Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Từ Đường Nhiên cũng nhìn ra, tuy thương pháp của Miêu Nghị hung ác nhưng chưa chắc phá nổi năm người liên thủ, tu vi Kim Liên chênh lệch rất lớn, mấu chốt là trong tay Miêu Nghị cầm trường thương hồng tinh ngũ phẩm, thương pháp của người ta không cần liều mạng chính diện với các ngươi, một thương có thể hủy vũ khí của ngươi, còn đánh thế nào?

Bốn người Từ Đường Nhiên nhìn sang Hứa Đức, trong nội tâm đang mắng mẹ nó, Hứa Đức thật không biết sống chết, tại sao lại giao trường thương ngũ phẩm cho đối thủ, đây không phải tự làm khó bản thân hay sao?

Hứa Đức mình cũng buồn bực ah! Hắn cũng không muốn giao bảo thương tinh hồng ngũ phẩm cho kẻ địch, chính là Miêu Nghị liều mạng không muốn sống nhưng hắn vẫn ham sống.

Nói đi cũng nói lại, lúc trước hắn cũng không biết một trường thương tinh hồng ngũ phẩm trong tay Miêu Nghị lại có uy lực lớn như thế, mặc dù tu vi Hắc Vương cao nhưng không thể phát huy ra uy lực lớn như Miêu Nghị, nếu sớm biết như thế, hắn cũng không chỉ gây tổn thương cho Miêu Nghị đơn giản như vậy.

Miêu Nghị cầm thương khiêu chiến đám người, mấy người bọn họ nhìn nhau, là chiến hay không?

Chiến, sợ là dữ nhiều lành ít. Không chiến, đối phương chưa chắc bỏ qua. Chạy trốn cũng là biện pháp, nhưng chưa trừ người như Ngưu Hữu Đức thì một khi Ngưu Hữu chạy về, bọn họ cũng chẳng thể báo cáo kết quả công tác, Khấu Văn Lam cũng không dễ lừa gạt như vậy. Chẳng lẽ giết Khấu Văn Lam? Có thể làm nhưng điều khiện tiên quyết lài giết Ngưu Hữu Đức, nếu không chẳng ai ngăn miệng Ngưu Hữu Đức cả.

Có một số việc dựa vào thực lực nói chuyện, không có thực lực làm gì cũng bó tay bó chân, tình huống của bọn họ hôm nay chính là như thế.

Song phương giằng co một hồi, Từ Đường Nhiên lên tiếng, nói:

- Ngưu huynh, việc đã đến nước này, chúng ta có phần làm không đúng, trước kia ngươi giả chết không nói, hôm nay ngươi cũng giết vài người, có tức giận cái gì cũng nên tiêu. Thực sự đánh nhau, cho dù chúng ta không hoàn thủ thì ngươi cũng không đuổi kịp chúng ta, mọi người nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta bỏ qua việc này được chứ? Công lớn giao cho ngươi.

Vừa dứt lời, đám người Bộ Liên Trung chấp nhận, Khổng Phi Phàm lên tiếng:

- Cũng được! Không bằng như vậy đi, xem như chưa từng có việc gì xảy ra. Ngưu huynh, ngươi xem thế nào? Ngươi chiếm công lớn!

- Đúng thế! Ngưu mỗ không làm ra chuyện quá khích!

Miêu Nghị gật đầu, mọi người nghe xong thở ra một hơi, ai ngờ Miêu Nghị chỉ thương về phía Hứa Đức, quát:

- Không thể buông tha đầu sỏ gây ra việc này, cái mạng Ngưu mỗ suýt mất trong tay hắn, máu của Ngưu mỗ không thể chảy vô ích!

Hứa Đức cắn răng nói:

- Họ ngưu, không nên càn rỡ, ngươi cho rằng chúng ta thật sợ ngươi?

Miêu Nghị không để ý tới, tiếp tục nói với bốn người kia:

- Chư vị muốn ta tin tưởng từ bỏ ý đồ, như vậy phải xuất thành ý của mình ra đi, bằng không ai cũng sợ có người đâm sau lưng mình, tiểu nhân như Hứa Đức chưa trừ lòng Ngưu mỗ không yên. Chư vị cũng muốn bỏ qua việc hôm nay, như vậy theo ta trừ tiểu nhân Hứa Đức này đã, nếu không các vị ý đồ ném Khấu thống lĩnh không quan tâm tới, sau đó lại chậm chạp không thả Khấu thống lĩnh ra... Cũng đừng trách miệng Ngưu mỗ không buông tha người, đến khi đó lại báo cáo thật!

Vừa nghe lời này, Hứa Đức kinh hãi, hắn vội vàng nói với đám người:



- Chư vị huynh đệ không thể nghe hắn châm ngòi ly gián!

Đám người Từ Đường Nhiên nhìn nhau, cảm thấy rất do dự.

