Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Tây Tú Tinh cung lại khó xử, dựa theo tập quán trước đây, không dễ gì chia sáu mươi vạn viên Nguyện Lực Châu kia theo thứ hạng.

Cuối cùng sau khi thương nghị với bọn Vân Quảng quyết định, mười ba hạng đầu theo như thứ hạng mà phân, số Nguyện Lực Châu còn lại sẽ chia đều cho tám mươi sáu người liệt vào hạng mười bốn.

- Hạng nhất, Nguyệt Dao!

Người Tây Tú Tinh cung bắt đầu điểm danh ban thưởng.

Nguyệt Dao tiến lên lãnh một phần năm trong sáu mươi vạn viên Nguyện Lực Châu, một mình nàng lấy đi mười hai vạn viên Nguyện Lực Châu.

Những hạng kế tiếp theo thứ tự lấy một phần năm số còn lại, dần dần giảm xuống.

Vốn Cơ Mỹ Mi tưởng rằng con trai mình mất mặt như vậy sẽ không đi lãnh thưởng, đã chuẩn bị đi lãnh thay con mình. Không ngờ rằng kêu tới tên Bạch Tử Lương, sắc mặt y hết sức khó coi nhưng vẫn tiến lên nhận thưởng.

Cơ Mỹ Mi ít nhiều gì cũng có kinh ngạc, ai ngờ Bạch Tử Lương cầm đồ trở lại, cầm trong tay đưa lên cho nàng xem, âm thầm truyền âm nói:

- Đây là mẫu thân và con dùng khuất nhục đổi lấy, nên lấy một chút cũng không thể thiếu! Bắt đầu từ hôm nay nhất định con sẽ phấn chấn tự cường, không cần mẫu thân đốc thúc nữa, nhất định ngày sau huyết tẩy cái nhục ngày hôm nay! Tất cả những người từng làm nhục mẹ con ta sẽ phải trả giá rất đắt!

Cơ Mỹ Mi thiếu chút nữa khóc lên, mắt đỏ xoay người đi không để cho người ngoài thấy, truyền âm nói:

- Là mẹ vô dụng, làm cho con phải chịu uất ức!

- Không liên quan tới mẹ, là trước kia con quá ngây thơ!

Bạch Tử Lương cắn răng nói.

- Hạng mười, Miêu Nghị!



Lúc gọi cái tên này, Nguyệt Dao đang lặng lẽ truyền âm nói chuyện cùng sư tỷ có thể nói là toàn thân run lên, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trong đám tu sĩ tham dự hội.

Bát Giới ở bên người Không Trí tăng bào trắng nõn như tuyết, lộ vẻ tường hòa bình tĩnh chắp tay chữ thập cũng như bị sét đánh, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt quét loạn, hô hấp có hơi dồn dập.

Thất Giới Đại sư cau đôi lông mày trắng, ánh mắt thâm thúy nhanh chóng quét về phía mọi người.

Chẳng lẽ tên Miêu Nghị trước đó nhận được tin tức ở Hồng Cân minh vẫn sống… Nhưng vì sao sư muội thống lĩnh đám tu sĩ Tiên Quốc ở hòn đảo kia lại không phát hiện, chẳng lẽ là người nọ biết chuyện gì nên cố ý giấu giếm? Trên mặt Hồng Trần Tiên Tử cũng thoáng qua vẻ giật mình, quét mắt tìm kiếm.

Ánh mắt Miêu Nghị nhanh chóng liếc trộm phản ứng Nguyệt Dao một cái, hai quả đấm nắm thật chặt trong tay áo, nhìn bề ngoài vẫn hết sức bình thản.

Ôi…! Trong lòng Yến Bắc Hồng thở dài một tiếng nhắm mắt sải bước từ đám đông đi ra, tiến lên lãnh thưởng.

Hồng Trần Tiên Tử không có ấn tượng với Miêu Nghị, thấy lại là một đại hán râu rồng khôi ngô như vậy, nhanh chóng nhìn về phía sư muội, lại thấy sư muội nhìn chằm chằm ‘Miêu Nghị’ trong mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Bên kia Bát Giới cũng lộ vẻ ngạc nhiên, lại hơi nghi ngờ, tựa hồ cảm thấy có vẻ không đúng.

Người trưởng thành cố nhiên có biến hóa, cũng không tới nỗi trở nên lợi hại như thế, hoàn toàn là không giống lúc trước chút nào, ngay cả hình dáng xương đầu mặt cũng hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ là người trùng tên trùng họ???

Nguyệt Dao và Bát Giới nhìn chằm chằm ‘Miêu Nghị’ đứng trở lại bên người ‘Yến Bắc Hồng’. Nếu nói là giống, ngược lại hai người cảm thấy ‘Yến Bắc Hồng’ mới có đường nét giống như người trong trí nhớ của mình.

Thấy Yến Bắc Hồng lấy tên Miêu Nghị đi ra lãnh thưởng, Vân Phi Dương có hơi đau răng. Một tên lấy tên Yến Bắc Hồng đi trấn lột, một kẻ lấy tên Miêu Nghị ra lãnh thưởng, không biết rốt cục hai người này đang giở trò quỷ gì.

- Con bà nó không có ai nhận ra sao?

Vân Phi Dương khẽ lẩm bẩm tự nói một mình:

- Các ngươi giỏi thật, dám chơi như vậy ở Tây Tú Tinh cung…

Tây Tú Tinh cung cũng có người trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, chính là vị tu sĩ ban đầu đi tiếp dẫn nhân mã Thìn lộ từng bàn giao với Ô Mộng Lan. Lúc trước Miêu Nghị vừa lên bờ đã khai chiến, đã khiến cho y khắc sâu ấn tượng với tên Miêu Nghị này, vì sao qua mười năm Miêu Nghị biến thành Yến Bắc Hồng, mà Yến Bắc Hồng lại là tên Miêu Nghị kia, bọn họ đang giở trò quỷ gì vậy???



Y lặng lẽ truyền âm báo cáo chuyện này cho tu sĩ trấn giữ điện, người kia quét nhìn Yến Bắc Hồng và Miêu Nghị, không lên tiếng nói.

Vốn Tây Tú Tinh cung không có hảo cảm với Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, chỉ cầu thuận lợi êm xuôi có câu trả lời là được. cũng không muốn xảy ra chuyện vụn vặt gì ngoài ý muốn, tu sĩ trấn giữ điện chuẩn bị trở về sẽ báo lên chuyện này cùng với tình huống chung của Kham Loạn hội.

Tả Nam Xuân cau mày, cũng không hiểu là chuyện gì, bất quá y cũng không vạch trần chuyện này.

- Hạng mười ba, Yến Bắc Hồng!

Vừa báo ra cái tên này, mấy ánh mắt lập tức tập trung vào trên người của Miêu Nghị. Quả nhiên không ngoài sở liệu, Yến Bắc Hồng lấy tên Miêu Nghị ra lãnh thưởng, còn Miêu Nghị lại lấy tên Yến Bắc Hồng đứng ra.

Ngay cả bọn Triệu Phi cũng thắc mắc trong lòng, rốt cục lão đệ ngươi đang làm gì vậy, không sợ gặp chuyện không may sao?

Miêu Nghị hạng mười ba rốt cục cũng lãnh được hơn tám ngàn viên Nguyện Lực Châu.

Còn lại hơn tám mươi người không nhất nhất thông báo lãnh thưởng nữa, hết thảy cùng liệt vào hạng mười bốn. Còn lại hơn ba vạn viên Nguyện Lực Châu chia đều cho bọn họ, xác thật là tưởng thưởng tượng trưng, mỗi người chia không được bao nhiêu.

Đến đây, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trên căn bản coi như là chính thức kết thúc, bất quá cũng không có lập tức đuổi tu sĩ tham dự ra khỏi Tây Tú Tinh cung.

Đúng như lời Vân Quảng, hôm nay là vinh dự của bọn họ, Tây Tú Tinh cung cho phép bọn họ ở lại chỗ này ba ngày. Đây là một tưởng thưởng khác đối với người may mắn còn sống sót sau Kham Loạn hội, sau này bọn họ có thể khoe khoang với những người khác, ta từng ở qua Tây Tú Tinh cung, mà không phải vừa tiến vào lập tức bị đuổi ra.

Mặc dù chủ nhân Tây Tú Tinh cung không hoan nghênh, nhưng đây là quy củ Lục Thánh quyết định cho mỗi lần Kham Loạn hội. Để cho tu sĩ trong thiên hạ thấy, cho những người nghi ngờ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội thấy, lấy phương thức này nói cho mọi người biết mặc dù Kham Loạn hội nguy hiểm, nhưng không phải ai cũng có thể hưởng được vinh dự loại này, tu sĩ trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể vào ở Thần cung của tứ phương Tú Chủ!?

Đây là bắt đầu, kế tiếp sau khi tu sĩ may mắn còn sống sót trở lại các lộ sẽ còn được các lộ Quân Sứ triệu kiến. Nhìn trúng địa bàn nào cũng có thể đề xuất với Quân Sứ, nhất định sẽ được như nguyện.

Bất quá mặc dù là Lục Thánh chế định quy củ, nhưng chủ nhân Tây Tú Tinh cung cũng không thể nào hoàn toàn mở toang cửa nhà tùy tiện cho bọn họ chạy loạn khắp nơi.

Bên trong điện, tu sĩ trấn giữ tuyên bố tại chỗ, các tu sĩ tham gia Kham Loạn hội có thể tùy ý chọn lựa chỗ ở trong một phần ba tinh cung trước mặt, không thể tùy ý đi lại xung quanh tinh cung. Lại càng không thể xâm nhập vào trong tinh cung, nếu không xảy ra chuyện đừng trách không căn dặn trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK