Bên Tinh Túc Hải, mười bóng người lướt nhanh ra khu vực trên không trung Tinh Túc Hải.
Trừ Miêu Nghị, Yến Bắc Hồng ra tám người khác là Tả Hữu sứ giả của Đông Túc Tinh cung, Kim Quang và Ngân Quang. Một người mặc áo vàng, một người mặc áo bạc, đều trọc đầu. Tả Hữu sứ giả của Tây Túc Tinh cung, Lệ Phong, Thanh Phong, một người mặc áo xám, một người mặc áo xanh. Tả Hữu sứ giả của Nam Túc Tinh cung, Lăng Thiên và Phá Không, mặc áo tím và áo xanh. Tả Hữu sứ giả của Bắc Túc Tinh cung, Bôn Lôi, Hám Thiên, đều mình trần quần đùi, một người lưng cột vải đỏ, người kia cột vải đen khoe cơ bắp cuồn cuộn.
Tám vị Tả Hữu sứ giả biểu tình cực kỳ khó xem, hoặc mặt rắn đanh hoặc đen như than, hoặc ánh mắt hung ác hoặc mắt lóe tia tàn nhẫn, có người toát ra sát khí. Bọn họ đi cùng một hướng, Lưu Vân Sa Hải!
Yến Bắc Hồng bay nhanh miễn cưỡng đuổi theo sau mấy người, thỉnh thoảng liếc mắt qua họ. Tám vị này đều là tu vi Kim Liên nhị phẩm. Yến Bắc Hồng có hỏi Miêu Nghị họ là ai, hắn nói Tả Hữu sứ giả của Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải.
Yến Bắc Hồng nhìn Miêu lão đệ với cặp mắt khác, không biết Miêu Nghị quen với Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải từ bao giờ mà nhờ được tám vị Tả Hữu sứ giả Tinh Túc Hải trong truyền thuyết ra mặt giúp hắn, mặt mũi rất lớn.
Yến Bắc Hồng không biết rằng Miêu Nghị e ngại thực lực Kim Liên tam phẩm của Song Hùng, hắn vốn định mời Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải ra, một người đi cũng được. Ai biết bốn lão yêu quái không thèm để Song Hùng vào mắt, chỉ phái Tả Hữu sứ giả ra mặt.
Nam Phương Kí Chủ Ưng Vô Địch chỉ nói một câu: Hai tên tạp chủng đó xứng sao?
Khi gặp Đông Phương Kí Chủ Hùng Uy, Miêu Nghị bày tỏ mối e ngại của mình. Bốn người tốt xấu nên cử một người ra trấn đi!
Hùng Uy nói một câu:
- Tám người kia cùng ra tay trừ lục thánh và mấy đệ tử tu vi cao nhất của họ ra không ai ngăn được. Toàn là người từng đánh nhau với lục thánh và an toàn rút lui. Bốn huynh đệ chúng ta ra mặt thì đề cao Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa quá. Tám người cùng ngươi đi đã là dư thừa, đơn thuần là phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiểu tử, ngươi cứ yên tâm đi.
Đều là người từng đánh nhau với lục thánh mà vẫn sống sót!
Miêu Nghị nghe thế thì yên lòng.
Nhưng dọc đường đi Miêu Nghị nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nói:
- Lỡ như Song Hùng không chịu giao đồ ra thì mấy vị có tự tin ép họ giao ra được không? Bọn họ có tu vi Kim Liên tam phẩm!
Câu này tỏ rõ nghi ngờ thực lực của tám người, chọc bọn họ mắt lạnh liếc sang. Lúc đi qua bốn tinh cung tên này cứ khuyên Kí Chủ tứ phương rời núi, không yên tâm thực lực của tám người, giờ còn la toa trước mặt họ, khiến người ngứa răng muốn cắn.
Đông Túc Tả Sứ Kim Quang lạnh nhạt nói:
- Xem ra chúng ta đã yên lặng quá lâu.
Ngụ ý là ai đều dám chất vấn thực lực của bọn họ.
Lăng Thiên hừ lạnh nhìn Miêu Nghị:
- Tiểu tử nhà ngươi to gan lắm mà, lúc trước uy hiếp chúng ta chẳng phải giỏi lắm sao? Tại sao bây giờ trở nên nhát gan như vậy?
Miêu Nghị lầu bầu:
- Sao so được? Bọn họ là Song Hùng Lưu Vân Sa Hải, lục thánh cũng không làm gì họ được, bọn họ giữ lại bốn tấm lệnh bài là biết rồi.
Nghe câu này tám người biểu tình cực kỳ khó xem. Nếu không phải tiểu tử này liên quan đến Tiên Nguyên đan thì người nóng tính đã đập chết hắn.
Miễn không ngốc đều nghe hiểu ý của Miêu Nghị. Song Hùng người ta có thể xoay vần trong giữa lục thánh, Kí Chủ tứ phương thì chỉ có thể co đầu rút cổ dưới tay Yêu Thánh Cơ Hoan, nói rõ là hắn cảm thấy Song Hùng mạnh hơn Kí Chủ tứ phương một bậc.
Thanh Phong mang Miêu Nghị bay đi lên tiếng:
- Miễn xác nhận là bọn họ giữ lệnh bài thì ngươi sẽ được thấy họ trả giá đắt.
- Giá đắt gì?
Miêu Nghị hỏi dò:
- Ai đánh ta bị thương thì ta kêu kẻ đó chữa thương cho ta được không?
Thật ra Miêu Nghị ngầm nói: Các ngươi có thể bao che cho ta không?
Bôn Lôi hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi chỉ được có bấy nhiêu?
Miêu Nghị được nước lấn tới:
- Vậy ta cáo mượn oai hùm vênh váo một phen?
Thanh Phong nêu điều kiện:
- Phải xác nhận bọn họ có giữ lại lệnh bài không đã.
Miêu Nghị khó chịu nói:
- Đương nhiên là bọn họ giữ nó, chẳng lẽ ta nói dối?
Thanh Phong bắt bẽ:
- Chúng ta không phải lần đầu tiên giao tiếp với tiểu tử nhà ngươi, với lời ngươi nói tốt nhất nên giữ lại vài phần cảnh giác, không thì bị ngươi bán cũng không biết. Trước tiên nghiệm chứng xem có đúng là bọn họ cố ý giữ lại lệnh bài không.
Đùa, bọn họ không ngốc nghe ai nói gì liền tin.
Miêu Nghị buồn cười hỏi:
- Cái gì gọi là cố ý giữ lại lệnh bài? Cầm đi lệnh bài còn chia ra cố ý hoặc vô tình nữa sao? Dám hỏi một câu, bọn họ có biết lệnh bài của Kí Chủ tứ phương không?
Kim Quang đáp:
- Năm xưa bọn họ từng nhận lệnh bài của Hùng Uy đại nhân nên chắc là biết.
- Ta phi! Không nhận được lệnh bài cũng sẽ biết đi! Hình người trong lệnh bài miễn từng thấy Kí Chủ tứ phương đều biết ngay! Tạm không nói lúc trước bọn họ vì lệnh bài mới đánh ta ra thế này, sợ các ngươi không tin lời ta. Cứ cho rằng lúc đó bọn họ không thấy, đổi lại các ngươi cướp được đồ rồi sẽ không dòm thử bên trong trữ vật giới chỉ có gì sao? Từ lúc ta xảy ra chuyện đến bây giờ đã bao nhiêu ngày? Đồ ngốc đều hiểu ý của bọn họ là gì. Tám người các ngươi rốt cuộc có được không vậy? Đừng quanh co tìm cớ cho mình nữa, chúng ta trở lại mời bốn vị Kí Chủ ra một chuyến đi. Vết thương của ta chưa lành, chạy tới bị người ta cho thêm một vố thì chết chắc!
Miêu Nghị đang ám thị một đạo lý cho tám người rằng lệnh bài nằm trong tay người ta chứng minh kẻ đó không thèm để Kí Chủ tứ phương vào mắt. Bên Song Hùng tới bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì, Miêu Nghị nắm bắt ngay cơ hội có sẵn này, đỡ hắn khỏi phải tốn sức.
Quả nhiên tám người sắc mặt âm trầm. Nếu lệnh bài thật sự nằm trong tay Song Hùng thì như Miêu Nghị nói, với thứ mình cướp được chắc chắn sẽ lục xem gồm có những gì, ai đều làm như thế. Ít ra lời Miêu Nghị nói chứng minh một đạo lý, Tinh Túc Hải không có sức uy hiếp như đã tưởng đối với Song Hùng. Đổi lại trước kia nếu là hiểu lầm thì đã sớm đưa trả lệnh bài về Tinh Túc Hải. Tám người đột nhiên phát hiện đánh giá phe ta hơi cao.
Kim Quang sắc mặt âm trầm gằn từng chữ lặp lại lời nói của Thanh Phong:
- Trước tiên xác nhận lệnh bài có nằm trong tay bọn họ không đã.
Lưu Vân Sa Hải, Phong Vân khách điếm.
Gần đây khách điếm có kỳ quan hiếm lạ, Lão Bản Nương đứng trên ban công nhìn quanh bốn phía, nhíu mày liễu.
Khách vào trọ đột nhiên tăng vọt, ngày càng đông người hơn. Đại sảnh chỉ có tám mươi cái bàn, cho ba trăm hai mươi vị khách ngồi, cộng thêm tám mươi gian phòng cùng lắm chỉ chứa khoảng bốn trăm khách, đã sớm chật ních.
