Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Quy bị đánh ngã trên đất tuy có ngu một chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn là kẻ đần độn, làm lão tử biết hắn không thông minh đã đích thân biểu thị cho hắn rõ ràng như vậy, nhưng hắn lại nhìn không hiểu, đúng thật là có để đập đầu chết luôn.

Nhìn cành cây bị bẻ gãy ngay trước mắt, sắc mặt Lạc Quy chợt đỏ bừng lên, hiểu rõ rồi, bị người ta đùa bỡn như tên ngốc rồi.

Lạc Mãng quay đầu lại nhìn một cái, nói:

- Tức giận thì có tác dụng gì... thấy con trai của nàng, bị thua thiệt liền muốn giáo huấn, đừng nhiệt huyết quá kẻo xảy ra chuyện đấy.

Đồng Liên Tích đi tới, đứng ở bên cạnh con trai, ôm con trai đang tức giận nói không ra lời vào trong lòng, không ngừng vuốt ve gương mặt của con trai, thấp giọng an ủi gì đó, nhìn thấy con trai như vậy, biết người khác ức hiếp con trai ngốc của mình, coi nó là kẻ đần độn mà đùa cợt, trong lòng bà cũng vô cùng khó chịu thật sự là rất khó chịu.

Nếu không phải năm đó Nguyên Soái bị ám sát, bà đã liều mạng chống đỡ cho Nguyên Soái một cái, thì con trai bà cũng sẽ không như thế này, lúc đó bà đang có thai, kết quả sau khi sinh con trai lại phát hiện nó là một kẻ ngốc, là Nguyên Soái vận dụng rất nhiều tư nguyên mới điều chỉnh lại được, chỉ là chỉ số thông minh ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.

Nhưng thế sự vô thường, phúc họa tương y (tương y: gắn bó với nhau), chính vì như vậy, Nguyên Soái cũng là tâm tư áy náy hổ thẹn đối với bà và con trai, mặc dù bà là một thiếp thất, mặc dù con trai bà chỉ là con thứ, nhưng có Nguyên Soái chiếu cố, trong nhà cũng không có ai dám ức hiếp hai mẹ con bà, bà cũng biết Nguyên Soái cũng đã tính toán cho tương lai của con trai, hi vọng có thể để con trai lấy được viên dạ minh châu trong tay của Quảng Thiên Vương, chỉ là việc này rất khó, tình cảnh của con trai cũng đã bày ra đây rồi.

Nhìn hai mẹ con, quản gia Lang Cúc than nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Lạc Mãng tiếp lời nói:

- Từ tình hình này mà xem, Ngưu Hữu Đức ngay cả cháu của Doanh Thiên Vương cũng có thể hạ sát thủ, con cháu của những Nguyên Soái, Tinh Quân, Hầu gia khác cũng không bỏ qua, thậm chí còn sử dụng Phá Pháp Cung để giết người, duy chỉ tha mạng cho thiếu gia ở gần ngay trước mắt, chỉ bắt sống thiếu gia, việc này rõ ràng là hắn đã nhìn ra thiếu gia bị người khác lợi dụng, quả thực là đã nể mặt Nguyên Soái mà giơ cao đánh khẽ rồi.ܼ

Lạc Mãng khẽ gật đầu, nói:

- Trước đây bản soái cũng cho rằng Ngưu Hữu Đức này quá kiêu căng ngạo mạn, hôm nay xem ra cũng không phải là người làm càn như vậy, làm việc vẫn rất có chừng mực, người không phạm hắn, hắn sẽ không phạm người, nếu người phạm hắn, hắn nhất định sẽ đáp trả, lần này Lạc Quy chủ độc chọc vào hắn, nhưng hắn lại bỏ qua!

Lang Cúc nói:



- Đẩy thiếu gia lên phía trước, đây là bức Ngưu Hữu Đức giết thiếu gia, dụng tâm của những người đó đúng là ác độc! Nếu không phải Ngưu Hữu Đức nhìn ra mánh khóe của bọn họ nên đã tha cho thiếu gia một mạng, một khi khi thiếu gia xảy ra chuyện, Nguyên Soái ở bên này cũng chết không đối chứng, trước việc không rõ tình hình chắc chắn sẽ tác động đến Thiên Vương bên đó nảy sinh xung đột với Khấu gia, càng để cho những người đó có cơ hội làm ngư ông đắc lợi.