Lại nghe Miêu Nghị nói:

- Hứa Đức là tiểu nhân, chưa trừ kẻ như vậy, Ngưu mỗ không an tâm làm bạn với các vị. Ngưu mỗ cũng không tin hắn sẽ không lại làm ra chuyện đâm sau lưng các ngươi. Các vị giết hắn tỏ thành ý hay là liều sống liều chết với Ngưu mỗ?

Đám người Từ Đường Nhiên nhìn nhau, ánh mắt do dự không quyết.

Hứa Đức quá hiểu những người này, nhìn thấy ánh mắt bọn họ biến hóa, nội tâm phát lạnh, thầm nghĩ không ổn, thân thể bay nhanh ra sau.

Kết quả đám người Từ Đường Nhiên càng quyết đoán hơn hắn, bọn họ ngăn cản hắn chạy.

- Hứa huynh, là ngươi không đúng trước, chưa nói rõ ràng thì khôn thể rời đi.

Bỗng nhiên Hứa Đức quay đầu lại, Bộ Liên Trung, Khổng Phi Phàm, La Vạn Quang cũng hiện thân, bọn họ vây bốn phía chung quanh hắn, năm tên thủ hạ còn lại cũng bày trận thế ngăn cản, chặt đứt con đường bỏ chạy của hắn. Hứa Đức tức giận nói:

- Các ngươi muốn làm gì?

La Vạn Quang thở dài:

- Hứa huynh, việc này không thể trách chúng ta, ngươi không thể giết Ngưu huynh. Ngưu huynh không khách khí với ngươi là đương nhiên, tội gì chứ? Tức giận?

Hứa Đức suýt nữa phun máu tươi, đám người trước kia không ngừng chém giết Ngưu Hữu Đức, hôm nay lại quay ngược giáo nhắm thẳng vào hắn:

- Một đám tiểu nhân, an dám hại ta!

Bộ Liên Trung xem thường, nói:

- Tuy chúng ta không phải người tốt nhưng sẽ không làm chuyện chọc đao sau lưng huynh đệ, nói thật a, ở chung với loại người như ngươi trái tim băng giá, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị ngươi chọc cho một đao. Hứa huynh, huynh đệ nhiều năm, chúng ta thật không làm được chuyện thủ túc tương tàn, ngươi nên tự sát đi.

- Cần gì phải dong dài với loại tiểu nhân vô sỉ này.

Từ Đường Nhiên khinh thường và lên tiếng, hắn bổ xuống một đao:

- Nhận lấy cái chết!

- YAA.A.A..



Hứa Đức gầm lên, hắn cũng ra tay đánh trả.

Mấy người khác cũng ra sức vây công, Hứa Đức luống cuống tay chân, hắn cũng không có tu vi như Hắc Vương, cũng không có thủ đoạn ứng phó quần công như Miêu Nghị, hắn bị bao vây không thể trốn, chỉ có thể dốc sức liều mạng đánh trả, hắn cũng hiểu mình lành ít dữ nhiều nên nội tâm chỉ mắng má nó.

- Một đám cẩu tặc, lão tử có thành quỷ cũng không buông tha các ngươi.

Khổn Tiên Thằng bay ra trói một cánh tay và nửa thân thể Hứa Đức, động tác của hắn dừng lại, một tay cầm thương không được tự nhiên như lúc trước.

- Giết!

Hứa Đức rống to, một thương đâm loạn ra ngoài, nội tâm hắn vô cùng tuyệt vọng.

Đ-A-N-G...G!

Bộ Liên Trung quyết đoán liều mạng với hắn, Từ Đường Nhiên thừa cơ chém một đao.

Một đầu lâu đẫm máu bay lên trời, Hứa Đức đầu thân khác biệt rơi vào trong dung nham, hỏa diễm thiêu thi thể thành tro tàn.

Mọi người nhìn nhau, cùng quay đầu nhìn sang Miêu Nghị, Từ Đường Nhiên dương dương tự đắc lau máu trên đao, nói:

- Ngưu huynh, như ngươi mong muốn.

- Rất tốt!

Miêu Nghị mặt không biểu tình gật đầu, lại truyền âm với bọn họ:

- Chư vị không biết chuyện hôm nay càng ít người biết càng tốt sao? Sau này bị người ta cầm chuyện này ra áp chế cũng không phải là chuyện tốt gì.

Bốn người âm thầm trao đổi ánh mắt, Miêu Nghị nhíu mày, hắn quay lưng ra sau giống như không nhìn thấy gì cả.

- Ah!

Sau lưng có tiếng hét thảm vang lên, sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt.

Miêu Nghị chậm rãi quay đầu nhìn lại, đám người Từ Đường Nhiên đã đại khai sát giới, đối tượng chính là năm tên trợ thủ của bọn họ.

Đột nhiên ra tay giết một người, bốn người khác thoát được công kích của đám người Từ Đường Nhiên, cho dù tu vi, tốc độ hay thực lực đều không sánh bằng, từng người chết đi, thi thể chìm vào trong dung nham.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK