Doanh Cửu Quang nói:
- Nguyên nhân quan trọng sao? Nếu ngươi thật sự gai mắt thì ta không ép, về sau bị người khác cướp đi thì đừng oán giận ta.
Biết ngay!
Doanh Lạc Hoàn bĩu môi. Nói thật thì việc lớn hôn nhân của nhi nữ luôn là mẫu thân nhiệt tình lo lắng nhất, nhà ai cũng vậy. Nghe phụ thân nói xong Doanh Lạc Hoàn tỉ mỉ xét lại người này, phát hiện hắn đúng là thích hợp làm nữ tế, càng nghĩ càng thấy thích hợp. Nhưng Doanh Lạc Hoàn ghét nhất bắt ép con hát, tuy nhiên so với lỡ bị người ta bắt đi gây một đống rắc rối thì chuyện này không đáng là gì. Gia đình to lớn như vậy không đến lượt một con hát ra mặt, chết sống chỉ cần một câu nói.
Có một số việc không nghĩ thì thôi, nếu đã vào trước là chủ thì sẽ xem đó như đồ của mình.
Doanh Lạc Hoàn mạnh miệng nói:
- Nữ nhi của ta không phải ai cũng có thể cưới, ta phải xem người rồi mới tính, lỡ tin đồn sai, miệng méo mắt lé thì sao?
Nhưng sau đó Doanh Lạc Hoàn dịu giọng lại:
- Ngưu Hữu Đức là người của Tả Đốc Vệ, cưới người Doanh gia có thích hợp không?
Doanh Cửu Quang nói:
- Bình thường thì không thích hợp, nữ nhi của Doanh gia không có lý nào cọc đi tìm trâu, nói ra còn gì là sĩ diện. Nhưng bây giờ không giống, Như Ý chịu nhục trên tay Ngưu Hữu Đức trong Tả Đốc Vệ, chỉ có gả cho hắn là thích hợp nhất. Vì chung thân của ngoại tôn nữ ta đành nói chuyện với bệ hạ, cưới nữ nhi Doanh gia rồi ở lại Tả Đốc Vệ cũng không ổn, vừa lúc ta mượn cơ hội xin người về, việc lớn chung thân của tử tôn thì chắc bệ hạ cũng khó từ chối, tất cả đều theo lẽ đương nhiên, không có gì không thích hợp.
Doanh Lạc Hoàn chắp hai tay đặt trước ngực, đã hơi dao động, ngẫm lại thấy cũng đúng.
Quyết định xong Doanh Lạc Hoàn buông hai tay xuống, xoay người đi ngay.
Doanh Thiên Vương giật mình kêu lên:
- Nha đầu, ngươi có ý kiến gì hãy nói một câu đi!
Doanh Lạc Hoàn đưa lưng hướng Doanh Cửu Quang để lại một câu rồi chạy mất:
- Ta đi liên lạc với Chiến Bình trước, dặn hắn khách sáo với Ngưu Hữu Đức một chút, đừng để quan hệ căng thẳng quá tránh cho mọi người không xuống đài được, sau đó gặp mặt sẽ lúng túng.
Doanh Thiên Vương lắc đầu, câu này tương đương với đồng ý.
Chiến Bình, phụ thân của Chiến Như Ý, trượng phu của Doanh Lạc Hoàn, nữ tế cũng là thuộc hạ thân tín của Doanh Thiên Vương, cũng là lý do gia đình này gắn kết với nhau.
Chiến Bình đi theo Bá Ước phó Tổng Trấn Hắc Long Ti cùng đến Lục Chỉ tinh, mặc dù gã có chút địa vị nhưng Tả Đốc Vệ còn chưa đến lượt gã nhúng tay vào.
Đoàn người từ trên trời giáng xuống ngoài sơn môn Lục Chỉ Môn, cùng nhìn chằm chằm cột cờ trong đại trận phòng hộ, nhìn người bị treo trên cột cờ.
Chiến Như Ý bị treo trên cột cờ đã một ngày, tức là Chiến Như Ý đau thương khóc hơn một ngày, khóc đến tắt tiếng, khóc cạn nước mắt nhưng vẫn gào khan trên cột cờ.
Chiến Bình là người có tính cách dịu dàng bình tĩnh, mặt mày nho nhã, có lẽ đây là lý do Doanh Thiên Vương yên tâm gả nữ nhi, không lo nữ nhi bị ăn hiếp. Khi Chiến Bình thấy nữ nhi thì phút chốc sắc mặt hơi đáng sợ, mặt xanh mét, mắt lóe tia tàn nhẫn, gã đã động sát khí.
Nữ nhi từ nhỏ đến lớn Chiến Bình không nỡ đụng một đầu ngón tay nhưng bây giờ bị hành thảm như vậy, gã suýt không nhận ra nữ nhân tóc xù, mặt sưng đen bị treo lơ lửng là nữ nhi xinh đẹp của mình.
Hai thuộc hạ đi cùng Chiến Bình đều lộ vẻ mặt tức giận, biết đại tiểu thư xui xẻo nhưng không ngờ thảm như vậy.
Một mình Chiến Bình có năng lực tiêu diệt nguyên Hắc Hổ Kỳ nhưng trong hiện thực có rất nhiều bất đắc dĩ, gã không có tư cách càn rỡ trong Tả Đốc Vệ. Nếu không nhờ Bá Ước dẫn tới thì Chiến Bình thậm chí không thể vào cửa Hắc Hổ Kỳ, gã không có năng lực thay đổi quy tắc, nhạc phụ Doanh Thiên Vương cũng không thể.
Còn một lý do quan trọng khiến Chiến Bình dằn lòng xuống vì mới nãy nhận được phu nhân Doanh Lạc Hoàn thông báo, một tin tức khiến gã khó chịu. Vì vài lý do nên con cái thế gia quyền phiệt không tiện đơm hoa kết trái nhiều, Chiến Bình chỉ có một nữ nhi, đây là đang lấy nữ nhi duy nhất của gã làm tiền cược dùng để thu mua lòng người. Nhưng đó là quyết định của Doanh Thiên Vương, Chiến Bình không thể phản đối vậy đành chấp nhận.
Chiến Bình phát hiện Bá Ước ở một bên quan sát phản ứng của mình, gã thở hắt ra bình ổn tâm tình, dời mắt khỏi cột cờ nhìn chằm chằm mấy người đi ra sơn môn, đặc biệt là Miêu Nghị đi ở chính giữa.
Phải nể mặt phó Tổng Trấn, huống chi còn là thượng ti của mình nên tất nhiên Miêu Nghị phải đích thân dẫn người tới nghênh tiếp.
Miêu Nghị tiến lên dẫn người hành lễ:
- Mạt tướng kính chào Bá phó tống.
Với những người không quen thì địa chủ Miêu Nghị chỉ chắp tay chào.
Mục Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng đi cùng ánh mắt đa tình nhìn Bá Ước, nhưng gã thì biểu hiện nghiêm trang.
Bá Ước gật đầu, tạm thời không giới thiệu nhóm Chiến Bình:
- Ừm!
Không tiện giới thiệu trước đông người, lỡ đồn ra người Doanh gia có thể tùy tiện ra vào Tả Đốc Vệ thì khó nghe, dễ khiến cấp dưới nói thầm.
Đám người Miêu Nghị dẫn đoàn người vào đại trận phòng hộ vào dinh thự tạm thời của đại thống lĩnh.
Đi tới chính sảnh, Bá Ước giơ tay ngăn lại biểu thị khoan dâng trà.
Bá Ước ra hiệu:
- Những người khác lui xuống đi.
Miêu Nghị ngạc nhiên, hắn quay đầu ra hiệu, bao gồm Diêm Tu thiếp thân thị vệ cũng lui xuống.
Chiến Bình phất tay, hai thuộc hạ đi cùng lui ra ngoài, Miêu Nghị chú ý thấy.
Chiến Bình lên tiếng trước:
- Ngưu đại thống lĩnh có phải nên thả tiểu nữ ra không?
Tiểu nữ?
Miêu Nghị do dự hỏi:
- Bá phó tổng, vị này . . .?
Trong sảnh chỉ còn lại ba người, Bá Ước cười khổ nói:
- Vị này là phụ thân của Chiến Như Ý, Chiến Bình Chiến Hầu Gia một trong bảy mươi hai hầu Thiên Đình.
Miêu Nghị ngạc nhiên:
- A!
Miêu Nghị không ngờ phụ thân của Chiến Như Ý tự đến đây, hắn chắp tay chào:
- Thì ra là pháp giá của Chiến Hầu Gia đến, thất kính thất kính.
Bá Ước xen lời:
- Được rồi, lo thả người xuống trước đi.
Miêu Nghị nói:
- Bá phó tổng, không phải ta không muốn thả mà nữ nhân này như chó điên, bắt đầu từ đất Luyện Ngục đã cắn chết ta không nhả. Luôn là nàng ta chủ động khiêu khích, từ đất Luyện Ngục chạy tới phủ Đông Hoa Tổng Trấn, từ phủ Đông Hoa Tổng Trấn đuổi đến Hắc Long Ti, chuyện quái quỷ gì đây? Bây giờ ta thả nàng ra không chừng sẽ nhào lên liều mạng với ta, không lẽ kêu mạt tướng ngồi chờ chết?
Đây là đang quở trách Chiến Như Ý ngay trước mặt Chiến Bình, gã mặt không biểu tình cố gắng nhẫn nhịn.