Lạc Mãng trả lời:

- Việc lần này thật kỳ quặc, chỉ sợ ái nữ của Thiên Vương bên đó, cũng bị người khác lừa vào bẫy rồi, bằng không đâu có chuyện trùng hợp như vậy, vừa hay Thiên Vương và ta là lý do của việc này, không biết Vương gia bên đó có phản ứng kịp không?

Lang Cúc trả lời:

- Chắc chắn là cũng có chút cảnh giác, Vương gia bên đó định sẽ tra rõ.

Lạc Mãng cười lạnh, nói:

- Lần này là bọn họ phá hủy quy tắc trước, bọn họ có thể làm mùng một, Lạc mổ có thể làm mười lăm (ngày rằm), không thành tâm tới, đừng trách Lạc mổ sẽ khiến cho bọn họ tuyệt tử tuyệt tôn!

Lạc Mãng gật đầu, nói:

- Yến hội vẫn chưa kết thúc. Nguyên Soái vẫn phải đi đến Ly Cung bên đó xem động tĩnh mà quyết định, đoán chừng Doanh gia và Ngô gia đã tìm đến Vương gia và Khấu gia rồi.

Lạc Mãng gật đầu một cái.

Đồng Liên Tích đỡ con trai đến bên cạnh cũng nghe rõ, biết trước kia mình nghi oan cho Ngưu Hữu Đức rồi, không nên mắng người ta như vậy, ngược lại còn phải cảm ơn người ta nữa, bà nhẹ nàng đi đến bên cạnh Lạc Mãng đang muốn rời đi, có chút nhu nhược nhìn sắc mặt của Lạc Mãng, rụt rè hỏi:



- Lão gia, thiếp có cần phải đi tạ ơn Ngưu Hữu Đức không?

- Không cần đâu! - Lạc Mãng nghiêng mắt liếc nhìn lại nói: - Việc này có nói cảm tạ ngoài miệng cũng không có ý nghĩa gì, người ta đã tha cho Lạc Quy một mạng, cũng không phải là muốn một câu cảm tạ, tóm lại là việc này, bản soái ghi nhớ rồi, tự sẽ đáp trả, nữ nhân nàng không cần phải nhúng vào quá nhiều, trông chừng con trai nàng, Ly Cung bên đó ta không dặn dò, nàng cũng không cần đi qua.

- Vâng! - Đồng Liên Tích trả lời, khom người tiễn Lạc Mãng đang bước nhanh rời đi, nói:

- Lão gia đi thong thả.

Một tòa đình viện bên trong Ly Cung, tỷ muội Khấu gia kéo Vân Tri Thu đi thăm hỏi một vị phi tử khá được sủng ái vị phi tử này cũng là do Khấu gia đưa vào cung, cho nên Vân Tri Thu tạm thời vẫn không biết bên ngoài xảy ra chuyện, nói chính xác hơn, đó là Khấu gia đã sắp xếp mấy tỉ muội kéo Vân Tri Thu đi, trước khi việc này chưa có quyết định, không muốn để cho Vân Tri Thu biết được tình hình, sợ sẽ gây ra chuyện gì không cần thiết.

Trước một vách núi bên ngoài Ly Cung, Hạ Hầu Thác và quản gia Vệ Khu gặp nhau ở một chỗ.

- Tha cho con trai của Lạc Mãng không giết ư? - Hạ Hầu Thác kinh ngạc lên tiếng, trong mắt chợt lộ ra sự kinh hãi, lắc đầu thở dài nói:

- Xem ra ta đã xem thường lề lối của người này rồi, đây rõ ràng là cái bẫy, chuyện xảy ra đột ngột như vậy, người này không những có thể thuận thế lập ra một cái bẫy khác, lại còn tha cho một mình con trai của Lạc Mãng, khả năng nắm bắt thời cơ quyết đoán thực sự là bất phàm. Khấu gia thực sự là nhặt được bảo vật rồi!

Vệ Khu trả lời:

- Trên yến hội sợ là có sóng gió rồi.

Hạ Hầu Thác cười ha ha một tiếng, lắc đầu nói:

- Có thể dẫn tới sóng gió gì đây? Ngưu Hữu Đức có lý, hắn phụng mệnh bảo vệ Ngự Điền, có người phá hủy Ngự Điền, lại còn chống cự lại. Ngưu Hữu Đức giết chính là tận trung công tác, không có bất kỳ sai lầm gì, ngược lại còn có công, cũng không thể nói vì các con cháu quyền quý gây sự mà giết nhầm được. Doanh Cửu Quang có thể nói con cháu Doanh gia có lý sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK