Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các nàng im lặng một hồi. Cơ Mỹ Lệ lại nói:

- Nghe nói đám thương hộ ở Thiên Nhai rất khẩn trương. Khi biết được chỉ trong thời gian ngắn như vậy đại nhân đã hoàn toàn nắm được Hắc Hổ Kỳ trong tay, tất cả đều lo lắng đại nhân sẽ thực hiện lời nói trước đó, dẫn đám người kia tới huyết tẩy Thiên Nhai.

Ngọc Nô Kiều cũng hỏi:

- Phu nhân, đại nhân thật sự sẽ dẫn người đến huyết tẩy Thiên Nhai sao?

- Ai!

Vân Tri Thu buông tiếng thở dài, lắc đầu biểu thị không biết.

Nói thật, nàng thật sự không biết Miêu Nghị có thể làm như vậy hay không. Theo lý thuyết Phục Thanh ở chỗ này, hắn sẽ không làm như vậy mới đúng. Nhưng sở dĩ Miêu Nghị đi còn có thể khiến đám thương hộ ở Thiên Nhai khẩn trương sợ bị hại, cũng bởi vì Miêu Nghị thật sự có thể làm được chuyện như vậy. Không ai sẽ nghi ngờ mức độ đáng tin của lời Miêu Nghị nói ra. Đây là uy tín của Miêu Nghị ở Thiên Nhai. Những người trong đám thương hội đó mỗi ngày gặp mặt nghị sự, có thể nói sợ muốn chết. Nhưng bọn họ lại không có biện pháp nào làm gì được Miêu Nghị. Còn không có người nào có lá gan chạy đến Tả Đốc Vệ xuống tay với Miêu Nghị. Trọng binh bên cạnh Miêu Nghị. Bọn họ cũng không dễ dàng làm được điều đó.

Ở nơi luyện ngục, vách núi cao trên biển, Hải Uyên Khách đứng một mình ở trên vách đá đối mặt với ánh trời chiều nhuộm đẫm cả mặt biển. Chính hắn cũng bị nhuộm thẫm một màu.

Trong điện, Kim Mạn từ từ đi ra, xuống bậc thang đi về phía bên này. Đám người Công Tôn Lập Đạo đi theo. Liếc mắt nhìn thấy bóng người đứng một mình ở trên vách đá, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Kim Mạn đi tới bên cạnh chỗ Hải Uyên Khách đứng, lên tiếng nói:

- Yên tâm đi. Ta mới vừa liên lạc qua cùng Thánh Chủ. Tâm nhi rất bình an. Một sợi tóc cũng không thiếu.

Bên này cũng được biết chuyện Miêu Nghị ở Hắc Hổ Kỳ. Hắn mạo hiểm thế nào, người từng là thống lĩnh đại quân đều biết. Chỉ có điều, trong tin tức bên ngoài không ai nhắc tới Hải Bình Tâm. Ở trên loại chuyện này, cũng không ai sẽ đặt lực chú ý ở trên người một Hải Bình Tâm nho nhỏ. Nhân thủ ở bên ngoài Lục Đạo cũng có không cách nào thăm dò được tin tức trong Tả Đốc Vệ.



Vừa nhìn thấy Hải Uyên Khách, đám người Kim Mạn đã biết Hải Uyên Khách đang quan tâm điều gì. Chỉ là Hải Uyên Khách thích để mọi chuyện ở trong lòng, một người chống đỡ. Cho dù có cách liên hệ với Thánh Chủ, nữ nhi, hắn cũng sẽ không chủ động đi liên hệ.

Khi biết nữ nhi bình an, Hải Uyên Khách mặt không thay đổi, cuối cùng mở miệng, dường như không quan tâm tới Hải Bình Tâm, trái lại thản nhiên hỏi:

- Thánh Chủ bên kia không có sao chứ?

Kim Mạn không lớn không nhỏ vui đùa, giễu cợt nói:

- Có vấn đề. Hiện tại Thánh Chủ đang rất nhức đầu, không quản được Tâm nhi. Tâm nhi đối với con đào hát do Thánh Chủ mới nạp lại sùng bái không thôi, muốn cùng đào hát kia học hát học múa. Nhưng đào hát kia lại là cơ sở ngầm do phản tặc xếp vào bên cạnh Thánh Chủ. Tâm nhi cho dù lén lút vụng trộm cũng muốn chuồn tới bên cạnh đào hát kia. Ngài nói Thánh Chủ có thể không đau đầu sao?

- Ha ha. . .

Đám người Công Tôn Lập Đạo rất phối hợp, phá lên cười. Chỉ có điều rất nhanh bọn họ liền ngậm miệng không cười được nữa. Hải Uyên Khách đã quay đầu lại lạnh lùng nhìn bọn họ, dường như đang hỏi, rất buồn cười sao?

Vẻ mặt mấy người đang cười chợt cứng đờ, náo loạn thành một hồi xấu hổ. Hải Uyên Khách quay đầu đi, trực tiếp lướt vào trong khoảng không.

Nhìn theo bóng hắn rời đi, mấy người còn lại nhìn nhau.

- Ai. . .

Bọn họ chỉ có thể trăm miệng một lời, đồng thời buông tiếng thở dài. Sớm biết rằng Thánh Chủ sẽ bị điều tới Tả Đốc Vệ, mọi người cũng không cần thiết phải tốn nhiều công sức ở trên người Bích Nguyệt làm ra một tiểu nha đầu. Hiện tại hay rồi. Hiện tại tiểu nha đầu này chẳng những bắt được Hải Uyên Khách, cũng bắt được tất cả bọn họ. Mọi người xem như đã hoàn toàn lĩnh hội được cái gì gọi là mang đá đập chân của mình.





Lam Hổ Kỳ lay động ở trên cao giữa sườn núi. Trong sơn cốc, thác nước chảy xuôi. Thế núi không ngừng. Đồng cỏ xanh ngát.

Điều kiện nơi đóng quân của Lam Hổ Kỳ tốt hơn ở Hắc Hổ Kỳ rất nhiều. Trong núi từng nhà tròn bằng gỗ được dựng lên. Đó chính là nơi dừng chân của trung quân Lam Hổ Kỳ.

Trong núi, phía ngoài một trang viên bằng gỗ lớn nhất, mười người cùng đi tới. Vào bên trong vườn, chỉ thấy Chiến Như Ý giống như uống nhầm thuốc. Bộ dạng cao gầy, đường cong uốn lượn và gương mặt đó rõ ràng rất đẹp. Nhưng lúc này nữ nhân lại không giống nữ nhân. Nàng mặc trang phục màu trắng tuyệt đẹp, tay để sau lưng, gương mặt lạnh lùng, không ngừng đi tới đi lui.

- Tham kiến đại thống lĩnh!

Mười người cùng nhau chắp tay bái kiến.

Trang phục ngừng chuyển động. Chiến Như Ý dừng bước xoay người lại. Bộ ngực rõ ràng đang gấp rút phập phồng. Cũng không biết nàng đang tức giận ai, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng. Chỉ nghe nàng cắn răng thốt ra từng tiếng oán hận:

- Các vị có biết hay không, Ngưu Hữu Đức đã thuận lợi nắm Hắc Hổ Kỳ trong tay. Hai ngày, nói xác thực là tốn chưa tới hai ngày, hắn liền nắm chắc toàn bộ Hắc Hổ Kỳ ở trong tay. Ngay cả Đô đốc quân Bắc Đấu cũng chạy tới đó thị sát. Chúng ta thì sao? Lại bị kéo dài ở chỗ này không thể nhúc nhích. Chuyện gì cũng không làm được. Ta đây là một đại thống lĩnh, lời nói ra đối với Lam Hổ Kỳ thậm chí còn không vang bằng đánh rắm!

Gia thế bối cảnh tốt, nhưng ngay cả lời thô tục cũng có thể nói ra miệng. Có thể thấy được nàng có bao nhiêu tức giận.

Mười người lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Không có ai hé răng. Tin tức về Hắc Hổ Kỳ bên kia, bọn họ đã nghe nói. Nhưng Chiến gia bên kia truyền tin tức đến, bảo bọn họ phong tỏa tin tức, ngàn vạn đừng cho Chiến Như Ý biết. Bằng không nhất định sẽ gặp phải chuyện không may. Có thể nói, bọn họ khá hiểu tình tình nữ nhi nhà mình. Mười người tất nhiên không hề đề cập tới chuyện của Hắc Hổ Kỳ bên kia.

Nhưng mà Chiến Như Ý cũng có bằng hữu của mình. Nàng ở chỗ này mỗi bước đều khó khăn, tránh không được nhớ tới đối thủ cũ Miêu Nghị. Nàng muốn biết Miêu Nghị hiện nay có phải càng bết bát hơn so với mình hay không? Bởi vậy, nàng liền tìm bằng hữu nhờ hỗ trợ hỏi thăm.

Kết quả không hỏi thăm còn tốt. Một khi vừa dò hỏi, nghe xong, nàng trực tiếp bối rối, trực tiếp trợn tròn mắt.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng là Tả Đốc Vệ bên này không chào đón mình. Dù sao ngay từ đầu, khi vừa đến Hắc Long Tư báo danh nàng đã được lĩnh giáo. Rõ ràng có người không chào đón mình, muốn ép mình rời đi. Cho nên cố ý biến Lam Hổ Kỳ thành tình hình như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK