Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa tiếng phì phò, Yến Bắc Hồng đột nhiên hít một hơi thật mạnh, viên nội đan màu trắng chui vào trong bụng Tống Trạch Minh kia xông ra, kể cả sương mù xám cuồn cuộn cùng nhau chui trở lại vào bụng Yến Bắc Hồng.

Yến Bắc Hồng xuất thủ rút ra cương châm thật nhanh, tiện tay ném Tống Trạch Minh không biết sống chết xuống dưới chân một cái, di chuyển một bước, nhìn chăm chú về phía mục tiêu kế tiếp là Đoạn Phi Hồng.

Đoạn Phi Hồng chỉ có thể rên lên ú ớ, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, lắc đầu liên tục, có thể nhìn ra là đang xin tha.

Hai tròng mắt Yến Bắc Hồng đen nhánh không thèm để ý, nắm đối phương lên, thuần thục cắm cương châm vào các đại huyệt vị trên thân thể...

Khi Yến Bắc Hồng thu hồi sương mù xám và viên nội đan xoay tròn ra khỏi miệng người cuối cùng, viên nội đan màu trắng đã chuyển màu biến thành nửa trắng nửa xanh.

Yến Bắc Hồng nhanh chóng rút cương châm đỏ như máu ra, để cho thân thể tàn phế kia rơi xuống đất, đôi tròng mắt vẫn đen nhánh tỏa sáng, lộ vẻ hưởng thụ chậm rãi lắc lắc đầu, miệng khen nức nở:

- Thật là tuyệt diệu, từ trước tới nay vẫn không có cơ hội hưởng thụ mùi vị Thanh Liên cửu phẩm, hôm nay một lần lại được tới chín… Quả nhiên là cảnh giới Hồng Liên không phải tầm thường, hút hết tu vi của chín cao thủ Thanh Liên cửu phẩm một lượt cũng không cách nào đột phá. Bất quá không quan trọng, cho ta thêm mười năm dung hợp tu vi chín người này, cách cảnh giới Hồng Liên cũng chỉ có một bước mà thôi, rất có triển vọng!

Theo màu sắc đôi tròng mắt y dần dần khôi phục bình thường, mái tóc dài và trường sam đỏ sậm không gió tung bay cũng từ từ yên tĩnh lại.

Một viên Xích Diễm Chi ra hiện trên tay y, xoay người vạch ra một chuỗi hoa lửa, Xích Diễm Chi nhất thời mang theo lửa cháy ầm ầm rơi vào giữa mấy cỗ thi thể.

Không nhìn lửa cháy hung mãnh sau lưng, Yến Bắc Hồng một thân trường bào đỏ sậm quay lưng về phía ngọn lửa ập tới, sải bước rời đi...

-----------

Ngoài sơn trại lúc này Miêu Nghị đang điều khiển Tử Mẫu Phi Kiếm lượn quanh thân, đột nhiên phất tay chỉ một cái, phi kiếm chợt hóa thành lưu quang bắn ra, trong khoảnh khắc bắn về phía tảng đá lớn khắc tên sơn trại đột nhiên chia ra làm bảy.

Ầm!

Tảng đá nổ tan tành chia năm xẻ bảy, bảy đạo lưu quang xông thẳng lên trời, chợt bắn về phía Miêu Nghị đứng yên phía dưới, thình lình bảy hợp làm một giữa không trung, nhẹ như bay rơi vào trong lòng bàn tay Miêu Nghị.

Miêu Nghị lộ vẻ mừng rỡ nâng kiếm lật xem, phát hiện lúc đối địch chém ra một kiếm, trong khoảnh khắc tiếp xúc với địch nhân đột nhiên chia ra làm bảy tấn công, tất nhiên làm phe địch luống cuống tay chân không ứng phó được, một đòn tất sát.

- Lão đệ, món pháp bảo này như thế nào?



Thanh âm của Yến Bắc Hồng đột nhiên vang lên ở phía sau.

Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, gật đầu nói:

- Quả thật là pháp bảo tốt.

Dứt lời đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy sau lưng Yến Bắc Hồng, bên trong động phủ đột nhiên thoát ra một cỗ khói dày đặc, không khỏi hỏi:

- Huynh làm gì vậy?

Yến Bắc Hồng quay đầu lại liếc nhìn, lạnh nhạt nói:

- Đốt mấy cỗ thi thể kia mà thôi.

Miêu Nghị có lòng nghi ngờ, giết thì giết, đây là Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, cần gì phải hủy thi diệt tích???

Bất quá đối phương đã có ý che giấu, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, thu Tử Mẫu Phi Kiếm, lật tay lại lấy ra viên Thủy Vân Châu tiện tay ném lên. Thanh quang chợt lóe, Thủy Vân Châu xoay tròn bay lên không, đồng thời một cỗ sương mù dày đặc nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.

