Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với thủ đoạn liên tiếp của Miêu Nghị hắn tuy là tín phục, nhưng Hoành Vô Đạo còn có lòng tốt nhắc nhở:

- Đại đô đốc cũng đừng khinh địch, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Hắn hiện giờ đương nhiên là hy vọng Miêu Nghị mọi chuyện đều tốt, chuyện trước mắt ngàn lần không thể làm hỏng, dù sao chuyện này cũng liên quan đến lợi ích của hắn, lần này nếu có thể ngồi chắc chắn vào địa bàn nam quân, Miêu Nghị chắc chắn sẽ cho hắn không ít thứ tốt, ước đoán vị trí tinh quân là tối thiểu.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Bọn họ trước kia chỉ biết đứng nhìn, đến khi Hạo Đức Phương binh bại mới ra tay không thấy quá muộn sao? Bản đốc sợ là không đợi được đên lúc đối mặt với đại quân bọn chúng rồi!

Hoành Vô Đạo trầm ngâm nói:

- Đại đô đốc, còn cần đề phòng quân cận vệ, Nam Quân Cảnh Nội cũng không thiếu quân cận vệ đang trông chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn nói:

- Quân cận vệ dựa vào cái gì ra tay với ta? Thanh Chủ hạ chỉ để cho ta bình diệt tên phản bội Bàng Quán, ta đã tuân chỉ bình định đại loạn, Hạo Đức Phương tự sát mà chết lại không phải do ta giết, Thanh Chủ lấy lý do gì để đối phó với ta? Lẽ nào ta tuân chỉ hành sự là làm sai hay sao?

Hoành Vô Đạo nhất thời im lặng, ngẩm lại cũng đúng là như vậy, trong tình thế không chắc chắn tội danh lại trực tiếp đánh tan quân địch, Thanh Chủ sợ là không dám kiếm cớ bừa, ước đoán muốn mượn tay Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên, một khi Đại đô đốc binh bại, Thanh Chủ khẳng định lại muốn đem việc Tử Mậu Vực thông Dần Quý Vực đánh tinh nhuệ của Hạo Đức Phương làm cớ hỏi tội, ngược lại Đại đô đốc lại có thể không mất binh sĩ nào mà lấy được lòng tin của Bàng Quán, nói chung trên chiến trường kẻ nào thắng kẻ đó có đạo lý.

Miêu Nghị căn dặn một câu.

- Để phòng ngừa vạn nhất, việc chặn đánh tấn công phải chuẩn bị tốt.

Rõ! Hoành Vô Đạo chắp tay lĩnh mệnh rút lui.

Miêu Nghị hơi do dự, móc ra tinh linh trực tiếp liên hệ Khấu Lăng Hư.



Khấu Lăng Hư đứng trước tinh đồ la bàn lấy tinh linh ra, hắn nhìn Khâu Tranh lại nhìn Đường Hạc Niên lạnh lùng nói:

-Ngưu Hữu Đức có tin!

Khấu Tranh: - Sợ là không có ý tốt!

Đường Hạc Niên than thở:

- E là việc xông vào địa bàn nam quân, hắn đã trực tiếp lên tiếng nói muôn lây nam quân địa bàn, lúc này sợ là muôn tranh thủ sự ủng hộ của Vương gia.

- Hừ

Khấu Lăng Hư lại hừ một tiếng lạnh lùng, khẽ lay động tinh linh trả lời: Hữu Đức, nghe nói động tĩnh bên ngươi không nhỏ!

Miêu Nghị: Đã quấy rầy nghĩa phụ rồi, thật sự là không nên, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, bây giờ muốn xin nghĩa phụ trợ giúp một tay, giúp ta một lần hành động bình diệt nam quân chi loạn, trả lại sự thái bình cho Nam Quân Cảnh Nội chúng sinh!

Khấu Lăng Hư biết vẫn còn hỏi:

- Hạo Đức Phương và Bàng Quán đều bại dưới tay của ngươi, còn có loạn gì nữa chứ?

Miêu Nghị:

- Cung Thiên Thu và Vũ Văn Xuyên trước ngồi nhìn Hạo thiên vương bị nhốt không cứu, lúc này đang rục rịch hướng về phía ta, muốn tập kết nhân mã tập kích U Minh đại quân ta, lòng bất chính rõ rành rành, hiển nhiên là muốn học theo Đằng Phi và Thành Thái Trạch, nghĩa phụ há có thể ngồi nhìn như vậy?

Khấu Lăng Hư:

- Đây là việc của nam quân, không quan hệ gì tới ta, chưa nhận được chỉ ý của bệ hạ, bắc quân cũng không tiện hành động bừa bãi.

Chuyện này vừa nghe đã nhận ra là tìm cớ. Miêu Nghị cũng không muốn lòng vòng với hắn, nói: Nghĩa phụ, có một số việc mọi người trong lòng biết rõ, ta nghĩ không cần thiết vòng vo.



Hắn đã bới móc, Khấu Lăng Hư cũng không khách khí. hỏi:

- Bản vương dựa vào cái gì giúp ngươi?

Ngươi có thể cho bản vương lợi ích gì? Chuyện do mình gây ra thì tự thu dọn đi!

Hắn lúc này, có thể nói cực kỳ phản cảm với Miêu Nghị, những chuyện trước không hiểu, bây giờ nhìn lại, rõ ràng chính là Miêu Nghị lập kế lợi dụng Bàng Quán Hạo mưu đồ hại Đức Phương, đại quân U Minh lại lập kế ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Hạo Đức Phương xem như là bị Miêu Nghị ép buộc, hắn cùng Hạo Đức Phương tuy không phải quan hệ quá thân thiết, có thể nói là biết nhau qua lại nhiều năm, không tránh khỏi có chút cảm thông bầu bí thương nhau. Miêu Nghị: - Ta không có gì tốt để cho Vương gia, nhưng chuyện cho tới bây giờ, địa bàn nam quân ta không quản ai quản?

Khấu Lăng Hư:

- Khẩu khí cũng lớn đó! Vậy ngươi còn tới cầu cạnh ta làm chi?

Miêu Nghị:

- Vương gia tân tình ta có thể hiểu được, nhưng tân tình ta Vương gia có thể hiểu hay không? Năm đó bốn quân nhân mã muốn tập kết diệt U Minh đại quân ta, nói vậy Vương gia còn nhớ rõ, ký ức đó hãy còn mới mẻ, lúc đó U Minh Tổng đốc phủ lâm nguy như trứng chọi đá, ta có nói gì không? Ta trách người nào không? Ta có từng oán giận nghĩa phụ? Kẻ nào dám cam đoan chuyện như vậy sẽ không xảy ra một lần nữa? Ta sao có thể ngồi chờ chết, có cơ hội cầu sinh, ta sao có thể bỏ qua? Lẽ nào có quy định người khác có thể diệt ta mà không cho phép ta diệt người khác hay sao? Không có đạo lý đó! Dù Vương gia bây giờ xem ta như thế nào, có điều rõ ràng là chỉ cần Vương gia hơi tỉnh táo ngẫm lại, sẽ hiểu ra, coi như ta không cầu xin Vương gia. Vương gia cũng phải giúp ta!

Khấu Lăng Hư: -Nếu muốn leo lên vị trí này, phải hiểu quy củ, dài dòng văn tự nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn là câu nói kia, không có lợi lộc gì, bản Vương dựa vào cái gì giúp ngươi? Giúp Cung Thiên Thu không được sao? Giúp Vũ Văn Xuyên cũng được, hai tên đó so với ngươi thế lực trong nam quân đều chắn chắn hơn, tùy tiện giúp kẻ nào cũng dùng ít sức hơn so với giúp ngươi, là ai quy định phải giúp ngươi?

Miêu Nghị:

- Chẳng lẽ đến bây giờ, Vương gia còn tưởng rằng Hạ Hầu gia ủng hộ Bàng Quán sao?

Lời này vừa nói ra, Khấu Lăng Hưng nghẹn lời.

Miêu Nghị tiếp tục nói:

- Vương gia cho dù muốn giúp bọn hắn, cũng phải suy tính một chút có thể thuận lợi điều nhân mã tơi hay không, lẽ nào Vương gia không sợ dưới trướng cũng xuất hiện Đằng Phi và Thành Thái Trạch hoặc là Bàng Quán thứ hai sao? Trừ khi vương gia ốc còn không mang nổi mình ốc, Hạo Đức Phương há lại có kết quả như thế sao? Nếu quả thật không lo sợ, chỉ e Vương gia đã sớm xuất binh tương trợ! Cứ cho là hai người bọn họ chiếm địa bàn nam quân thì sao, bị Hạ Hầu gia cản trở, Vương gia cảm thấy Nam Quân Cảnh Nội trong thời gian ngắn có thể dừng lại sao? Vương gia dám xâm chiếm địa bàn nam quân mở rộng thế lực của mình sao? Thanh Chủ có thể đồng ý không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK