- Ta không tham dự không có nghĩa là người phía trên không tham dự. Ta đã nghe được tin tức, Tinh Quân phía trên chỉ sợ là người người đều không thoát được quan hệ. Phía dưới đều có người rơi vào trên tay Cao Quan. Bệ hạ mượn chuyện này nói là có ý đồ đoạt quyền, chứng minh ngài đã ở tình thế phải làm. Thử hỏi một khi Nhân Sửu Tinh Quân gặp chuyện không may, đổi người của bệ hạ tiếp nhận chức vụ, làm sao có thể chấp nhận để ta tiếp tục chiếm vị trí này. Ta chẳng những là thủ hạ cũ của Nhân Sửu Tinh Quân, còn là thủ hạ cũ của Doanh Thiên Vương. Chưa trừ diệt chúng ta, Tinh Quân mới nhậm chức tất nhiên phải đối mặt với cảnh khốn cùng trên dưới giáp công. Tất nhiên hắn sẽ thừa dịp cơ hội bệ hạ có lý do, có thể kiềm chế phía trên, nhanh chóng bình định phía dưới, liên tiếp thanh trừ. Chuyện này là không thể tránh được.
Bích Nguyệt:
- Thiên Vương bọn họ làm sao có thể ngồi yên nhìn chuyện như vậy phát sinh được? Bệ hạ cứng rắn như thế sẽ không sợ người phía dưới tạo phản sao?
Thiên Nguyên Hầu:
- Là thiếu chút nữa tạo phản. Trong triều lòng người bàng hoàng. Vì tự bảo vệ mình, tất cả đều sẵn sàng trả bất cứ giá nào, giật dây bốn vị Thiên Vương tạo phản! Có người nói còn có người thử thái độ của Hạ Hầu gia.
Bích Nguyệt nghe vậy, hãi hùng khiếp vía hỏi:
- Hạ Hầu gia có thái độ gì?
Thiên Nguyên lắc đầu:
- Hạ Hầu gia kiên định đứng ở phía bên của bệ hạ. Có một số việc rất rõ ràng. Thực lực cá nhân của bệ hạ cường hãn, gần như là thiên hạ vô địch. Cho dù có thể phủ định thiên hạ của Thanh Chủ, cũng khó mà diệt trừ được Thanh Chủ. Nhớ năm đó một trận đánh đối phó với Bạch Chủ, bao nhiêu người bao vây tấn công, bao nhiêu cao thủ danh chấn một thời chết ở trên tay Bạch Chủ? Nếu không phải Bạch Chủ vì cứu Yêu Chủ, căn bản là không giữ được hắn. Có vết xe đổ đó, đều là nhân vật có thể lấy sức một mình tung hoành thiên hạ. Có thể tưởng tượng được, sau này Thanh Chủ hoàn toàn có thể dựa vào thực lực cá nhân tới trả thù từng người. Hơn nữa Thanh Chủ còn có Phật Chủ ủng hộ. Thiên hạ đại loạn không phù hợp với lợi ích của Hạ Hầu gia. Trước khi không có hoàn toàn nắm chắc giải quyết được Thanh Chủ, Hạ Hầu gia làm sao có thể đáp ứng chuyện này? Hơn nữa, thế lực dưới đất của Hạ Hầu tuy mạnh thì có mạnh. Chỉ có điều binh quyền trong tay bốn vị Thiên Vương. Hạ Hầu gia có mạnh mấy đi nữa, lăn qua lăn lại cũng chỉ làm giá y cho người khác. Sau khi thay đổi triều đại, Hạ Hầu gia cũng không có khả năng vượt qua địa vị hôm nay. Người ta không cần thiết lăn qua lăn lại theo, tiêu hao thực lực của mình. Tất nhiên hắn sẽ đứng ở bên phía của Thanh Chủ. Bởi vậy, chuyện tạo phản không bệnh mà chết, cứ như vậy bị phía trên ép xuống.
Bích Nguyệt:
- Vậy kết quả thế nào?
Thiên Nguyên Hầu:
- Muốn nói ai không muốn thiên hạ đại loạn nhất, vậy khẳng định là bệ hạ. Chỉ cần quy tắc và trật tự còn đó, chính là lấy sức thiên hạ tới cung cấp nuôi dưỡng hắn, hắn vĩnh viễn đều có thể giữ lấy tài nguyên khổng lồ nhất, có thể khiến cho loại cường giả như hắn càng mạnh thêm. Cho nên có một số việc hắn nhất định phải nhượng bộ. Đương nhiên, hắn cũng phải cần mặt mũi. Trên triều đình, quần thần nghi vấn kết quả điều tra của Cao Quan, liên thủ cố gắng phúc tra xác định quyền lợi. Đây là bệ hạ nhượng bộ. Bởi vì trong này không gian có thể thao tác quá lớn. Mấy ngày trước ta và Tinh Quân gặp mặt có nói chuyện về chuyện này. Ta nghe được Tinh Quân mơ hồ tiết lộ, phía trên và bệ hạ hình như âm thầm đạt được thỏa hiệp. Mỗi bên đều lùi lại một bước. Phía trên nhất định sẽ bảo vệ phần lớn người. Nhưng khẳng định cũng sẽ bỏ qua một nhóm người, xem như cho bệ một công đạo. Trên nguyên soái khẳng định đều không có việc gì. Nếu không có ảnh hưởng quá lớn, công đạo dành cho bệ hạ cũng không thể phân lượng quá nhẹ. Cho nên bốn vị Thiên Vương, mỗi người đều có thể phải bỏ ra hai vị Tinh Quân. Cụ thể là ai không đến giây phút cuối cùng, phía trên sẽ không công bố. Nếu không sẽ xảy ra sai lầm. Hiện tại phải xem ai xui xẻo. Ta vốn là thủ hạ cũ của Doanh Thiên Vương, lại bị an bài cắm vào dưới trướng của Nhân Sửu Tinh Quân. . . Ai!
Bích Nguyệt hiểu rõ ý tứ của hắn. Chính bởi vì Doanh Thiên Vương không mấy yên lòng đối với Nhân Sửu Tinh Quân, cho nên mới phải thu xếp để Thiên Nguyên vào ở dưới trướng của hắn. Nói cách khác, đó chính là Nhân Sửu Tinh Quân có khả năng rất lớn sẽ bị Doanh Thiên Vương buông tha!
Nàng do dự một chút nói:
- Đã như vậy, một khi có chuyện xảy ra, tại sao ngươi không trực tiếp đầu nhập vào bệ hạ?
Thiên Nguyên Hầu cười khổ nói:
- Nếu thật sự có chuyện gì, ta không đầu nhập vào bệ hạ còn có thể có con đường sống. Nhiều lắm là mất chức. Nếu ta thật sự muốn đầu nhập vào bệ hạ, sẽ chỉ có một con đường chết. Doanh Thiên Vương sao có thể buông tha cho loại cấp bậc như ta phản bội. Bất kể là sáng hay tối, nếu thật sự xảy ra hắn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào. Hắn có nhiều biện pháp khiến ta phải chết. Cho dù là để giết gà dọa khỉ, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta! Bệ hạ sẽ vì ta mà xé rách mặt mũi với Doanh Thiên Vương sao?
Bích Nguyệt:
- Vậy ngươi tính làm sao?
Thiên Nguyên Hầu:
- Còn có thể làm sao nữa. Quay đầu lại, ta lại chạy đi vương phủ thêm mấy chuyến, ôn chuyện với những người đã từng là đồng liêu trong vương phủ. Nói vậy Thiên Vương sẽ nhận thấy được. Hi vọng Thiên Vương suy nghĩ đến thời khắc mấu chốt lòng người lạnh, thất vọng đau khổ, ta vẫn một mực theo người. Không làm quan cũng không sao. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng lưu được núi xanh sau này không lo không có củi đốt. Ta nói với nàng những nguyên nhân này, là muốn nàng biết, lần này ta đi rồi, sợ rằng một khoảng thời gian rất dài sẽ không tới thăm nàng. Bằng không ta đi lại với nàng quá thường xuyên, sau này người tiếp nhận vị trí của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, sẽ gây sự với nàng. Hiện tại xem ra, nguy cơ khi đó giữa phu thê ta và nàng, đối với nàng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Ai! Những lời cần nói đã nói rồi. Ta đi trước.
Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi đình.
- Bản thân ngươi cẩn thận một chút.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quan tâm. Thiên Nguyên Hầu dừng bước xoay người lại. Hắn chỉ thấy Bích Nguyệt với tư thái thướt tha đứng ở trong đình, vẻ mặt lo âu nhìn hắn.
- Ha hả! Cho dù là vì phu nhân, ta cũng nhất định phải cố gắng sống sót!
Thiên Nguyên cười lớn một tiếng, lắc mình biến mất.
Bích Nguyệt:
- Thiên Vương bọn họ làm sao có thể ngồi yên nhìn chuyện như vậy phát sinh được? Bệ hạ cứng rắn như thế sẽ không sợ người phía dưới tạo phản sao?
Thiên Nguyên Hầu:
- Là thiếu chút nữa tạo phản. Trong triều lòng người bàng hoàng. Vì tự bảo vệ mình, tất cả đều sẵn sàng trả bất cứ giá nào, giật dây bốn vị Thiên Vương tạo phản! Có người nói còn có người thử thái độ của Hạ Hầu gia.
Bích Nguyệt nghe vậy, hãi hùng khiếp vía hỏi:
- Hạ Hầu gia có thái độ gì?
Thiên Nguyên lắc đầu:
- Hạ Hầu gia kiên định đứng ở phía bên của bệ hạ. Có một số việc rất rõ ràng. Thực lực cá nhân của bệ hạ cường hãn, gần như là thiên hạ vô địch. Cho dù có thể phủ định thiên hạ của Thanh Chủ, cũng khó mà diệt trừ được Thanh Chủ. Nhớ năm đó một trận đánh đối phó với Bạch Chủ, bao nhiêu người bao vây tấn công, bao nhiêu cao thủ danh chấn một thời chết ở trên tay Bạch Chủ? Nếu không phải Bạch Chủ vì cứu Yêu Chủ, căn bản là không giữ được hắn. Có vết xe đổ đó, đều là nhân vật có thể lấy sức một mình tung hoành thiên hạ. Có thể tưởng tượng được, sau này Thanh Chủ hoàn toàn có thể dựa vào thực lực cá nhân tới trả thù từng người. Hơn nữa Thanh Chủ còn có Phật Chủ ủng hộ. Thiên hạ đại loạn không phù hợp với lợi ích của Hạ Hầu gia. Trước khi không có hoàn toàn nắm chắc giải quyết được Thanh Chủ, Hạ Hầu gia làm sao có thể đáp ứng chuyện này? Hơn nữa, thế lực dưới đất của Hạ Hầu tuy mạnh thì có mạnh. Chỉ có điều binh quyền trong tay bốn vị Thiên Vương. Hạ Hầu gia có mạnh mấy đi nữa, lăn qua lăn lại cũng chỉ làm giá y cho người khác. Sau khi thay đổi triều đại, Hạ Hầu gia cũng không có khả năng vượt qua địa vị hôm nay. Người ta không cần thiết lăn qua lăn lại theo, tiêu hao thực lực của mình. Tất nhiên hắn sẽ đứng ở bên phía của Thanh Chủ. Bởi vậy, chuyện tạo phản không bệnh mà chết, cứ như vậy bị phía trên ép xuống.
Bích Nguyệt:
- Vậy kết quả thế nào?
Thiên Nguyên Hầu:
- Muốn nói ai không muốn thiên hạ đại loạn nhất, vậy khẳng định là bệ hạ. Chỉ cần quy tắc và trật tự còn đó, chính là lấy sức thiên hạ tới cung cấp nuôi dưỡng hắn, hắn vĩnh viễn đều có thể giữ lấy tài nguyên khổng lồ nhất, có thể khiến cho loại cường giả như hắn càng mạnh thêm. Cho nên có một số việc hắn nhất định phải nhượng bộ. Đương nhiên, hắn cũng phải cần mặt mũi. Trên triều đình, quần thần nghi vấn kết quả điều tra của Cao Quan, liên thủ cố gắng phúc tra xác định quyền lợi. Đây là bệ hạ nhượng bộ. Bởi vì trong này không gian có thể thao tác quá lớn. Mấy ngày trước ta và Tinh Quân gặp mặt có nói chuyện về chuyện này. Ta nghe được Tinh Quân mơ hồ tiết lộ, phía trên và bệ hạ hình như âm thầm đạt được thỏa hiệp. Mỗi bên đều lùi lại một bước. Phía trên nhất định sẽ bảo vệ phần lớn người. Nhưng khẳng định cũng sẽ bỏ qua một nhóm người, xem như cho bệ một công đạo. Trên nguyên soái khẳng định đều không có việc gì. Nếu không có ảnh hưởng quá lớn, công đạo dành cho bệ hạ cũng không thể phân lượng quá nhẹ. Cho nên bốn vị Thiên Vương, mỗi người đều có thể phải bỏ ra hai vị Tinh Quân. Cụ thể là ai không đến giây phút cuối cùng, phía trên sẽ không công bố. Nếu không sẽ xảy ra sai lầm. Hiện tại phải xem ai xui xẻo. Ta vốn là thủ hạ cũ của Doanh Thiên Vương, lại bị an bài cắm vào dưới trướng của Nhân Sửu Tinh Quân. . . Ai!
Bích Nguyệt hiểu rõ ý tứ của hắn. Chính bởi vì Doanh Thiên Vương không mấy yên lòng đối với Nhân Sửu Tinh Quân, cho nên mới phải thu xếp để Thiên Nguyên vào ở dưới trướng của hắn. Nói cách khác, đó chính là Nhân Sửu Tinh Quân có khả năng rất lớn sẽ bị Doanh Thiên Vương buông tha!
Nàng do dự một chút nói:
- Đã như vậy, một khi có chuyện xảy ra, tại sao ngươi không trực tiếp đầu nhập vào bệ hạ?
Thiên Nguyên Hầu cười khổ nói:
- Nếu thật sự có chuyện gì, ta không đầu nhập vào bệ hạ còn có thể có con đường sống. Nhiều lắm là mất chức. Nếu ta thật sự muốn đầu nhập vào bệ hạ, sẽ chỉ có một con đường chết. Doanh Thiên Vương sao có thể buông tha cho loại cấp bậc như ta phản bội. Bất kể là sáng hay tối, nếu thật sự xảy ra hắn sẽ không tiếc bất kỳ giá nào. Hắn có nhiều biện pháp khiến ta phải chết. Cho dù là để giết gà dọa khỉ, hắn cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho ta! Bệ hạ sẽ vì ta mà xé rách mặt mũi với Doanh Thiên Vương sao?
Bích Nguyệt:
- Vậy ngươi tính làm sao?
Thiên Nguyên Hầu:
- Còn có thể làm sao nữa. Quay đầu lại, ta lại chạy đi vương phủ thêm mấy chuyến, ôn chuyện với những người đã từng là đồng liêu trong vương phủ. Nói vậy Thiên Vương sẽ nhận thấy được. Hi vọng Thiên Vương suy nghĩ đến thời khắc mấu chốt lòng người lạnh, thất vọng đau khổ, ta vẫn một mực theo người. Không làm quan cũng không sao. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng lưu được núi xanh sau này không lo không có củi đốt. Ta nói với nàng những nguyên nhân này, là muốn nàng biết, lần này ta đi rồi, sợ rằng một khoảng thời gian rất dài sẽ không tới thăm nàng. Bằng không ta đi lại với nàng quá thường xuyên, sau này người tiếp nhận vị trí của ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, sẽ gây sự với nàng. Hiện tại xem ra, nguy cơ khi đó giữa phu thê ta và nàng, đối với nàng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Ai! Những lời cần nói đã nói rồi. Ta đi trước.
Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi đình.
- Bản thân ngươi cẩn thận một chút.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng quan tâm. Thiên Nguyên Hầu dừng bước xoay người lại. Hắn chỉ thấy Bích Nguyệt với tư thái thướt tha đứng ở trong đình, vẻ mặt lo âu nhìn hắn.
- Ha hả! Cho dù là vì phu nhân, ta cũng nhất định phải cố gắng sống sót!
Thiên Nguyên cười lớn một tiếng, lắc mình biến mất.