Trừ Miêu Nghị, Yến Bắc Hồng ra tám người khác là Tả Hữu sứ giả của Đông Túc Tinh cung, Kim Quang và Ngân Quang. Một người mặc áo vàng, một người mặc áo bạc, đều trọc đầu. Tả Hữu sứ giả của Tây Túc Tinh cung, Lệ Phong, Thanh Phong, một người mặc áo xám, một người mặc áo xanh. Tả Hữu sứ giả của Nam Túc Tinh cung, Lăng Thiên và Phá Không, mặc áo tím và áo xanh. Tả Hữu sứ giả của Bắc Túc Tinh cung, Bôn Lôi, Hám Thiên, đều mình trần quần đùi, một người lưng cột vải đỏ, người kia cột vải đen khoe cơ bắp cuồn cuộn.
Tám vị Tả Hữu sứ giả biểu tình cực kỳ khó xem, hoặc mặt rắn đanh hoặc đen như than, hoặc ánh mắt hung ác hoặc mắt lóe tia tàn nhẫn, có người toát ra sát khí. Bọn họ đi cùng một hướng, Lưu Vân Sa Hải!
Yến Bắc Hồng bay nhanh miễn cưỡng đuổi theo sau mấy người, thỉnh thoảng liếc mắt qua họ. Tám vị này đều là tu vi Kim Liên nhị phẩm. Yến Bắc Hồng có hỏi Miêu Nghị họ là ai, hắn nói Tả Hữu sứ giả của Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải.
Yến Bắc Hồng nhìn Miêu lão đệ với cặp mắt khác, không biết Miêu Nghị quen với Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải từ bao giờ mà nhờ được tám vị Tả Hữu sứ giả Tinh Túc Hải trong truyền thuyết ra mặt giúp hắn, mặt mũi rất lớn.
Yến Bắc Hồng không biết rằng Miêu Nghị e ngại thực lực Kim Liên tam phẩm của Song Hùng, hắn vốn định mời Kí Chủ tứ phương Tinh Túc Hải ra, một người đi cũng được. Ai biết bốn lão yêu quái không thèm để Song Hùng vào mắt, chỉ phái Tả Hữu sứ giả ra mặt.
Nam Phương Kí Chủ Ưng Vô Địch chỉ nói một câu: Hai tên tạp chủng đó xứng sao?
Khi gặp Đông Phương Kí Chủ Hùng Uy, Miêu Nghị bày tỏ mối e ngại của mình. Bốn người tốt xấu nên cử một người ra trấn đi!
Hùng Uy nói một câu:
- Tám người kia cùng ra tay trừ lục thánh và mấy đệ tử tu vi cao nhất của họ ra không ai ngăn được. Toàn là người từng đánh nhau với lục thánh và an toàn rút lui. Bốn huynh đệ chúng ta ra mặt thì đề cao Hoàng Kình Thiên, Ngô Đa quá. Tám người cùng ngươi đi đã là dư thừa, đơn thuần là phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tiểu tử, ngươi cứ yên tâm đi.
Đều là người từng đánh nhau với lục thánh mà vẫn sống sót!
Miêu Nghị nghe thế thì yên lòng.
Nhưng dọc đường đi Miêu Nghị nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nói:
- Lỡ như Song Hùng không chịu giao đồ ra thì mấy vị có tự tin ép họ giao ra được không? Bọn họ có tu vi Kim Liên tam phẩm!
Câu này tỏ rõ nghi ngờ thực lực của tám người, chọc bọn họ mắt lạnh liếc sang. Lúc đi qua bốn tinh cung tên này cứ khuyên Kí Chủ tứ phương rời núi, không yên tâm thực lực của tám người, giờ còn la toa trước mặt họ, khiến người ngứa răng muốn cắn.
Đông Túc Tả Sứ Kim Quang lạnh nhạt nói:
- Xem ra chúng ta đã yên lặng quá lâu.
Ngụ ý là ai đều dám chất vấn thực lực của bọn họ.
Lăng Thiên hừ lạnh nhìn Miêu Nghị:
- Tiểu tử nhà ngươi to gan lắm mà, lúc trước uy hiếp chúng ta chẳng phải giỏi lắm sao? Tại sao bây giờ trở nên nhát gan như vậy?
Miêu Nghị lầu bầu:
- Sao so được? Bọn họ là Song Hùng Lưu Vân Sa Hải, lục thánh cũng không làm gì họ được, bọn họ giữ lại bốn tấm lệnh bài là biết rồi.
Nghe câu này tám người biểu tình cực kỳ khó xem. Nếu không phải tiểu tử này liên quan đến Tiên Nguyên đan thì người nóng tính đã đập chết hắn.
Miễn không ngốc đều nghe hiểu ý của Miêu Nghị. Song Hùng người ta có thể xoay vần trong giữa lục thánh, Kí Chủ tứ phương thì chỉ có thể co đầu rút cổ dưới tay Yêu Thánh Cơ Hoan, nói rõ là hắn cảm thấy Song Hùng mạnh hơn Kí Chủ tứ phương một bậc.
Thanh Phong mang Miêu Nghị bay đi lên tiếng:
- Miễn xác nhận là bọn họ giữ lệnh bài thì ngươi sẽ được thấy họ trả giá đắt.
- Giá đắt gì?
Miêu Nghị hỏi dò:
- Ai đánh ta bị thương thì ta kêu kẻ đó chữa thương cho ta được không?
Thật ra Miêu Nghị ngầm nói: Các ngươi có thể bao che cho ta không?
Bôn Lôi hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi chỉ được có bấy nhiêu?
Miêu Nghị được nước lấn tới:
- Vậy ta cáo mượn oai hùm vênh váo một phen?
Thanh Phong nêu điều kiện:
- Phải xác nhận bọn họ có giữ lại lệnh bài không đã.
Miêu Nghị khó chịu nói:
- Đương nhiên là bọn họ giữ nó, chẳng lẽ ta nói dối?
Thanh Phong bắt bẽ:
- Chúng ta không phải lần đầu tiên giao tiếp với tiểu tử nhà ngươi, với lời ngươi nói tốt nhất nên giữ lại vài phần cảnh giác, không thì bị ngươi bán cũng không biết. Trước tiên nghiệm chứng xem có đúng là bọn họ cố ý giữ lại lệnh bài không.
Đùa, bọn họ không ngốc nghe ai nói gì liền tin.
Miêu Nghị buồn cười hỏi:
- Cái gì gọi là cố ý giữ lại lệnh bài? Cầm đi lệnh bài còn chia ra cố ý hoặc vô tình nữa sao? Dám hỏi một câu, bọn họ có biết lệnh bài của Kí Chủ tứ phương không?
Kim Quang đáp:
- Năm xưa bọn họ từng nhận lệnh bài của Hùng Uy đại nhân nên chắc là biết.
- Ta phi! Không nhận được lệnh bài cũng sẽ biết đi! Hình người trong lệnh bài miễn từng thấy Kí Chủ tứ phương đều biết ngay! Tạm không nói lúc trước bọn họ vì lệnh bài mới đánh ta ra thế này, sợ các ngươi không tin lời ta. Cứ cho rằng lúc đó bọn họ không thấy, đổi lại các ngươi cướp được đồ rồi sẽ không dòm thử bên trong trữ vật giới chỉ có gì sao? Từ lúc ta xảy ra chuyện đến bây giờ đã bao nhiêu ngày? Đồ ngốc đều hiểu ý của bọn họ là gì. Tám người các ngươi rốt cuộc có được không vậy? Đừng quanh co tìm cớ cho mình nữa, chúng ta trở lại mời bốn vị Kí Chủ ra một chuyến đi. Vết thương của ta chưa lành, chạy tới bị người ta cho thêm một vố thì chết chắc!
Miêu Nghị đang ám thị một đạo lý cho tám người rằng lệnh bài nằm trong tay người ta chứng minh kẻ đó không thèm để Kí Chủ tứ phương vào mắt. Bên Song Hùng tới bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì, Miêu Nghị nắm bắt ngay cơ hội có sẵn này, đỡ hắn khỏi phải tốn sức.
Quả nhiên tám người sắc mặt âm trầm. Nếu lệnh bài thật sự nằm trong tay Song Hùng thì như Miêu Nghị nói, với thứ mình cướp được chắc chắn sẽ lục xem gồm có những gì, ai đều làm như thế. Ít ra lời Miêu Nghị nói chứng minh một đạo lý, Tinh Túc Hải không có sức uy hiếp như đã tưởng đối với Song Hùng. Đổi lại trước kia nếu là hiểu lầm thì đã sớm đưa trả lệnh bài về Tinh Túc Hải. Tám người đột nhiên phát hiện đánh giá phe ta hơi cao.
Kim Quang sắc mặt âm trầm gằn từng chữ lặp lại lời nói của Thanh Phong:
- Trước tiên xác nhận lệnh bài có nằm trong tay bọn họ không đã.
Lưu Vân Sa Hải, Phong Vân khách điếm.
Gần đây khách điếm có kỳ quan hiếm lạ, Lão Bản Nương đứng trên ban công nhìn quanh bốn phía, nhíu mày liễu.
Khách vào trọ đột nhiên tăng vọt, ngày càng đông người hơn. Đại sảnh chỉ có tám mươi cái bàn, cho ba trăm hai mươi vị khách ngồi, cộng thêm tám mươi gian phòng cùng lắm chỉ chứa khoảng bốn trăm khách, đã sớm chật ních.