Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sau này??? Ngươi còn muốn sau này ư?

Miêu Nghị đột nhiên quát:

- Ngươi cảm thấy ta sẽ còn cho ngươi cơ hội sau này mắng ta nữa sao?

- Miêu gia, van cầu ngài giơ cao đánh khẽ đi!

Bì Quân Tử thật sự là chảy nước mắt ở đó cầu khẩn.

- Bì Quân Tử, ngươi giỏi thật, bình thời ẩn giấu thật sâu, xem ra từ trước tới nay ngươi vẫn đợi thời cơ ném đá xuống giếng đối với ta.

Miêu Nghị cười hắc hắc nói:

- Không phải là ngươi muốn chính mắt thấy ta chết sao? Bây giờ ta cũng muốn xem thử là ai nhìn ai chết, bây giờ để cho các ngươi xem thử ở đây rốt cục lời ai nói có cân lượng hơn, dám mắng ta, khốn kiếp!

Hai người nhất thời khóc rống lên cầu xin tha mạng chẳng khác nào quỷ khóc sói tru. Vốn bọn họ cho rằng mình không sợ khí yêu sát này, nếu có chết cũng là Miêu Nghị chết trước bọn họ. Hiện tại lại khác, chỉ vì sướng miệng một phen, tình huống lập tức đảo ngược lại thành bọn họ phải chết trước Miêu Nghị.

- Miêu Nghị, bỏ đi, không cần so đo tính toán với bọn họ làm gì, cũng có thể hiểu được tâm trạng bọn họ.

Triệu Phi ở phía sau lên tiếng khuyên giải:

- Bây giờ không phải là thời điểm lãng phí pháp lực, chống đỡ yêu khí xâm nhập thân thể, nghĩ biện pháp rời đi mới là quan trọng nhất.

Y đang nhắc nhở Miêu Nghị, chỉ cần dùng Huyền Âm Bảo Kính, ngươi sẽ phải tiêu hao thật nhiều pháp lực, trước đó ngươi đã sử dụng một lần ở bên ngoài. Nếu bây giờ lại dùng nữa bằng tu vi của ngươi không chịu nổi, bây giờ không phải là thời điểm bởi vì nhỏ mất lớn, vì hai người này không đáng giá.

- Dạ dạ dạ!

Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân gật đầu liên tục đồng ý, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phi tràn đầy cảm kích.

Thật ra Miêu Nghị cũng chỉ dọa bọn họ một chút, Triệu Phi không nói đạo lý này hắn cũng biết. Lúc trước thật sự là tức giận, bất quá sau khi lấy Huyền Âm Bảo Kính ra, trong lòng tự tin có thể thu thập được hai người, hắn cũng đã bình tĩnh lại,

Có câu nói chó cùng cắn càn, đó là dưới tình huống bị ép bức mới xuất hiện, hiện tại không có gì gấp, tự nhiên cũng sẽ không làm như vậy.



Coi như là nể mặt Triệu Phi, Miêu Nghị thu lại Huyền Âm Bảo Kính, mặc dù bỏ qua hai người, nhưng vẫn nói lời cứng rắn:

- Tốt nhất các ngươi hãy cầu xin ông trời phù hộ ta không có việc gì, nếu không nhất định ta sẽ giết chết hai người các ngươi trước khi ta chết, sẽ không cho các ngươi cơ hội nhìn ta chết trước.

- Dạ dạ dạ, đa tạ Miêu gia giơ cao đánh khẽ.

Hai người vội vàng cảm tạ, trong lòng thật sự là cầu xin ông trời phù hộ Miêu Nghị không có chuyện gì, nếu không chắc chắn tên này sẽ giết chết bọn họ trước. Bì Quân Tử vô cùng tin tưởng điểm này, y đã lãnh giáo qua lòng dạ độc ác của Miêu Nghị.

Đã tới nước này, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, Miêu Nghị cũng không có lòng dạ nào dài dòng dây dưa với bọn họ, vội vàng chống đỡ yêu khí xâm nhập thân thể mình.

Ai ngờ vừa vận chuyển pháp nguyên trong cơ thể, vừa chạm vào yêu khí, bên trong pháp nguyên thình lình có một đốm sáng bùng lên, sau đó lan nhanh ra như lửa cháy trên đồng cỏ, đi tới đâu, yêu khí chạm vào lập tức hóa thành hư vô tới đó.

Miêu Nghị nhất thời sáng mắt lên, không nghĩ tới công pháp tu luyện của mình chẳng những có thể giải độc và hóa giải khí âm sát, ngay cả khí yêu sát này cũng có thể hóa giải, nói cách khác muốn luyện chế mình thành yêu thi là không thể nào.

Hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía Thích Tú Hồng nhắm mắt không nói, phát hiện sắc mặt của nàng hơi có vẻ tái nhợt khác thường. Trong lòng thầm nói không ổn, ở đây coi như tu vi Thích Tú Hồng thấp nhất, so với hắn còn không bằng.

- Triệu Phi, các ngươi chống đỡ khí yêu sát này luyện thể có thể được bao lâu?

Miêu Nghị đột nhiên cao giọng hỏi.

Tư Không Vô Úy lại tức giận nói chen vào:

- Tiểu tử, ngươi tự mình thể hội sẽ biết ngay thôi!

Miêu Nghị không biết nói gì, yêu khí này không làm gì được mình, không thể hội được thời gian chính xác.

Bất quá hiển nhiên hàm dưỡng của Triệu Phi tốt hơn Tư Không Vô Úy nhiều, hơi trầm ngâm một chút rốt cục cho ra một suy đoán:

- Suy đoán tu vi ta và Tư Không có thể chống đỡ được chừng ba ngày, sợ là ngươi và Thích Tú Hồng ngay cả một ngày cũng... Chống đỡ không được quá lâu, phải mau mau nghĩ biện pháp thôi.

Lời của Triệu Phi ấn chứng suy đoán Miêu Nghị, Miêu Nghị lại ngẩng đầu nhìn về phía Thích Tú Hồng, lông mi hơi rung động sắc mặt tái nhợt, biết nàng hẳn đã cảm nhận được biến hóa khí yêu sát này mang tới cho thân thể, hiện tại mới có một lúc đã có phản ứng rồi sao?!

Như vậy có thể thấy được tu vi Thanh Liên cửu phẩm và tu vi Bạch Liên ngũ phẩm chênh lệch tới mức nào. Triệu Phi và Tư Không Vô Úy có thể chịu đựng chừng ba ngày, Thích Tú Hồng ngay cả nửa ngày cũng khó lòng chịu đựng, tình huống tương đối nguy cấp.

Miêu Nghị nóng nảy hỏi:



- Các ngươi có biện pháp gì hay không?

Tư Không Vô Úy lại tức giận nói:

- Có biện pháp thì đã ra ngoài từ sớm, tội gì phải ở trong này chịu khổ?!

- Con bà ngươi không có biện pháp, vậy câm miệng cho ta!

Miêu Nghị giận quát.

- Này, tiểu tử ngươi lại nổi tính xấu rồi, có phải ỷ có Huyền Âm Bảo Kính nên trong mắt không có người không? Ta cũng không phải là hai tiểu yêu kia, ngươi không cần hù dọa.

Tư Không Vô Úy cũng tức giận, thân ở nghịch cảnh như vậy tính khí của bất cứ ai cũng sẽ không được tốt.

Triệu Phi liếc nhìn sắc mặt của Thích Tú Hồng, quay đầu quát:

- Tư Không, ngươi câm miệng cho ta, chẳng lẽ không nói lời nào khiến cho ngươi chết hay sao?!

Đồng thời lại âm thầm truyền âm nói:

- Ngươi xem thử sắc mặt của Thích Tú Hồng, tu vi nàng quá thấp, sợ là chống đỡ không được quá lâu, ngươi còn hiềm trong lòng tiểu tử kia chưa đủ lo lắng hay sao?!

Tư Không Vô Úy ngẩng đầu nhìn phản ứng Thích Tú Hồng, hơi trầm mặc, lập tức hết giận, khẽ lẩm bẩm nói:

- Coi như là ta lắm mồm, ta không nói nữa có được không…

Triệu Phi lại trầm giọng nói:

- Muốn đi ra ngoài chỉ có hai khả năng, một là chủ nhân pháp bảo chủ động để chúng ta ra ngoài, hoặc là chúng ta có thể phá kết cấu toàn thân món pháp bảo này từ bên trong, làm món pháp bảo này hỏng mất, chúng ta mới có thể chạy đi. Muốn nghĩ biện pháp cũng chỉ có thể suy nghĩ theo hai phương hướng này, chẳng qua là xem ra cũng không có khả năng gì mấy…

Sắc mặt Miêu Nghị trở nên âm trầm, làm sao chủ nhân pháp bảo có thể chủ động thả bọn họ ra ngoài. Ở bên trong không gian có càn khôn khác này, cho dù là hắn muốn thương lượng, người ta cũng không nghe được, biện pháp duy nhất chính là phá món bảo vật này, nhưng làm thế nào phá?

Hiện tại pháp bảo lợi hại nhất trong tay hắn chỉ là Huyền Âm Bảo Kính, cũng chỉ có thể sử dụng Huyền Âm Bảo Kính. Nhưng tuy phương thức công kích Huyền Âm Bảo Kính có lực sát thương lại không có lực phá hoại, hầu như vô dụng đối với món pháp bảo hồ lô này, mà thứ có thể công kích tầm xa bên trong nhẫn trữ vật của hắn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK