- Làm sao nàng biết giết bọn họ sẽ thả hung thủ chạy thoát?
Liệt Hoàn ngạo nghễ nói:
- Chẳng lẽ nàng biết gì sao?
- Ta không biết gì, bất quá mới vừa rồi ta đã hỏi qua tiểu nhi, bọn họ thật sự có đến Không Diễm sơn, nhưng cũng không xông vào Hỏa Cực cung, bất quá ngược lại thấy người khác xông vào.
Liệt Hoàn lập tức đưa tay chỉ tới:
- Là ai?
Cơ Mỹ Mi nghiêng người đưa tay, ra hiệu cho con trai tiến lên đáp lời:
- Tử Lương, còn không mau thành thật nói cho Liệt bá bá biết, không cho phép giấu giếm chút nào.
- Tiểu điệt bái kiến Liệt bá bá.
Bạch Tử Lương tiến lên chắp tay hành lễ, trong lòng cũng hồi hộp, rõ ràng là kinh hãi hão một trận, để xem tên khốn kia làm sao có thể trốn thoát kiếp nạn này, bèn nghiêm trang nói ra:
- Người xông vào Hỏa Cực cung chính là tu sĩ Tiên Quốc, tên là Yến Bắc Hồng, lúc này đang ở Tây Tú Tinh cung!
Vừa nói ra lời này, Đường Quân, Hồng Trần cùng Tả Nam Xuân tất cả giật mình. Đường Quân không biết chuyện, hai người sau lại biết thật ra hiện tại Yến Bắc Hồng chính là Miêu Nghị.
- Trẻ con ngu ngốc, dám ăn nói bừa bãi!
Đường Quân đột nhiên chỉ Bạch Tử Lương quát, tuy y và Miêu Nghị không có giao tình gì, nhưng đến lúc này nhất định phải duy trì, nhìn Liệt Hoàn khẽ chắp tay nói:
- Liệt Hoàn, tên này dụng tâm hiểm ác, y và Yến Bắc Hồng có cừu oán, đây là hãm hại!
Liệt Hoàn cau mày lại, Bạch Tử Lương lại chỉ về phía Không Trí:
- Đường tiền bối, nếu như cảm thấy lời của ta không thể tin được, mấy người bọn họ cũng từng chính mắt thấy, chỉ cần hỏi sẽ biết vãn bối có nói dối hay không.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn theo, Liệt Hoàn cũng quét nhìn, thốt ra:
- Nếu có một câu nói dối, giết không tha!
Vừa nói ra lời này, Bát Giới lập tức gật đầu liên tục nói:
- Không sai, chính là tên kia, ta...
Nhiều người như vậy cũng phải thành thật ở trước mặt Liệt Hoàn, tên này nóng lòng thoát khỏi phiền phức, chỉ có thể là chết thí chủ không chết bần tăng. Thế nhưng lời còn chưa nói hết, bên tai y đột nhiên vang lên tiếng Hồng Trần Tiên Tử truyền âm:
- Câm miệng! Nếu Yến Bắc Hồng kia xảy ra chuyện gì, ta bảo đảm cả đời muội muội ngươi cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
Nàng thật sự khó mà nói đó chính là Đại ca ngươi.
Cả đời không tha thứ cho ta??? Tình huống thế nào mà nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ tên kia là muội phu tương lai của mình, có quan hệ với lão Tam?! Bát Giới có thể nói giật mình kinh hãi, mà bây giờ chưa hiểu rõ tình huống, Hồng Trần Tiên Tử lại nói một cách nghiêm trọng như vậy, y chỉ có thể tạm thời thay đổi lời nói trước đó:
- Ta... thật ra thì ta cũng không thấy rõ!
Bạch Tử Lương ngẩn ra, chợt nổi giận, chỉ Bát Giới tức giận nói:
- Nói bậy, ngươi thấy rất rõ ràng, ngươi còn nói chuyện với hắn, lúc ấy ngươi còn muốn cướp đồ trên người hắn!
- Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung, bần tăng từ bi đại độ làm sao có thể cướp đồ của người khác.
Bát Giới thu ngón tay trở về, hỏi:
- Bạch Tử Lương, bần tăng hỏi ngươi, lúc ấy có phải tên kia bị ngươi đập gãy một chân hay không?
Bạch Tử Lương sửng sốt, không biết người này muốn giở trò gì, trong lúc nhất thời ngược lại có vẻ do dự không dám nói tiếp.
Thấy y do dự, Bát Giới lập tức chắp tay chữ thập nói với Liệt Hoàn:- Yêu Vương, pháp nhãn ngài như đuốc, ngài xem, tiểu tử này chột dạ.
Thoạt nhìn quả thật là chột dạ, Liệt Hoàn lập tức trừng mắt.
Cơ Mỹ Mi có hơi nóng nảy, Bạch Tử Lương cũng giật mình, lập tức lớn tiếng nói:
- Không sai, là bị ta đập gãy một chân, vậy thì đã sao, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đánh đánh giết giết không phải là ngươi chết chính là ta chết, có gì là kỳ quái?
- Bần tăng không có nói có gì kỳ quái, chẳng qua là nghiêm túc hỏi ngươi một câu, phải thì nói phải, không phải là không phải, ngươi gấp như vậy làm gì, chẳng lẽ chột dạ?
Bát Giới lấy làm kỳ bèn hỏi.
- Ngươi... Ta có gì mà chột dạ!
Bạch Tử Lương bị y nói vài ba lời trêu chọc nóng nảy, rõ ràng đang nói Yến Bắc Hồng, vì sao người này lại bắt sang mình, y lo lắng Bát Giới muốn chơi xỏ mình.
- Không chột dạ vậy ngươi thành thật trả lời là được rồi!
Bát Giới lắc đầu một cái, thở dài, làm ra vẻ nói chuyện với ngươi thật mệt, lại hỏi:
- Bạch Tử Lương, bần tăng hỏi lại ngươi, lúc ấy có phải tên kia quần áo lam lũ tóc tai bù xù bất thành nhân dạng hay không?
Cơ Mỹ Mi có hơi hoảng sợ nhìn Bát Giới, không biết xú hòa thượng này vòng tới vòng lui rốt cuộc là muốn làm gì, cũng rất lo lắng đối phương muốn bẫy con trai mình.
Bạch Tử Lương cũng bị làm cho hơi lo lắng đề phòng, lại do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt đáp:
- Không sai!
Vừa nói ra lời này, Tả Nam Xuân hơi cụp mắt, không nghĩ tới tên kia phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Hồng Trần Tiên Tử có chút bận tâm, gãy một chân còn không thành nhân dạng, chịu biết bao nhiêu đau khổ, nếu để cho Nguyệt Dao biết chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.
Bọn họ không biết nỗi khổ của Miêu Nghị bị đốt thành than.
- Như vậy thì phải rồi, hắn gãy một chân lại bị ngươi làm quần áo lam lũ tóc tai bù xù bất thành nhân dạng. Chính ngươi cũng nói hắn bất thành nhân dạng, sao ta có thể xác định hắn là ai? Mà bây giờ tên Yến Bắc Hồng kia lại là hai chân đầy đủ hết, tướng mạo đường đường, anh khí bức người, hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau, ngươi bảo ta làm thế nào khẳng định? Bần tăng chính là người xuất gia, từ trước tới nay không hề nói dối, ngươi cũng không thể ép ta nói lời trái với lương tâm…
- Bát Giới lộ vẻ từ bi chắp tay chữ thập thở dài một tiếng.
Thất Giới Đại sư không biết nói gì, không ai hiểu rõ đồ đệ mình hơn lão, cái gì gọi là từ trước tới nay không hề nói dối?!
Bạch Tử Lương á khẩu không trả lời được, rốt cục mới hiểu giặc trọc này chỉ là vì chứng minh y không thấy rõ, hại mình lo lắng vô ích một hồi.
Cơ Mỹ Mi cũng thở phào nhẹ nhõm, tên hòa thượng này không thấy rõ thì cứ việc nói thẳng ra, lượn quanh một vòng lớn như vậy dọa người làm gì…
Sắc mặt Liệt Hoàn trầm xuống, còn tưởng rằng chuyện này ẩn giấu huyền cơ gì, rốt cục hòa thượng này nói nửa ngày chỉ là nói nhảm, hại mình cũng chăm chú nghiêm túc nghe hồi lâu. Lập tức nhìn về phía những hòa thượng khác hỏi:
- Các ngươi cũng không thấy rõ là ai sao?
Thất Giới Đại sư đột nhiên thở dài một tiếng:
- Không Trí, bất kể kết quả như thế nào, chuyện xảy ra thế nào cứ kể lại đúng như vậy, không được giấu giếm!
Lão thật sự là hết sức không có lòng tin đối với lời của đồ đệ mình.
Ngay trước mặt người ngoài không tín nhiệm đồ đệ mình, nào có sư phó như lão vậy! Bát Giới liếc nhìn, ai ngờ bên tai lại truyền tới tiếng Không Trí truyền âm:
- Bát Giới, tình huống thế nào, ta có nên nói lời thật hay không?
- Dĩ nhiên nói lời thật, ngươi quên họ Yến kia đã chơi khăm chúng ta thế nào trên hòn đảo kia rồi sao? Nếu để hắn trở về Tiên Quốc, chúng ta sẽ khó có cơ hội báo thù, vất vả lắm mới có cơ hội tốt đưa lên tận cửa, đưa hắn vào chỗ chết cho ta!