Chỉ trong chốc lát, trước mắt hắn đã là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy gì cả, cơ hồ cho người ta cảm giác đưa tay không thấy được năm ngón. Tình huống này cho dù là pháp nhãn như đuốc cũng vô dụng, đây cũng không phải là ảo ảnh, mà là có thứ gì đó rất thật ngăn cản tầm mắt.Thủy Vân Châu trở về tay của Miêu Nghị, thế nhưng sương mù dày đặc chung quanh vẫn chưa tiêu tán.

Yến Bắc Hồng từ trong sương mù dày đặc đi tới, nhìn bảo châu trong tay Miêu Nghị cười nói:

- Món bảo vật này không có bất kỳ năng lực công kích nào, có vẻ hơi kém. Nó chỉ có thể phóng xuất ra sương mù dày đặc nhanh chóng bao phủ chu vi mười dặm, lúc bỏ chạy trối chết sẽ có chút tác dụng. Bất quá nếu gặp phải cao thủ chân chính có thể nghe thanh âm xác định vị trí, sợ là không có tác dụng gì. Lão đệ, sau khi dùng xong nhớ bổ sung nước cho nó, nếu bên trong không có nước, bảo vật này cũng sẽ vô dụng.

- Có còn hơn không.

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Chỉ riêng tinh ngân độ tinh thuần cao này đã có thể đổi được không ít tiền.

Hắn thu Thủy Vân Châu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi, huynh không ngại lấy ra Lưu Vân Sát cho đệ biết rốt cục lợi hại như thế nào.



Hắn còn chưa kiến thức qua pháp bảo cao cấp do Yêu Nhược Tiên luyện chế, thế nhưng từng nghe không chỉ một người nhắc qua danh tiếng Yêu Nhược Tiên. Hiện tại có cơ hội tự nhiên muốn biết một chút, cũng tiện có hiểu biết rõ ràng về bản lãnh luyện bảo của Yêu Nhược Tiên.

Yến Bắc Hồng cũng không giấu giếm, lấy ra tại chỗ chiếc khăn lụa đen kia, rót pháp lực vào tìm hiểu phương pháp điều khiển trong đó.

Đợi đến khi gió biển thổi tan sương mù dày đặc bao phủ trắng xóa, Yến Bắc Hồng đột nhiên tiện tay ném một cái, khăn lụa đen chợt lóe thanh quang bắn lên không giống như một con linh xà. Nó bành trướng giữa không trung, đón gió từ từ phiêu đãng, bành trướng với tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ đỉnh núi giống như một vầng mây xám.

- Bảo này lợi hại là ở chỗ biến ảo khó lường, cương nhu gồm đủ, lão đệ có muốn đích thân cảm thụ một chút uy lực của nó hay không?

Yến Bắc Hồng nhìn mây xám phiêu đãng trên không trung cười hỏi.

Miêu Nghị đang muốn cảm thụ một chút tay nghề của Yêu Nhược Tiên, lập tức đáp ứng một tiếng:

- Được, bất quá xin Yến Đại ca hạ thủ lưu tình.

Nói xong triệu Nghịch Lân thương nơi tay, vọt ra xa mấy chục thước nhìn về phía không trung, tiến vào tình trạng giới bị.

Khăn lụa đen đang bao trùm cả không trung đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một dải lụa bắn xuống khu rừng bên dưới, lướt đi thấp thoát ẩn hiện khắp rừng nhanh như quỷ mị, chạy loạn khắp nơi. Tình cảnh này giống như có người khoác một cái áo lụa giả làm quỷ dọa người chạy trong rừng, nhưng không có ý tới gần tấn công sơn trại.

Miêu Nghị thân khoác chiến giáp, tay cầm trường thương không biết nói gì quay đầu lại, nhìn về phía Yến Bắc Hồng, dường như đang hỏi ngươi đang giở trò gì vậy.

Yến Bắc Hồng cười một tiếng không để ý:

- Cẩn thận, bắt đầu.

Miêu Nghị nhanh chóng quay đầu lại, chợt phát hiện chiếc khăn lụa đen quái ác trong rừng kia đã biến mất, ánh mắt nhanh chóng quét nhìn bốn phía cảnh giới, cầm thương chậm rãi xoay vòng, không dám bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào chung quanh.

Cách đó không xa bụi cỏ xanh biếc khẽ nhúc nhích, Miêu Nghị ngưng mắt nhìn lại, phát hiện là một con rắn đang bò trong đó, cũng không để ý, tiếp tục cảnh giác bốn phía.

Không đúng! Trong đầu Miêu Nghị chợt lóe linh quang, là con rắn màu đen!

Đợi khi hắn phản ứng kịp, con rắn đen trong bụi cỏ kia đã bắn ra, bắn tới như mũi tên nhọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK