Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Thanh lâu?
Để phu nhân của mình ở trong thanh lâu làm lòng Miêu Nghị khó chịu.
Vân Tri Thu nhận ra ngay, nhếch môi cười nói:
- Chỉ là chỗ ẩn thân, đừng suy nghĩ nhiều, ta không sợ thì ngươi sợ gì? Bên cạnh ta có người bảo vệ, ngươi còn sợ có ai làm gì ta sao? Hoặc là . . . không yên lòng ta?
Mặt Miêu Nghị không biểu tình nói:
- Vậy nàng hãy cẩn thận chút, tốt nhất đổi áo khác che vóc dáng nữ nhân đi, ra vào nơi đó tốt nhất là cải trang thành nam nhân. Khi có chuyện nhớ liên lạc với ta ngay.
Thật sự là vì phu nhân nhà hắn vóc dáng quá vưu vật.
Vân Tri Thu che miệng cười:
- Ha ha ha!
Vân Tri Thu biết trong lòng Miêu Nghị khó chịu, nàng mỉm cười đến gần, ngón tay vẽ ngực hắn, thỏ thẻ nói:
- Phi Hồng kia xinh đẹp như vậy, sợ là đã sớm quên ôn nhu của thiếp thân rồi đúng không?
Miêu Nghị liếc mắt, ánh mắt nóng cháy nhìn thân hình Vân Tri Thu, nuốt nước miếng ừng ực từng bước đến gần. Vân Tri Thu cắn môi, mắt sáng ngập nước từng bước lùi ra sau, chủ động đi hướng cạnh giường.
Hai canh giờ sau, Vân Tri Thu bới tóc ăn mặc ngay ngắn, mặt còn hồng.
Vân Tri Thu dịch dung ngụy trang, khi chia tay nàng dặn dò hắn:
- Ta không yên tâm ngươi ở đây, thử liên lạc với nhóm Kim Mạn, hỏi xem họ có người nào ở bên này không, nếu có thì nói với Kim Mạn là đang điều tra dấu vết Phá Pháp cung cho họ. Lỡ xảy ra chuyện gì cũng có vài người bảo vệ.
Miêu Nghị an ủi:
- Biết rồi, nàng hãy cẩn thận, có chuyện gì nhớ liên lạc ta ngay.
Trong lòng Miêu Nghị thì không cho là đúng, nếu không bị buộc bất đắc dĩ hắn không muốn nhiều người trong Lục Đạo biết sự tồn tại của mình.
Trùng hợp là Vân Tri Thu mới ra khỏi phòng thì Chiến Như Ý quay về, hai nữ nhân lướt qua nhau, ngoái đầu nhìn.
Chiến Như Ý đứng lại trước cửa phòng Miêu Nghị, chợt xoay người nhìn bóng lưng Vân Tri Thu đi xuống lầu. Chiến Như Ý nháy mắt ra hiệu thuộc hạ đi theo.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh canh trước cửa nhìn nhau.
Chiến Như Ý gõ cửa phòng Miêu Nghị.
Miêu Nghị ở bên trong kêu lên:
- Vào đi.
Chiến Như Ý đẩy cửa bước vào, ngửi được mùi kỳ lạ trong phòng, mắt nàng quét nhanh giường hỗn độn, hai tay dần siết chặt.
Miêu Nghị chắp tay sau lưng bước tới, vui vẻ hỏi:
- Có chuyện gì?
Cánh mũi Chiến Như Ý mấp máy, nàng lạnh lùng hỏi:
- Trên người của ngươi có mùi nữ nhân, nữ nhân vừa rồi là ai?
Miêu Nghị cười nói:
- Thế mà cũng bị nàng phát hiện, tìm trong thanh lâu, có gì không?
Chiến Như Ý mím chặt môi từ từ quay đầu nhìn Miêu Nghị, nghiến răng nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi đừng quên ngươi tới đây để làm gì!
Miêu Nghị lông bông nói:
- Nam nhân là thế, ta còn định đi dạo thanh lâu, bảo đảm sẽ không làm hỏng công việc.
Chiến Như Ý trợn to mắt nói:
- Ngươi . . .!
Nhưng Chiến Như Ý không có tư cách kiểm soát người ta, nàng phất tay áo bỏ đi.
Chiến Như Ý quay về phòng mình, chờ gần một canh giờ thì thuộc hạ Khang Đạo Bình trở lại.
Khang Đạo Bình báo cáo:
- Ty chức bám theo thấy nữ nhân kia vào thanh lâu tên Phong Nguyệt Vô Biên, chắc là nữ nhân chốn thanh lâu, không thì tại sao là nữ mà vào thanh lâu?
Thật sự là thanh lâu, cái tên đó đúng là thành thật, vô sỉ đến không thèm che giấu!
Chiến Như Ý không nói một câu, phất tay ra hiệu Khang Đạo Bình đi ra. Khi không còn ai, Chiến Như Ý không kiềm được cảm xúc, ngực phập phồng nhưng vì mặt ngụy trang nên không nhìn ra sắc mặt của nàng.
Rầm!
Chiến Như Ý đấm vào tường, nàng nhắm mắt, cúi đầu cắn môi.
Mấy ngày kế tiếp không cùng ra cùng vào với Miêu Nghị nữa, nàng mang theo người của mình đi khắp nơi quen thuộc tình huống, hầu như không chạm mặt hắn.
Cổ Đa Quý nói chuyện giữ lời, nói cho bọn họ nửa tháng quen thuộc thì thật sự chỉ có nửa tháng, vài ngày sau truyền tin kêu Miêu Nghị, Chiến Như Ý lập tức hành động, phân công các nơi chắp đầu với người Giám Sát Hữu Bộ theo dõi tình nghi.
Năm người một tổ theo dõi, chỉ ngày đầu tiên đã phái trăm tổ ra. Mấy ngày sau mỗi ngày phái mấy chục tổ đi. Miêu Nghị thầm giật mình, có thể thấy Giám Sát Hữu Bộ sớm theo dõi nhiều người trong chợ quỷ.
Miêu Nghị hỏi phải theo dõi ai nhưng bên Cổ Đa Quý không hé lộ, chỉ kêu bọn họ báo cáo tình huống người theo dõi, toàn bộ nghe theo Giám Sát Hữu Bộ chỉ huy.
Nhưng có một điều Cổ Đa Quý không nói sai, khi gặp nhiều việc thì người Giám Sát Hữu Bộ không đủ dùng, có quá nhiều việc, cố tình không phải ai cũng được vào Giám Sát Hữu Bộ.
Ví dụ tổng đường Giám Sát Hữu Bộ, cửa nhà đen như mực, Thượng Quan Thanh tổng quản Thiên Đình và Cao Quan mặc áo choàng đen đứng song song.
Cửa nhà mở rộng, đầu tiên là mấy nam nhân quần áo rách rưới người dính máu khập khiễng dìu nhau ra, đó là Ảnh Vệ bị giải vào nhà giam thẩm vấn. Chỉ hình ảnh này làm mí mắt Thượng Quan Thanh co giật. Thủ lĩnh Ảnh Vệ, nam nhân tóc mai hoa râm càng thê thảm hơn, đã hôn mê được đồng bạn nâng ra.
Thượng Quan Thanh vội chạy lại, khom người sờ đôi chân cong vẹo biến hình thấy rõ xương, máu me nhầy nhụa của nam nhân kia.
Thượng Quan Thanh vụt xoay người nhìn Cao Quan, đanh giọng quát:
- Cao Quan, ngươi dám dùng hình với họ!?
Cao Quan lạnh lùng đứng tại chỗ, áo khoác đen rũ xuống một góc ngẫu nhiên đung đưa theo gió, bộ dạng vĩnh viễn thờ ơ với mọi thứ. Cao Quan phớt lờ Thượng Quan Thanh quát tháo.
Thượng Quan Thanh bị thái độ của Cao Quan chọc giận, lao tới trước mặt gã chỉ muốn đánh nhau.
Một bên là Thượng Quan Thanh áo đen dần già đi, mái tóc bạc xõa sau lưng, tức giận trợn tròn mắt. Bên kia là Cao Quan mũ cao màu đen, áo choàng đen khoác vai mặt không biểu tình. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Mọi người ngoài nhà giam căng thẳng theo dõi cảnh này, nếu Thượng Quan Thanh và Cao Quan đánh nhau thật không biết nên giúp bên nào. Tuy nơi này là địa bàn của Giám Sát Hữu Bộ nhưng Thượng Quan Thanh là đại tổng quản Thiên cung, là thân tín trong thân tín của Thanh Chủ.
Mắt Cao Quan không lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh siết chặt nắm tay lại thả ra, mím môi mấp máy. Thượng Quan Thanh biết việc này không liên quan gì Cao Quan, gã chỉ là tay sai trung thành với bệ hạ, một kẻ chấp hành. Cuối cùng Thượng Quan Thanh vung tay áo xoay người đi.
Hơn ba trăm nam nhân lục tục ra từ nhà giam, nhìn quần áo rách rưới, vết máu trên người là đoán được gần một nửa người chịu khổ hình. Đám người bị thương đi đằng trước, gần một nửa người đi phía sau thoạt trông khỏe mạnh nhưng biểu tình cực kỳ khó xem.
- Thanh lâu?
Để phu nhân của mình ở trong thanh lâu làm lòng Miêu Nghị khó chịu.
Vân Tri Thu nhận ra ngay, nhếch môi cười nói:
- Chỉ là chỗ ẩn thân, đừng suy nghĩ nhiều, ta không sợ thì ngươi sợ gì? Bên cạnh ta có người bảo vệ, ngươi còn sợ có ai làm gì ta sao? Hoặc là . . . không yên lòng ta?
Mặt Miêu Nghị không biểu tình nói:
- Vậy nàng hãy cẩn thận chút, tốt nhất đổi áo khác che vóc dáng nữ nhân đi, ra vào nơi đó tốt nhất là cải trang thành nam nhân. Khi có chuyện nhớ liên lạc với ta ngay.
Thật sự là vì phu nhân nhà hắn vóc dáng quá vưu vật.
Vân Tri Thu che miệng cười:
- Ha ha ha!
Vân Tri Thu biết trong lòng Miêu Nghị khó chịu, nàng mỉm cười đến gần, ngón tay vẽ ngực hắn, thỏ thẻ nói:
- Phi Hồng kia xinh đẹp như vậy, sợ là đã sớm quên ôn nhu của thiếp thân rồi đúng không?
Miêu Nghị liếc mắt, ánh mắt nóng cháy nhìn thân hình Vân Tri Thu, nuốt nước miếng ừng ực từng bước đến gần. Vân Tri Thu cắn môi, mắt sáng ngập nước từng bước lùi ra sau, chủ động đi hướng cạnh giường.
Hai canh giờ sau, Vân Tri Thu bới tóc ăn mặc ngay ngắn, mặt còn hồng.
Vân Tri Thu dịch dung ngụy trang, khi chia tay nàng dặn dò hắn:
- Ta không yên tâm ngươi ở đây, thử liên lạc với nhóm Kim Mạn, hỏi xem họ có người nào ở bên này không, nếu có thì nói với Kim Mạn là đang điều tra dấu vết Phá Pháp cung cho họ. Lỡ xảy ra chuyện gì cũng có vài người bảo vệ.
Miêu Nghị an ủi:
- Biết rồi, nàng hãy cẩn thận, có chuyện gì nhớ liên lạc ta ngay.
Trong lòng Miêu Nghị thì không cho là đúng, nếu không bị buộc bất đắc dĩ hắn không muốn nhiều người trong Lục Đạo biết sự tồn tại của mình.
Trùng hợp là Vân Tri Thu mới ra khỏi phòng thì Chiến Như Ý quay về, hai nữ nhân lướt qua nhau, ngoái đầu nhìn.
Chiến Như Ý đứng lại trước cửa phòng Miêu Nghị, chợt xoay người nhìn bóng lưng Vân Tri Thu đi xuống lầu. Chiến Như Ý nháy mắt ra hiệu thuộc hạ đi theo.
Diêm Tu, Dương Triệu Thanh canh trước cửa nhìn nhau.
Chiến Như Ý gõ cửa phòng Miêu Nghị.
Miêu Nghị ở bên trong kêu lên:
- Vào đi.
Chiến Như Ý đẩy cửa bước vào, ngửi được mùi kỳ lạ trong phòng, mắt nàng quét nhanh giường hỗn độn, hai tay dần siết chặt.
Miêu Nghị chắp tay sau lưng bước tới, vui vẻ hỏi:
- Có chuyện gì?
Cánh mũi Chiến Như Ý mấp máy, nàng lạnh lùng hỏi:
- Trên người của ngươi có mùi nữ nhân, nữ nhân vừa rồi là ai?
Miêu Nghị cười nói:
- Thế mà cũng bị nàng phát hiện, tìm trong thanh lâu, có gì không?
Chiến Như Ý mím chặt môi từ từ quay đầu nhìn Miêu Nghị, nghiến răng nói:
- Ngưu Hữu Đức, ngươi đừng quên ngươi tới đây để làm gì!
Miêu Nghị lông bông nói:
- Nam nhân là thế, ta còn định đi dạo thanh lâu, bảo đảm sẽ không làm hỏng công việc.
Chiến Như Ý trợn to mắt nói:
- Ngươi . . .!
Nhưng Chiến Như Ý không có tư cách kiểm soát người ta, nàng phất tay áo bỏ đi.
Chiến Như Ý quay về phòng mình, chờ gần một canh giờ thì thuộc hạ Khang Đạo Bình trở lại.
Khang Đạo Bình báo cáo:
- Ty chức bám theo thấy nữ nhân kia vào thanh lâu tên Phong Nguyệt Vô Biên, chắc là nữ nhân chốn thanh lâu, không thì tại sao là nữ mà vào thanh lâu?