- Nguyên nhân quan trọng sao? Nếu ngươi thật sự gai mắt thì ta không ép, về sau bị người khác cướp đi thì đừng oán giận ta.
Biết ngay!
Doanh Lạc Hoàn bĩu môi. Nói thật thì việc lớn hôn nhân của nhi nữ luôn là mẫu thân nhiệt tình lo lắng nhất, nhà ai cũng vậy. Nghe phụ thân nói xong Doanh Lạc Hoàn tỉ mỉ xét lại người này, phát hiện hắn đúng là thích hợp làm nữ tế, càng nghĩ càng thấy thích hợp. Nhưng Doanh Lạc Hoàn ghét nhất bắt ép con hát, tuy nhiên so với lỡ bị người ta bắt đi gây một đống rắc rối thì chuyện này không đáng là gì. Gia đình to lớn như vậy không đến lượt một con hát ra mặt, chết sống chỉ cần một câu nói.
Có một số việc không nghĩ thì thôi, nếu đã vào trước là chủ thì sẽ xem đó như đồ của mình.
Doanh Lạc Hoàn mạnh miệng nói:
- Nữ nhi của ta không phải ai cũng có thể cưới, ta phải xem người rồi mới tính, lỡ tin đồn sai, miệng méo mắt lé thì sao?
Nhưng sau đó Doanh Lạc Hoàn dịu giọng lại:
- Ngưu Hữu Đức là người của Tả Đốc Vệ, cưới người Doanh gia có thích hợp không?
Doanh Cửu Quang nói:
- Bình thường thì không thích hợp, nữ nhi của Doanh gia không có lý nào cọc đi tìm trâu, nói ra còn gì là sĩ diện. Nhưng bây giờ không giống, Như Ý chịu nhục trên tay Ngưu Hữu Đức trong Tả Đốc Vệ, chỉ có gả cho hắn là thích hợp nhất. Vì chung thân của ngoại tôn nữ ta đành nói chuyện với bệ hạ, cưới nữ nhi Doanh gia rồi ở lại Tả Đốc Vệ cũng không ổn, vừa lúc ta mượn cơ hội xin người về, việc lớn chung thân của tử tôn thì chắc bệ hạ cũng khó từ chối, tất cả đều theo lẽ đương nhiên, không có gì không thích hợp.
Doanh Lạc Hoàn chắp hai tay đặt trước ngực, đã hơi dao động, ngẫm lại thấy cũng đúng.
Quyết định xong Doanh Lạc Hoàn buông hai tay xuống, xoay người đi ngay.
Doanh Thiên Vương giật mình kêu lên:
- Nha đầu, ngươi có ý kiến gì hãy nói một câu đi!
Doanh Lạc Hoàn đưa lưng hướng Doanh Cửu Quang để lại một câu rồi chạy mất:
- Ta đi liên lạc với Chiến Bình trước, dặn hắn khách sáo với Ngưu Hữu Đức một chút, đừng để quan hệ căng thẳng quá tránh cho mọi người không xuống đài được, sau đó gặp mặt sẽ lúng túng.
Doanh Thiên Vương lắc đầu, câu này tương đương với đồng ý.
Chiến Bình, phụ thân của Chiến Như Ý, trượng phu của Doanh Lạc Hoàn, nữ tế cũng là thuộc hạ thân tín của Doanh Thiên Vương, cũng là lý do gia đình này gắn kết với nhau.
Chiến Bình đi theo Bá Ước phó Tổng Trấn Hắc Long Ti cùng đến Lục Chỉ tinh, mặc dù gã có chút địa vị nhưng Tả Đốc Vệ còn chưa đến lượt gã nhúng tay vào.
Đoàn người từ trên trời giáng xuống ngoài sơn môn Lục Chỉ Môn, cùng nhìn chằm chằm cột cờ trong đại trận phòng hộ, nhìn người bị treo trên cột cờ.
Chiến Như Ý bị treo trên cột cờ đã một ngày, tức là Chiến Như Ý đau thương khóc hơn một ngày, khóc đến tắt tiếng, khóc cạn nước mắt nhưng vẫn gào khan trên cột cờ.
Chiến Bình là người có tính cách dịu dàng bình tĩnh, mặt mày nho nhã, có lẽ đây là lý do Doanh Thiên Vương yên tâm gả nữ nhi, không lo nữ nhi bị ăn hiếp. Khi Chiến Bình thấy nữ nhi thì phút chốc sắc mặt hơi đáng sợ, mặt xanh mét, mắt lóe tia tàn nhẫn, gã đã động sát khí.
Nữ nhi từ nhỏ đến lớn Chiến Bình không nỡ đụng một đầu ngón tay nhưng bây giờ bị hành thảm như vậy, gã suýt không nhận ra nữ nhân tóc xù, mặt sưng đen bị treo lơ lửng là nữ nhi xinh đẹp của mình.
Hai thuộc hạ đi cùng Chiến Bình đều lộ vẻ mặt tức giận, biết đại tiểu thư xui xẻo nhưng không ngờ thảm như vậy.
Một mình Chiến Bình có năng lực tiêu diệt nguyên Hắc Hổ Kỳ nhưng trong hiện thực có rất nhiều bất đắc dĩ, gã không có tư cách càn rỡ trong Tả Đốc Vệ. Nếu không nhờ Bá Ước dẫn tới thì Chiến Bình thậm chí không thể vào cửa Hắc Hổ Kỳ, gã không có năng lực thay đổi quy tắc, nhạc phụ Doanh Thiên Vương cũng không thể.
Còn một lý do quan trọng khiến Chiến Bình dằn lòng xuống vì mới nãy nhận được phu nhân Doanh Lạc Hoàn thông báo, một tin tức khiến gã khó chịu. Vì vài lý do nên con cái thế gia quyền phiệt không tiện đơm hoa kết trái nhiều, Chiến Bình chỉ có một nữ nhi, đây là đang lấy nữ nhi duy nhất của gã làm tiền cược dùng để thu mua lòng người. Nhưng đó là quyết định của Doanh Thiên Vương, Chiến Bình không thể phản đối vậy đành chấp nhận.
Chiến Bình phát hiện Bá Ước ở một bên quan sát phản ứng của mình, gã thở hắt ra bình ổn tâm tình, dời mắt khỏi cột cờ nhìn chằm chằm mấy người đi ra sơn môn, đặc biệt là Miêu Nghị đi ở chính giữa.
Phải nể mặt phó Tổng Trấn, huống chi còn là thượng ti của mình nên tất nhiên Miêu Nghị phải đích thân dẫn người tới nghênh tiếp.
Miêu Nghị tiến lên dẫn người hành lễ:
- Mạt tướng kính chào Bá phó tống.
Với những người không quen thì địa chủ Miêu Nghị chỉ chắp tay chào.
Mục Vũ Liên, Khuất Nhã Hồng đi cùng ánh mắt đa tình nhìn Bá Ước, nhưng gã thì biểu hiện nghiêm trang.
Bá Ước gật đầu, tạm thời không giới thiệu nhóm Chiến Bình:
- Ừm!
Không tiện giới thiệu trước đông người, lỡ đồn ra người Doanh gia có thể tùy tiện ra vào Tả Đốc Vệ thì khó nghe, dễ khiến cấp dưới nói thầm.
Đám người Miêu Nghị dẫn đoàn người vào đại trận phòng hộ vào dinh thự tạm thời của đại thống lĩnh.
Đi tới chính sảnh, Bá Ước giơ tay ngăn lại biểu thị khoan dâng trà.
Bá Ước ra hiệu:
- Những người khác lui xuống đi.
Miêu Nghị ngạc nhiên, hắn quay đầu ra hiệu, bao gồm Diêm Tu thiếp thân thị vệ cũng lui xuống.
Chiến Bình phất tay, hai thuộc hạ đi cùng lui ra ngoài, Miêu Nghị chú ý thấy.
Chiến Bình lên tiếng trước:
- Ngưu đại thống lĩnh có phải nên thả tiểu nữ ra không?
Tiểu nữ?
Miêu Nghị do dự hỏi:
- Bá phó tổng, vị này . . .?
Trong sảnh chỉ còn lại ba người, Bá Ước cười khổ nói:
- Vị này là phụ thân của Chiến Như Ý, Chiến Bình Chiến Hầu Gia một trong bảy mươi hai hầu Thiên Đình.
Miêu Nghị ngạc nhiên:
- A!
Miêu Nghị không ngờ phụ thân của Chiến Như Ý tự đến đây, hắn chắp tay chào:
- Thì ra là pháp giá của Chiến Hầu Gia đến, thất kính thất kính.
Bá Ước xen lời:
- Được rồi, lo thả người xuống trước đi.
Miêu Nghị nói:
- Bá phó tổng, không phải ta không muốn thả mà nữ nhân này như chó điên, bắt đầu từ đất Luyện Ngục đã cắn chết ta không nhả. Luôn là nàng ta chủ động khiêu khích, từ đất Luyện Ngục chạy tới phủ Đông Hoa Tổng Trấn, từ phủ Đông Hoa Tổng Trấn đuổi đến Hắc Long Ti, chuyện quái quỷ gì đây? Bây giờ ta thả nàng ra không chừng sẽ nhào lên liều mạng với ta, không lẽ kêu mạt tướng ngồi chờ chết?
Đây là đang quở trách Chiến Như Ý ngay trước mặt Chiến Bình, gã mặt không biểu tình cố gắng nhẫn nhịn.