Miêu Quân Di, Phó Nguyên Khang đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Hai người rời đi triệu tập người.
Còn mỗi mình Mạc Danh nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ. Phong Bắc Trần sắc mặt âm trầm phất tay cho Mạc Danh lui.
Phong Bắc Trần lặng im quay về hậu điện, thấy Tần Tịch buồng trong đi ra, nàng điềm tĩnh đứng ở sảnh.
Tần Tịch hỏi:
- Hình như ngươi không vui, xảy ra chuyện gì?
Đúng là Phong Bắc Trần không vui, thấy Tần Tịch thì càng khó chịu hơn, bởi vì khuôn mặt hờ hững đó, bao nhiêu năm trời nàng chưa từng cười với gã.
Lửa giận dâng lên, Phong Bắc Trần không nói không rằng kéo Tần Tịch vào buồng trong, xé rách quần áo Tần Tịch. Thân thể trắng nõn mềm mại lộ trong không khí khiến người máu sôi sục.
Tần Tịch vẫn hờ hững lạnh lùng nhìn hành động của Phong Bắc Trần, nàng bị đè xuống. Mặc kệ gã cày cấy.
Linh Lung tông. Đám người bay nhanh lên trời, biệt viện Yêu quốc cư trú cũng có một nhóm người bay ra.
Phó Nguyên Khang nhìn lại, hơi giơ tay lên gặp phải Cơ Đức Hải dẫn đội bay tới, sắc mặt của Cơ Đức Hải cũng rất khó xem.
Phó Nguyên Khang nói:
- Không thấy sư muội của ta.
Cơ Đức Hải cắn răng nói:
- Muội muội của ta cũng không gặp!
Hai người đều hiểu hai bên gặp cùng một tình huống, đều dẫn người bay nhanh đi.
Biệt viện Đại Ma Thiên tạm trú, Vân Báo dẫn theo đám người nhìn hai nhóm người đi nhanh.
Vân Báo cười tủm tỉm:
- Thú vị.
Tống Viên Phương hỏi:
- Bát gia, xảy ra chuyện gì?
Gã biết Miêu Nghị ở đây nhưng không rõ chuyện gì xảy ra.
- Dù sao không liên quan đến chúng ta.
Vân Báo xoay lại nhìn mọi người, cười tủm tỉm:
- Tối nay có náo nhiệt để xem, chúng ta lo chỗ của mình được rồi, nếu gặp cơ hội nhặt của hời thì nhúng tay vào.
Biệt viện người Tinh Túc Hải cư trú, Kí Chủ tứ phương cùng nhìn theo hai nhóm người rời đi, vẻ mặt khó hiểu.
Hùng Uy hỏi dò:
- Có khi nào liên quan tới lão ngũ không?
Mấy huynh đệ lắc đầu, biểu thị không biết.
Biệt viện Phật quốc tạm trú. Pháp Hải mặc cà sa màu tím, thân hình vạm vỡ, mặt không biểu tình. Ánh mắt hờ hững chắp tay đứng trước, đàn tăng đứng sau lưng. Hai nhóm người gây động tĩnh lớn kinh động bọn họ, Pháp Hải nhìn hai nhóm người cùng nhau biến mất.
Pháp Hải kêu lên:
- Vài người đi theo ta nhìn xem có chuyện gì!
Pháp Hải dẫn theo mấy người bay nhanh xẹt qua không trung.
Biệt viện Quỷ quốc tạm trú, Ngọc Nô Kiều mặc váy dài màu đen mang theo mấy người đuổi theo.
Biệt viện Tiên quốc tạm trú, đám người nhìn các bóng người biến mất trong màn đêm thì cùng ngoái đầu nhìn An Như Ngọc đứng dưới mái hiên.
An Như Ngọc không nói một câu, nàng xoay người về phòng. Âu Dương Quang đi theo vào.
Sau khi tránh đi tai mắt của mọi người, hai người vẫn cẩn thận truyền âm nói chuyện.
Âu Dương Quang nói:
- Phu nhân, hướng bọn họ đi . . . chúng ta có nên đi xem thử?
An Như Ngọc hỏi lại:
- Đi xem cái gì? Sợ người ta không biết sự việc liên quan đến chúng ta sao? Bên Ma quốc, Tinh Túc Hải không có động tĩnh gì, những người có liên quan Miêu Nghị cũng không hành động thì chúng ta đi làm gì?
Âu Dương Quang khẽ thở dài:
- Ta lo là có khi nào xảy ra ngoài ý muốn? Tiểu tử kia đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, ta cứ cảm thấy tiểu tử đó không dễ giết không thì hắn đã chẳng sống đến ngày hôm nay.
An Như Ngọc cười khẩy nói:
- Hai nhóm người hợp tác mà không giết được tiểu tử kia tức là bọn họ vô dụng. Xảy ra ngoài ý muốn thì sao? Miễn lúc phu quân giật dây cẩn thận không để lại điểm yếu là được.
Âu Dương Quang bất đắc dĩ nói:
- Ài, ta cứ cảm thấy trong trường hợp này chúng ta làm loại chuyện này có vẻ không ổn.
- Ý kiến phụ nữ!
An Như Ngọc là phụ nữ mà nói câu khiến người câm nín:
- Không thừa dịp này thì bằng vào địa vị lúc này của hắn chờ khi hắn về thì ngươi làm gì được hắn? Không có sư tôn đồng ý, trong Tiên quốc không ai dám đụng vào hắn!
Chỗ cũ Linh Lung tông, từng nhóm người đáp xuống, rất nhanh tìm thấy dấu vết đánh nhau, vết máu còn sót lại dưới đất đã nói lên vấn đề.
Bây giờ điều cần quan tâm không phải cái này, người đã chết, quan trọng nhất là xác nhận chết sống của Thôi Vĩnh Trinh và Cơ Mỹ Mi hoặc đã xảy ra chuyện gì.
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải rải người đi cùng tràn ra khắp nơi tìm kiếm.
Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều đụng mặt nhau, hai người trao đổi ánh mắt. Bọn họ nhìn ra được nơi này từng có đánh nhau, cùng tìm đến Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải nhìn quanh khắp nơi.
Ngọc Nô Kiều hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải sẽ không nói phục cạm bẫy đối phó Miêu Nghị ai ngờ chịu thiệt. Mặc kệ Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều hỏi cỡ nào thì hai bên vẫn giữ im lặng.
Người tản ra ngoài tìm kiếm cả canh giờ mà không thu hoạch được gì nên trở lại phục mệnh.
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải giữ lại một số người tiếp tục tìm, hai người khác nhanh chóng rời đi quay về Linh Lung tông.
Cấm địa Linh Lung tông, Phong Bắc Trần nhận được đệ tử trở về thông báo thì bò dậy khỏi thân thể trắng nõn của Tần Tịch khiến người lưu luyến. Phong Bắc Trần ngồi bên giường, yêu thương vuốt ve thân thể Tần Tịch, biểu tình còn thèm muốn.
Phong Bắc Trần sửa sang bản thân xong, sau khi trút cơn tức ra ngoài thì gã đã dần bình tĩnh lại. Phong Bắc Trần ngoái đầu nhìn Tần Tịch trần truồng nằm trên giường không nhúc nhích, bị gã giày vò chật vật không chịu nổi. Phong Bắc Trần vung tay áo đắp chăn gấm lên người Tần Tịch sau đó xoay người đi.
Phong Bắc Trần đi ra ngoài thấy Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải, sau khi hỏi rõ tình huống thì nét mặt gã sa sầm.
Phong Bắc Trần hỏi Cơ Đức Hải:
- Ngươi xác nhận bên Tinh Túc Hải không có người đi hỗ trợ?
Cơ Đức Hải đáp:
- Không, ta luôn theo dõi bên kia.
- Hai bên đều không có người đi hỗ trợ, bằng vào năng lực của tiểu tặc kia thì không đối phó được nhiều tu sĩ Kim Liên như vậy, càng đừng nói là giết sạch không một người trở về.
Phong Bắc Trần cười khẩy nói:
- Hoặc là chúng ta bị lừa, hoặc có người âm thầm hỗ trợ. Dù có người hỗ trợ thì sự việc xảy ra đột ngột mà chuẩn bị ngay địa điểm chính xác tức là có người để lộ tiếng gió, tóm lại chúng ta vẫn bị hố.
Cơ Đức Hải do dự hỏi:
- Ý ngươi nói là bên Tiên quốc?
Cơ Đức Hải lắc đầu phủ nhận ngay:
- Ta cảm thấy không thể nào, nếu đúng thật thì chẳng phải là bên kia tự dọn cục đá đập trúng chân mình sao? Hiện tại người của bọn họ còn ở đây, chẳng lẽ không sợ chúng ta trả thù?
Phong Bắc Trần hỏi:
- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh bên Tiên quốc tham gia việc này?
Cơ Đức Hải im lặng, đúng là không có, chỉ có người âm thầm liên lạc với phe mình, nói là tìm cách dụ Miêu Nghị ra, sáng tạo cơ hội xuống tay cho họ.
Phong Bắc Trần nói với Phó Nguyên Khang:
- Không cần biết bọn họ có thừa nhận hay không, ngươi hãy đi tìm họ đòi một lời giải thích, không đưa ra được thì một mạng đổi một mạng, ép người đứng sau màn ra!
Phong Bắc Trần vẫn không tin Miêu Nghị có thể đối phó nhiều người như vậy, xem như được nhóm Miêu Nghị hỗ trợ cũng không thể bị giết không có một người sống trở về. Phong Bắc Trần nghi ngờ có người núp đằng sau.
- Tuân lệnh!
Hai người rời đi triệu tập người.
Còn mỗi mình Mạc Danh nơm nớp lo sợ đứng yên tại chỗ. Phong Bắc Trần sắc mặt âm trầm phất tay cho Mạc Danh lui.
Phong Bắc Trần lặng im quay về hậu điện, thấy Tần Tịch buồng trong đi ra, nàng điềm tĩnh đứng ở sảnh.
Tần Tịch hỏi:
- Hình như ngươi không vui, xảy ra chuyện gì?
Đúng là Phong Bắc Trần không vui, thấy Tần Tịch thì càng khó chịu hơn, bởi vì khuôn mặt hờ hững đó, bao nhiêu năm trời nàng chưa từng cười với gã.
Lửa giận dâng lên, Phong Bắc Trần không nói không rằng kéo Tần Tịch vào buồng trong, xé rách quần áo Tần Tịch. Thân thể trắng nõn mềm mại lộ trong không khí khiến người máu sôi sục.
Tần Tịch vẫn hờ hững lạnh lùng nhìn hành động của Phong Bắc Trần, nàng bị đè xuống. Mặc kệ gã cày cấy.
Linh Lung tông. Đám người bay nhanh lên trời, biệt viện Yêu quốc cư trú cũng có một nhóm người bay ra.
Phó Nguyên Khang nhìn lại, hơi giơ tay lên gặp phải Cơ Đức Hải dẫn đội bay tới, sắc mặt của Cơ Đức Hải cũng rất khó xem.
Phó Nguyên Khang nói:
- Không thấy sư muội của ta.
Cơ Đức Hải cắn răng nói:
- Muội muội của ta cũng không gặp!
Hai người đều hiểu hai bên gặp cùng một tình huống, đều dẫn người bay nhanh đi.
Biệt viện Đại Ma Thiên tạm trú, Vân Báo dẫn theo đám người nhìn hai nhóm người đi nhanh.
Vân Báo cười tủm tỉm:
- Thú vị.
Tống Viên Phương hỏi:
- Bát gia, xảy ra chuyện gì?
Gã biết Miêu Nghị ở đây nhưng không rõ chuyện gì xảy ra.
- Dù sao không liên quan đến chúng ta.
Vân Báo xoay lại nhìn mọi người, cười tủm tỉm:
- Tối nay có náo nhiệt để xem, chúng ta lo chỗ của mình được rồi, nếu gặp cơ hội nhặt của hời thì nhúng tay vào.
Biệt viện người Tinh Túc Hải cư trú, Kí Chủ tứ phương cùng nhìn theo hai nhóm người rời đi, vẻ mặt khó hiểu.
Hùng Uy hỏi dò:
- Có khi nào liên quan tới lão ngũ không?
Mấy huynh đệ lắc đầu, biểu thị không biết.
Biệt viện Phật quốc tạm trú. Pháp Hải mặc cà sa màu tím, thân hình vạm vỡ, mặt không biểu tình. Ánh mắt hờ hững chắp tay đứng trước, đàn tăng đứng sau lưng. Hai nhóm người gây động tĩnh lớn kinh động bọn họ, Pháp Hải nhìn hai nhóm người cùng nhau biến mất.
Pháp Hải kêu lên:
- Vài người đi theo ta nhìn xem có chuyện gì!
Pháp Hải dẫn theo mấy người bay nhanh xẹt qua không trung.
Biệt viện Quỷ quốc tạm trú, Ngọc Nô Kiều mặc váy dài màu đen mang theo mấy người đuổi theo.
Biệt viện Tiên quốc tạm trú, đám người nhìn các bóng người biến mất trong màn đêm thì cùng ngoái đầu nhìn An Như Ngọc đứng dưới mái hiên.
An Như Ngọc không nói một câu, nàng xoay người về phòng. Âu Dương Quang đi theo vào.
Sau khi tránh đi tai mắt của mọi người, hai người vẫn cẩn thận truyền âm nói chuyện.
Âu Dương Quang nói:
- Phu nhân, hướng bọn họ đi . . . chúng ta có nên đi xem thử?
An Như Ngọc hỏi lại:
- Đi xem cái gì? Sợ người ta không biết sự việc liên quan đến chúng ta sao? Bên Ma quốc, Tinh Túc Hải không có động tĩnh gì, những người có liên quan Miêu Nghị cũng không hành động thì chúng ta đi làm gì?
Âu Dương Quang khẽ thở dài:
- Ta lo là có khi nào xảy ra ngoài ý muốn? Tiểu tử kia đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, ta cứ cảm thấy tiểu tử đó không dễ giết không thì hắn đã chẳng sống đến ngày hôm nay.
An Như Ngọc cười khẩy nói:
- Hai nhóm người hợp tác mà không giết được tiểu tử kia tức là bọn họ vô dụng. Xảy ra ngoài ý muốn thì sao? Miễn lúc phu quân giật dây cẩn thận không để lại điểm yếu là được.
Âu Dương Quang bất đắc dĩ nói:
- Ài, ta cứ cảm thấy trong trường hợp này chúng ta làm loại chuyện này có vẻ không ổn.
- Ý kiến phụ nữ!
An Như Ngọc là phụ nữ mà nói câu khiến người câm nín:
- Không thừa dịp này thì bằng vào địa vị lúc này của hắn chờ khi hắn về thì ngươi làm gì được hắn? Không có sư tôn đồng ý, trong Tiên quốc không ai dám đụng vào hắn!
Chỗ cũ Linh Lung tông, từng nhóm người đáp xuống, rất nhanh tìm thấy dấu vết đánh nhau, vết máu còn sót lại dưới đất đã nói lên vấn đề.
Bây giờ điều cần quan tâm không phải cái này, người đã chết, quan trọng nhất là xác nhận chết sống của Thôi Vĩnh Trinh và Cơ Mỹ Mi hoặc đã xảy ra chuyện gì.
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải rải người đi cùng tràn ra khắp nơi tìm kiếm.
Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều đụng mặt nhau, hai người trao đổi ánh mắt. Bọn họ nhìn ra được nơi này từng có đánh nhau, cùng tìm đến Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải nhìn quanh khắp nơi.
Ngọc Nô Kiều hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải sẽ không nói phục cạm bẫy đối phó Miêu Nghị ai ngờ chịu thiệt. Mặc kệ Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều hỏi cỡ nào thì hai bên vẫn giữ im lặng.
Người tản ra ngoài tìm kiếm cả canh giờ mà không thu hoạch được gì nên trở lại phục mệnh.
Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải giữ lại một số người tiếp tục tìm, hai người khác nhanh chóng rời đi quay về Linh Lung tông.
Cấm địa Linh Lung tông, Phong Bắc Trần nhận được đệ tử trở về thông báo thì bò dậy khỏi thân thể trắng nõn của Tần Tịch khiến người lưu luyến. Phong Bắc Trần ngồi bên giường, yêu thương vuốt ve thân thể Tần Tịch, biểu tình còn thèm muốn.
Phong Bắc Trần sửa sang bản thân xong, sau khi trút cơn tức ra ngoài thì gã đã dần bình tĩnh lại. Phong Bắc Trần ngoái đầu nhìn Tần Tịch trần truồng nằm trên giường không nhúc nhích, bị gã giày vò chật vật không chịu nổi. Phong Bắc Trần vung tay áo đắp chăn gấm lên người Tần Tịch sau đó xoay người đi.
Phong Bắc Trần đi ra ngoài thấy Phó Nguyên Khang, Cơ Đức Hải, sau khi hỏi rõ tình huống thì nét mặt gã sa sầm.
Phong Bắc Trần hỏi Cơ Đức Hải:
- Ngươi xác nhận bên Tinh Túc Hải không có người đi hỗ trợ?
Cơ Đức Hải đáp:
- Không, ta luôn theo dõi bên kia.
- Hai bên đều không có người đi hỗ trợ, bằng vào năng lực của tiểu tặc kia thì không đối phó được nhiều tu sĩ Kim Liên như vậy, càng đừng nói là giết sạch không một người trở về.
Phong Bắc Trần cười khẩy nói:
- Hoặc là chúng ta bị lừa, hoặc có người âm thầm hỗ trợ. Dù có người hỗ trợ thì sự việc xảy ra đột ngột mà chuẩn bị ngay địa điểm chính xác tức là có người để lộ tiếng gió, tóm lại chúng ta vẫn bị hố.
Cơ Đức Hải do dự hỏi:
- Ý ngươi nói là bên Tiên quốc?
Cơ Đức Hải lắc đầu phủ nhận ngay:
- Ta cảm thấy không thể nào, nếu đúng thật thì chẳng phải là bên kia tự dọn cục đá đập trúng chân mình sao? Hiện tại người của bọn họ còn ở đây, chẳng lẽ không sợ chúng ta trả thù?
Phong Bắc Trần hỏi:
- Ngươi có chứng cớ gì chứng minh bên Tiên quốc tham gia việc này?
Cơ Đức Hải im lặng, đúng là không có, chỉ có người âm thầm liên lạc với phe mình, nói là tìm cách dụ Miêu Nghị ra, sáng tạo cơ hội xuống tay cho họ.
Phong Bắc Trần nói với Phó Nguyên Khang:
- Không cần biết bọn họ có thừa nhận hay không, ngươi hãy đi tìm họ đòi một lời giải thích, không đưa ra được thì một mạng đổi một mạng, ép người đứng sau màn ra!
Phong Bắc Trần vẫn không tin Miêu Nghị có thể đối phó nhiều người như vậy, xem như được nhóm Miêu Nghị hỗ trợ cũng không thể bị giết không có một người sống trở về. Phong Bắc Trần nghi ngờ có người núp đằng sau.