Thật sự là thanh lâu, cái tên đó đúng là thành thật, vô sỉ đến không thèm che giấu!
Chiến Như Ý không nói một câu, phất tay ra hiệu Khang Đạo Bình đi ra. Khi không còn ai, Chiến Như Ý không kiềm được cảm xúc, ngực phập phồng nhưng vì mặt ngụy trang nên không nhìn ra sắc mặt của nàng.
Rầm!
Chiến Như Ý đấm vào tường, nàng nhắm mắt, cúi đầu cắn môi.
Mấy ngày kế tiếp không cùng ra cùng vào với Miêu Nghị nữa, nàng mang theo người của mình đi khắp nơi quen thuộc tình huống, hầu như không chạm mặt hắn.
Cổ Đa Quý nói chuyện giữ lời, nói cho bọn họ nửa tháng quen thuộc thì thật sự chỉ có nửa tháng, vài ngày sau truyền tin kêu Miêu Nghị, Chiến Như Ý lập tức hành động, phân công các nơi chắp đầu với người Giám Sát Hữu Bộ theo dõi tình nghi.
Năm người một tổ theo dõi, chỉ ngày đầu tiên đã phái trăm tổ ra. Mấy ngày sau mỗi ngày phái mấy chục tổ đi. Miêu Nghị thầm giật mình, có thể thấy Giám Sát Hữu Bộ sớm theo dõi nhiều người trong chợ quỷ.
Miêu Nghị hỏi phải theo dõi ai nhưng bên Cổ Đa Quý không hé lộ, chỉ kêu bọn họ báo cáo tình huống người theo dõi, toàn bộ nghe theo Giám Sát Hữu Bộ chỉ huy.
Nhưng có một điều Cổ Đa Quý không nói sai, khi gặp nhiều việc thì người Giám Sát Hữu Bộ không đủ dùng, có quá nhiều việc, cố tình không phải ai cũng được vào Giám Sát Hữu Bộ.
Ví dụ tổng đường Giám Sát Hữu Bộ, cửa nhà đen như mực, Thượng Quan Thanh tổng quản Thiên Đình và Cao Quan mặc áo choàng đen đứng song song.
Cửa nhà mở rộng, đầu tiên là mấy nam nhân quần áo rách rưới người dính máu khập khiễng dìu nhau ra, đó là Ảnh Vệ bị giải vào nhà giam thẩm vấn. Chỉ hình ảnh này làm mí mắt Thượng Quan Thanh co giật. Thủ lĩnh Ảnh Vệ, nam nhân tóc mai hoa râm càng thê thảm hơn, đã hôn mê được đồng bạn nâng ra.
Thượng Quan Thanh vội chạy lại, khom người sờ đôi chân cong vẹo biến hình thấy rõ xương, máu me nhầy nhụa của nam nhân kia.
Thượng Quan Thanh vụt xoay người nhìn Cao Quan, đanh giọng quát:
- Cao Quan, ngươi dám dùng hình với họ!?
Cao Quan lạnh lùng đứng tại chỗ, áo khoác đen rũ xuống một góc ngẫu nhiên đung đưa theo gió, bộ dạng vĩnh viễn thờ ơ với mọi thứ. Cao Quan phớt lờ Thượng Quan Thanh quát tháo.
Thượng Quan Thanh bị thái độ của Cao Quan chọc giận, lao tới trước mặt gã chỉ muốn đánh nhau.
Một bên là Thượng Quan Thanh áo đen dần già đi, mái tóc bạc xõa sau lưng, tức giận trợn tròn mắt. Bên kia là Cao Quan mũ cao màu đen, áo choàng đen khoác vai mặt không biểu tình. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Mọi người ngoài nhà giam căng thẳng theo dõi cảnh này, nếu Thượng Quan Thanh và Cao Quan đánh nhau thật không biết nên giúp bên nào. Tuy nơi này là địa bàn của Giám Sát Hữu Bộ nhưng Thượng Quan Thanh là đại tổng quản Thiên cung, là thân tín trong thân tín của Thanh Chủ.
Mắt Cao Quan không lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh siết chặt nắm tay lại thả ra, mím môi mấp máy. Thượng Quan Thanh biết việc này không liên quan gì Cao Quan, gã chỉ là tay sai trung thành với bệ hạ, một kẻ chấp hành. Cuối cùng Thượng Quan Thanh vung tay áo xoay người đi.
Hơn ba trăm nam nhân lục tục ra từ nhà giam, nhìn quần áo rách rưới, vết máu trên người là đoán được gần một nửa người chịu khổ hình. Đám người bị thương đi đằng trước, gần một nửa người đi phía sau thoạt trông khỏe mạnh nhưng biểu tình cực kỳ khó xem.