Bát Giới truyền âm trả lời.
Liệt Hoàn ngạo nghễ nói:
- Chẳng lẽ nàng biết gì sao?
- Ta không biết gì, bất quá mới vừa rồi ta đã hỏi qua tiểu nhi, bọn họ thật sự có đến Không Diễm sơn, nhưng cũng không xông vào Hỏa Cực cung, bất quá ngược lại thấy người khác xông vào.
Liệt Hoàn lập tức đưa tay chỉ tới:
- Là ai?
Cơ Mỹ Mi nghiêng người đưa tay, ra hiệu cho con trai tiến lên đáp lời:
- Tử Lương, còn không mau thành thật nói cho Liệt bá bá biết, không cho phép giấu giếm chút nào.
- Tiểu điệt bái kiến Liệt bá bá.
Bạch Tử Lương tiến lên chắp tay hành lễ, trong lòng cũng hồi hộp, rõ ràng là kinh hãi hão một trận, để xem tên khốn kia làm sao có thể trốn thoát kiếp nạn này, bèn nghiêm trang nói ra:
- Người xông vào Hỏa Cực cung chính là tu sĩ Tiên Quốc, tên là Yến Bắc Hồng, lúc này đang ở Tây Tú Tinh cung!
Vừa nói ra lời này, Đường Quân, Hồng Trần cùng Tả Nam Xuân tất cả giật mình. Đường Quân không biết chuyện, hai người sau lại biết thật ra hiện tại Yến Bắc Hồng chính là Miêu Nghị.
- Trẻ con ngu ngốc, dám ăn nói bừa bãi!
Đường Quân đột nhiên chỉ Bạch Tử Lương quát, tuy y và Miêu Nghị không có giao tình gì, nhưng đến lúc này nhất định phải duy trì, nhìn Liệt Hoàn khẽ chắp tay nói:
- Liệt Hoàn, tên này dụng tâm hiểm ác, y và Yến Bắc Hồng có cừu oán, đây là hãm hại!
Liệt Hoàn cau mày lại, Bạch Tử Lương lại chỉ về phía Không Trí:
- Đường tiền bối, nếu như cảm thấy lời của ta không thể tin được, mấy người bọn họ cũng từng chính mắt thấy, chỉ cần hỏi sẽ biết vãn bối có nói dối hay không.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn theo, Liệt Hoàn cũng quét nhìn, thốt ra:
- Nếu có một câu nói dối, giết không tha!
Vừa nói ra lời này, Bát Giới lập tức gật đầu liên tục nói:
- Không sai, chính là tên kia, ta...
Nhiều người như vậy cũng phải thành thật ở trước mặt Liệt Hoàn, tên này nóng lòng thoát khỏi phiền phức, chỉ có thể là chết thí chủ không chết bần tăng. Thế nhưng lời còn chưa nói hết, bên tai y đột nhiên vang lên tiếng Hồng Trần Tiên Tử truyền âm:
- Câm miệng! Nếu Yến Bắc Hồng kia xảy ra chuyện gì, ta bảo đảm cả đời muội muội ngươi cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
Nàng thật sự khó mà nói đó chính là Đại ca ngươi.
Cả đời không tha thứ cho ta??? Tình huống thế nào mà nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ tên kia là muội phu tương lai của mình, có quan hệ với lão Tam?! Bát Giới có thể nói giật mình kinh hãi, mà bây giờ chưa hiểu rõ tình huống, Hồng Trần Tiên Tử lại nói một cách nghiêm trọng như vậy, y chỉ có thể tạm thời thay đổi lời nói trước đó:
- Ta... thật ra thì ta cũng không thấy rõ!
Bạch Tử Lương ngẩn ra, chợt nổi giận, chỉ Bát Giới tức giận nói:
- Nói bậy, ngươi thấy rất rõ ràng, ngươi còn nói chuyện với hắn, lúc ấy ngươi còn muốn cướp đồ trên người hắn!
- Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung, bần tăng từ bi đại độ làm sao có thể cướp đồ của người khác.
Bát Giới thu ngón tay trở về, hỏi:
- Bạch Tử Lương, bần tăng hỏi ngươi, lúc ấy có phải tên kia bị ngươi đập gãy một chân hay không?
Bạch Tử Lương sửng sốt, không biết người này muốn giở trò gì, trong lúc nhất thời ngược lại có vẻ do dự không dám nói tiếp.
Thấy y do dự, Bát Giới lập tức chắp tay chữ thập nói với Liệt Hoàn:- Yêu Vương, pháp nhãn ngài như đuốc, ngài xem, tiểu tử này chột dạ.
Thoạt nhìn quả thật là chột dạ, Liệt Hoàn lập tức trừng mắt.
Cơ Mỹ Mi có hơi nóng nảy, Bạch Tử Lương cũng giật mình, lập tức lớn tiếng nói:
- Không sai, là bị ta đập gãy một chân, vậy thì đã sao, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đánh đánh giết giết không phải là ngươi chết chính là ta chết, có gì là kỳ quái?
- Bần tăng không có nói có gì kỳ quái, chẳng qua là nghiêm túc hỏi ngươi một câu, phải thì nói phải, không phải là không phải, ngươi gấp như vậy làm gì, chẳng lẽ chột dạ?
Bát Giới lấy làm kỳ bèn hỏi.
- Ngươi... Ta có gì mà chột dạ!
Bạch Tử Lương bị y nói vài ba lời trêu chọc nóng nảy, rõ ràng đang nói Yến Bắc Hồng, vì sao người này lại bắt sang mình, y lo lắng Bát Giới muốn chơi xỏ mình.
- Không chột dạ vậy ngươi thành thật trả lời là được rồi!
Bát Giới lắc đầu một cái, thở dài, làm ra vẻ nói chuyện với ngươi thật mệt, lại hỏi:
- Bạch Tử Lương, bần tăng hỏi lại ngươi, lúc ấy có phải tên kia quần áo lam lũ tóc tai bù xù bất thành nhân dạng hay không?
Cơ Mỹ Mi có hơi hoảng sợ nhìn Bát Giới, không biết xú hòa thượng này vòng tới vòng lui rốt cuộc là muốn làm gì, cũng rất lo lắng đối phương muốn bẫy con trai mình.
Bạch Tử Lương cũng bị làm cho hơi lo lắng đề phòng, lại do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt đáp:
- Không sai!
Vừa nói ra lời này, Tả Nam Xuân hơi cụp mắt, không nghĩ tới tên kia phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Hồng Trần Tiên Tử có chút bận tâm, gãy một chân còn không thành nhân dạng, chịu biết bao nhiêu đau khổ, nếu để cho Nguyệt Dao biết chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.
Bọn họ không biết nỗi khổ của Miêu Nghị bị đốt thành than.
- Như vậy thì phải rồi, hắn gãy một chân lại bị ngươi làm quần áo lam lũ tóc tai bù xù bất thành nhân dạng. Chính ngươi cũng nói hắn bất thành nhân dạng, sao ta có thể xác định hắn là ai? Mà bây giờ tên Yến Bắc Hồng kia lại là hai chân đầy đủ hết, tướng mạo đường đường, anh khí bức người, hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau, ngươi bảo ta làm thế nào khẳng định? Bần tăng chính là người xuất gia, từ trước tới nay không hề nói dối, ngươi cũng không thể ép ta nói lời trái với lương tâm…
- Bát Giới lộ vẻ từ bi chắp tay chữ thập thở dài một tiếng.
Thất Giới Đại sư không biết nói gì, không ai hiểu rõ đồ đệ mình hơn lão, cái gì gọi là từ trước tới nay không hề nói dối?!
Bạch Tử Lương á khẩu không trả lời được, rốt cục mới hiểu giặc trọc này chỉ là vì chứng minh y không thấy rõ, hại mình lo lắng vô ích một hồi.
Cơ Mỹ Mi cũng thở phào nhẹ nhõm, tên hòa thượng này không thấy rõ thì cứ việc nói thẳng ra, lượn quanh một vòng lớn như vậy dọa người làm gì…
Sắc mặt Liệt Hoàn trầm xuống, còn tưởng rằng chuyện này ẩn giấu huyền cơ gì, rốt cục hòa thượng này nói nửa ngày chỉ là nói nhảm, hại mình cũng chăm chú nghiêm túc nghe hồi lâu. Lập tức nhìn về phía những hòa thượng khác hỏi:
- Các ngươi cũng không thấy rõ là ai sao?
Thất Giới Đại sư đột nhiên thở dài một tiếng:
- Không Trí, bất kể kết quả như thế nào, chuyện xảy ra thế nào cứ kể lại đúng như vậy, không được giấu giếm!
Lão thật sự là hết sức không có lòng tin đối với lời của đồ đệ mình.
Ngay trước mặt người ngoài không tín nhiệm đồ đệ mình, nào có sư phó như lão vậy! Bát Giới liếc nhìn, ai ngờ bên tai lại truyền tới tiếng Không Trí truyền âm:
- Bát Giới, tình huống thế nào, ta có nên nói lời thật hay không?
- Dĩ nhiên nói lời thật, ngươi quên họ Yến kia đã chơi khăm chúng ta thế nào trên hòn đảo kia rồi sao? Nếu để hắn trở về Tiên Quốc, chúng ta sẽ khó có cơ hội báo thù, vất vả lắm mới có cơ hội tốt đưa lên tận cửa, đưa hắn vào chỗ chết cho ta!
Bát Giới truyền âm trả lời.