút thời gian xử lí linh tinh thì hắn phi ngựa ra sân nhỏ. Lập tức, có khoảng mười tùy tướng cưỡi ngựa đi theo hắn.

- Lão bản nương, rốt cuộc thì hắn tới nơi này để làm gì thế? Xem thế lực ẩn phía sau hắn kìa, hiển nhiên không phải là năng lực mà một phủ chủ có thể làm được.

Nho sinh truyền âm hỏi.

- Quan tâm tên tiểu bạch nhãn lang này làm chi, hắn chết hay sống cũng không liên quan đến chúng ta.

Lão Bản Nương “xì” một tiếng, chân lại bước ra ngoài sân để dò xét. . .

Miêu Nghị đang cùng mười kỵ mã liên tục rong ruổi trong sa mạc, hắn không ngừng quay đầy nhìn xem hai tùy tướng cạnh mình, phát hiện thân hình của hai người này đều hơi có vẻ nhỏ nhắn, cả một đám mặt cứng đờ như người chết, lại vẫn cứ theo sát hắn không ngừng, đích xác là có xu hướng muốn bảo vệ hắn.

Cuối cùng thì hắn không nhịn được hỏi:

- Hai người các ngươi làm gì đây?

- Đến bảo vệ ngươi!



Hai người kia cùng trả lời.

- Tiền bối là tử liên cảnh giới sao?

Miêu Nghị lại hỏi.

- Vâng!

Hai người kia lại cùng đáp, tiếc lời nói như tiếc vàng.

- Không biết quý tính của hai vị tiền bối là gì?

- Ngô Chân, Ngô Minh.

Ngô Chân, Ngô Minh sao? Không phải tên thật đó chứ? Cơ mặt của Miêu Nghị giật giật. Tên này nghe giả đến không thể giả nữa. Nghe còn điêu gấp trăm lần so với cái tên Ngưu Nhị, dành chút suy nghĩ cho một cái tên giả sẽ chết sao?

Một đường phi như bay để ra khỏi địa điểm tụ tập nhân viên trong Lưu Vân Sa Hải, chạy liên tục và chỉ dừng khi bầu trời đã tối đen. Phó Thủ của Miêu Nghị mới bắt đầu triệu tập mọi người để phân công lục soát khu vực dừng chân.

Vị Phó Thủ từ bên ngoài đến này mới là người dẫn đầu trong chuyến này. Miêu Nghị chỉ là tán tu, trên thực tế thì chuyến này cũng không có việc để Miêu Nghị làm. Trong lần này, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là làm mồi câu để cám dỗ sát thủ mắc câu, nhiệm vụ tiếp theo mới là tìm kiếm U Minh long thuyền, nhiệm vụ kế tiếp nữa là thu thập Triêu Nguyệt linh thảo.

Phân công tung lưới điều tra khu vực xong, lại hẹn địa điểm tiếp theo để gặp mặt, phần lớn các thành viên bắt đầu tản ra, số người ở lại thì chủ yếu đều là người phía chính quyền.

Chỉ thấy những người này nhanh chóng đào cát, đào đến tầng rắn ở phía dưới thì cả đám cùng nhau phát ra công kích.“Bùm”–một tiếng nổ long trời vang lên. Bọt nước văng khắp nơi, lớp vỏ cứng chìm bên dưới vỡ vụn, làm hiện ra nước biển ở phía dưới. Mà cát quanh đó do đào móc đã hất lên bỗng chảy vào nước biển. Rất nhanh, chúng lại ngưng kết thành vỏ cứng ở trong nước, đang phủ kín dần lổ hổng vừa được mở.

Người dẫn đầu vung tay lên, dẫn theo đám người còn lại nhảy vào trong đó. Trong nháy mắt, họ biến mất ở phía dưới, bắt đầu việc tìm tòi trong nước.

Miêu Nghị cũng muốn coi xem dưới sa mạc này có biển là chuyện gì xảy ra. Tung người như một con cá nhảy ra, sắp nhào vào trong nước biển phía dưới kia. Đột nhiên, một cỗ pháp lực cường đại kéo hắn lại. Đầu hắn cũng gần chạm đến mặt nước, lúc này lại đang lơ lửng trên không trung.

Đùa gì vậy chứ? Nhìn lại. Chỉ thấy Ngô Chân vung bàn tay lên, một cỗ lực hút lại đưa hắn về.

Lảo đảo rơi xuống đất, Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Các ngươi làm gì vậy?

Ngô Chân trầm giọng nói:

- Đừng quên nhiệm vụ trong chuyến này của ngươi, ngươi đến đây để dụ cho hung thủ xuất hiện. Nếu như ngươi chui vào nước, hung thủ không tìm thấy ngươi thì làm sao đây?

Miêu Nghị không nói nên lời, đây là lần đầu hắn làm chuyện loại này. Ngóng trông có người tới giết mình.

Hắn quay đầu nhìn mặt biển phía dưới bị cát chảy đang nhanh chóng phủ kín. Cái nhìn kia có phần than thở luyến tiếc, không biết biển dưới này có cái gì khác với biển mà hắn đã từng thấy qua không?

Thôi vậy, chỉ cần mạng vẫn còn thì không sợ không có cơ hội đi xuống đi để mở mang kiến thức một chút.

Hắn quay đầu. Lại phát hiện Ngô Chân, Ngô Minh vừa xoay người lên ngựa, một tên đi phía bên trái, một tên đi hướng bên phải. Miêu Nghị vừa xoay người lên ngựa theo liền hơi trợn tròn mắt, đi cùng người nào đây?

- Hai vị tiền bối. Các ngươi đi đâu vậy?

Lúc này, Miêu Nghị la lớn.

Chỉ thấy Ngô Chân, Ngô Minh quay nhanh lại, từng người đều tức giận trừng hắn. Ngô Minh trầm giọng nói:

- Ngươi hô lớn thế làm gì? Sợ hung thủ không biết có bẫy rập phải không?

- Vừa rồi lỡ có sơ xuất, hai vị tiền bối đại nhân đại lượng.

Miêu Nghị chắp tay khom lưng xin lỗi:

- Vãn bối thấy hai vị tiền bối tách nhau mà đi, chỉ là không biết nên đi cùng vị tiền bối nào nên muốn hỏi một chút.

Ngô Chân nói:

- Ai cũng chớ đi cùng! Ngươi đi một mình, chúng ta ở bên cạnh ngươi thì sợ sẽ khiến hung thủ cẩn thận hơn mà không dám xuất hiện một cách dễ dàng. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không cách ngươi xa lắm đâu. Vừa có chút tiếng động thôi thì sẽ lập tức tới cứu ngươi.

Không phải chứ? Mỗi lần có kẻ tới giết lão tử thì có tu vi đều cao hơn lần trước đó, nhỡ ra lần này có tên mạnh hơn nữa, ta lại đi một mình. . . Cơ mặt của Miêu Nghị co giật, hỏi:

- Hai vị tiền bối thật là tu sĩ tử liên cảnh giới sao? Có thể chứng minh cho ta xem một chút có được hay không?

Hai người kia biết hắn đang lo lắng cái gì, sợ tu vi của họ không đủ, không thể đuổi tới để cứu hắn kịp thời được chứ gì.

Hai người nhìn lẫn nhau. Đột nhiên, họ cùng tung mình nhảy vào trong hố cát vừa mới được đào, để tránh được trường hợp có người theo dõi quanh đây. Cả hai đều cùng giơ tay lên mặt, bóc ra một lớp mà thoáng nhìn thì như mặt nạ da người vậy.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai đóa nhan sắc yêu kiều mỹ lệ hé lộ, ấn đường của mỗi người đều hiện ra một đóa tử liên nhị phẩm lóng lánh.

Miêu Nghị ngạc nhiên, Vậy mà lại là nữ sao? Điều không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, hai nữ nhân này trông giống nhau như đúc, sinh đôi. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK