Miêu Nghị không chịu nói thật:
- Không thể xác định, chỉ biết người tới tu vi cao hơn ta, đúng là sử dụng Vô Lượng.
Vân Ngạo Thiên hỏi tiếp:
- Đao của ngươi lấy đâu ra?
- Từ chỗ Vu Hành Giả . . .
Miêu Nghị thuật lại lời đã nói với Mục Phàm Quân.
Vân Báo đứng một bên kinh ngạc nghe.
Vân Ngạo Thiên im lặng nửa ngày, lẩm bẩm:
- Tu vi của Thu tỷ nhi đã đột phá đến cảnh giới Kim Liên, nha đầu này giấu giỏi thật . . .
Vân Ngạo Thiên nhìn kỹ Miêu Nghị, gật đầu nói:
- Có thể không để ý tu vi của nàng cao hơn ngươi, xem ra ngươi thật sự có tình cảm với Thu tỷ nhi. Ta nhìn nha đầu đó lớn lên, tuy có khuyết điểm nhưng là người chí tình chí nghĩa, ngươi được lòng của nàng là ngươi có phúc. Hãy đối xử tốt với nàng, đời này nàng là người của ngươi, sẽ không phụ ngươi.
Miêu Nghị nói:
- Xin ghi nhớ!
Vân Ngạo Thiên thiện ý nhắc nhở:
- Ngươi giết nữ nhi của Cơ Hoan lại hại chết đồ đệ của Phong Bắc Trần, hai người sẽ không tha cho ngươi. Thừa dịp bọn họ đang mật mưu ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây, không thì không đảm báo họ sẽ xuống tay trên đường đi. Trở lại đại bàn của mình thì bọn họ không dám nghênh ngang phá hoại quy định giữa các bên, không thì trả thù qua lại đừng ai muốn sống yên.
Miêu Nghị cảm ơn Vân Ngạo Thiên nhắc nhở, nhưng không yên lòng nói:
- Ta biết bọn họ không dám làm ngay mặt, chỉ sợ họ lén lút.
Vân Ngạo Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, mấy người chúng ta đi tới đại vị hôm nay ai không từng chết nữ nhi, đệ tử? Ta chết nhiều nhi nữ như vậy nhưng có làm gì được bọn họ? Tình thế mạnh hơn người, nói dễ nghe là không nhịn nhỏ sẽ loạn mưu lớn, nói thẳng ra là không diệt được người ta thì đành cắn răng nhịn. Dây dưa mãi với tiểu nhân vật nhà ngươi làm hai nước hoàn toàn trở mặt thì không đáng với họ, bởi vì ngươi không đáng giá như thế. Đương nhiên họ có thể làm lén, tóm lại ngươi cẩn thận chút, đi một mình cố gắng đừng lộ ra tung tích, đừng cho người ta cơ hội âm thầm xuống tay, đừng giống như lần này chủ động đưa đến địa bàn của người ta tìm cái chết, không thì nếu có cơ hội họ sẽ thuận tay giết ngươi.
Đây xem như lời vàng ngọc, Miêu Nghị lại cảm ơn.
- Lần này ngươi giết bốn Quân Sử của Tiên quốc, Mục Phàm Quân định xử trí ngươi thế nào?
- Đã đưa bảo đao cho nàng, xem như lập công chuộc tội. Không làm cung chủ được nữa, nàng đề nghị điều kiện xử lý nhẹ là ta khuyên Thu tỷ nhi vào tiên tịch, để Thu tỷ nhi làm cung chủ, còn ta thì làm Hành Tẩu thuộc hạ của nàng.
Vân Ngạo Thiên thì thào:
- Để Thu tỷ nhi làm cung chủ, ngươi làm Hành Tẩu . . .
Ánh mắt Vân Ngạo Thiên nhìn Miêu Nghị kỳ kỳ, nhưng không nói gì thêm, dứt khoát đi ngay không chào người trong Cửu Thiên cung. Vân Ngạo Thiên mang theo Vân Báo rời đi.
Miêu Nghị nghe lời Vân Ngạo Thiên dặn lấy cớ vào Cửu Thiên cung bẩm báo Vân Ngạo Thiên rời đi cũng xin phép từ biệt Mục Phàm Quân, nàng đồng ý.
Miêu Nghị không dám ở lại chạy đi ngay, gặp Kí Chủ tứ phương xác nhận Yêu Nhược Tiên đã đi, hắn liền chạy nhanh rời khỏi.
Ngay lúc Miêu Nghị trở về thì tin Thần Lộ đổi Quân Sử đã truyền ra, Tông Trấn tiếp nhiệm.
Bi thương nhất là đám phi tử của Nhạc Thiên Ba. Tất nhiên Tông Trấn sẽ không nhận luôn đám nữ nhân của Nhạc Thiên Ba, chuyện thứ nhất đến Ngọc Đô phong là đuổi các nàng đi. Mục Phàm Quân ưu đãi gia quyến của thuộc hạ, Tông Trấn cầm thánh chỉ tới. Các phi tử có thể tự mình quyết định đi theo người tình, không có chỗ đi thì xếp vào thương hội Tiên quốc.
Gia quyến của bốn Quân Sử đều được sắp xếp như vậy.
Tin tức qua lại trong cung nhanh hơn khu vực điện bên dưới, dù Ngọc Đô phong không thả tin ra thì bên Nhật Hành cung cũng nhận được tin. Quân Sử Thần Lộ chết, đầu sỏ là Miêu Nghị cung chủ của Nhật Hành cung, không biết bao nhiêu người giật mình.
Dương Khánh được tin tức không chịu nổi đả kích, ủ rũ ngồi trên ghế, ôm ngực than thở:
- Ta biết ngay hắn mà đi là không có chuyện tốt, ta biết ngay mà, không ngoài dự đoán, đúng thật . . .
Tâm tình của Dương Khánh rất khó tả, muốn khộc máu. Dương Khánh phất tay đuổi Thanh Mai, Thanh Cúc xuống, gã không muốn nói gì hết, chỉ muốn ngồi yên trên ghế.
Chốc lát sau Thanh Mai, Thanh Cúc vội vã từ bên ngoài chạy vào, mang đến tin tức tốt:
- Đại nhân, cung chủ trở lại!
Dương Khánh đứng bật dậy chạy đi.
Miêu Nghị trở về Nhật Hành cung Thần Lộ, bốn Kí Chủ không vào, từ biệt ngay trên không trung. Lần này chọc Cơ Hoan khó chịu, bọn họ không thể bỏ qua cảm nhận bên đó được.
Miêu Nghị vừa trở về, Vân Tri Thu chạy tới hậu cửa cung đón chào thấy hắn bình yên trở về thì thở phào nhẹ nhõm, giấu đi lo âu trong mắt.
Tuy hai bên liên lạc tinh linh, Vân Tri Thu biết Miêu Nghị không bị gì nhưng không rõ tình huống cụ thể, trước khi hắn chưa về thì nàng khó tránh khỏi lo âu.
Vân Tri Thu ăn mặc mẫu nghi thiên hạ lộng lẫy động lòng người nửa khom người làm lễ trước mặt người khác:
- Cung nghênh đại nhân trở về!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi bắt chước nàng. Tần Vi Vi chắp tay hành lễ. Miêu Nghị không trở về thì Tần Vi Vi không yên lòng rời đi, nàng luôn ở đây chờ tin.
Miêu Nghị nâng hờ, bước nhanh vào nội cung.
Vân Tri Thu kéo váy dài xoay người đi song song với Miêu Nghị.
Vào nội điện Vân Tri Thu tự mìnhnhận trà nóng đặt bên cạnh Miêu Nghị, đứng một bên hỏi:
- Đại nhân có khỏe không?
Miêu Nghị uống hớp nước thông họng, đặt chén trà xuống cười khổ nói:
- Bốn vị Quân Sử đã chết thì sao không bị gì được.
Vân Tri Thu vội túm váy ngồi một bên hỏi:
- Có chuyện gì?
Miêu Nghị cười nói:
- Muốn không có việc gì cũng đơn giản, chỉ cần nàng chủ động vào tiên tịch, từ nay nghe theo hiệu lệnh của nàng ta thì sẽ xử lý nhẹ.
Vân Tri Thu cau mày trầm ngâm nói:
Trước kia nàng ta có nhắc chuyện này rồi, ta biết nàng muốn làm gia gia của ta mất mặt nên mãi không đồng ý, không ngờ nàng ta thừa dịp này . . . Hết cách, miễn phu quân không bị gì thì cứ vào vậy.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Sau khi nàng vào tiên tịch thì ta sẽ bị biếm làm Hành Tẩu, còn nàng tiếp nhiệm cung chủ Nhật Hành cung.
Vân Tri Thu kinh ngạc hỏi:
- Thế là sao? Chẳng phải là cố ý làm phu quân mất mặt?
Miêu Nghị than thở:
- Không thì sao gọi là trừng phạt? Cứ vậy đi, dù sao nàng hay ta làm cung chủ đều như nhau, mấy năm nay ta không ở nàng không khác gì cung chủ.
Sóng mắt Vân Tri Thu đa tình cười quyến rũ:
- Vậy phu quân than thở làm gì? Nam tôn nữ ti, bị ta đè nên lòng khó chịu sao?
Miêu Nghị ho khan, Tần Vi Vi còn đứng đây, nói lời đó trước mặt người ngoài thì không tốt.
Miêu Nghị cười nói với Tần Vi Vi:
- Vi Vi không cần lo, ai làm cung chủ cũng sẽ không ảnh hưởng nàng. Đã không có việc gì, chắc nàng luôn không về nhà, sớm quay về đi.
Vân Tri Thu cười cười, nhẹ gật đầu không giữ lại.
Tần Vi Vi thấy thật sự không có việc gì, biết phu thê người ta muốn nói chuyện riêng tư, nàng ở đây không tiện nên từ biệt rời đi.
- Không thể xác định, chỉ biết người tới tu vi cao hơn ta, đúng là sử dụng Vô Lượng.
Vân Ngạo Thiên hỏi tiếp:
- Đao của ngươi lấy đâu ra?
- Từ chỗ Vu Hành Giả . . .
Miêu Nghị thuật lại lời đã nói với Mục Phàm Quân.
Vân Báo đứng một bên kinh ngạc nghe.
Vân Ngạo Thiên im lặng nửa ngày, lẩm bẩm:
- Tu vi của Thu tỷ nhi đã đột phá đến cảnh giới Kim Liên, nha đầu này giấu giỏi thật . . .
Vân Ngạo Thiên nhìn kỹ Miêu Nghị, gật đầu nói:
- Có thể không để ý tu vi của nàng cao hơn ngươi, xem ra ngươi thật sự có tình cảm với Thu tỷ nhi. Ta nhìn nha đầu đó lớn lên, tuy có khuyết điểm nhưng là người chí tình chí nghĩa, ngươi được lòng của nàng là ngươi có phúc. Hãy đối xử tốt với nàng, đời này nàng là người của ngươi, sẽ không phụ ngươi.
Miêu Nghị nói:
- Xin ghi nhớ!
Vân Ngạo Thiên thiện ý nhắc nhở:
- Ngươi giết nữ nhi của Cơ Hoan lại hại chết đồ đệ của Phong Bắc Trần, hai người sẽ không tha cho ngươi. Thừa dịp bọn họ đang mật mưu ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây, không thì không đảm báo họ sẽ xuống tay trên đường đi. Trở lại đại bàn của mình thì bọn họ không dám nghênh ngang phá hoại quy định giữa các bên, không thì trả thù qua lại đừng ai muốn sống yên.
Miêu Nghị cảm ơn Vân Ngạo Thiên nhắc nhở, nhưng không yên lòng nói:
- Ta biết bọn họ không dám làm ngay mặt, chỉ sợ họ lén lút.
Vân Ngạo Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, mấy người chúng ta đi tới đại vị hôm nay ai không từng chết nữ nhi, đệ tử? Ta chết nhiều nhi nữ như vậy nhưng có làm gì được bọn họ? Tình thế mạnh hơn người, nói dễ nghe là không nhịn nhỏ sẽ loạn mưu lớn, nói thẳng ra là không diệt được người ta thì đành cắn răng nhịn. Dây dưa mãi với tiểu nhân vật nhà ngươi làm hai nước hoàn toàn trở mặt thì không đáng với họ, bởi vì ngươi không đáng giá như thế. Đương nhiên họ có thể làm lén, tóm lại ngươi cẩn thận chút, đi một mình cố gắng đừng lộ ra tung tích, đừng cho người ta cơ hội âm thầm xuống tay, đừng giống như lần này chủ động đưa đến địa bàn của người ta tìm cái chết, không thì nếu có cơ hội họ sẽ thuận tay giết ngươi.
Đây xem như lời vàng ngọc, Miêu Nghị lại cảm ơn.
- Lần này ngươi giết bốn Quân Sử của Tiên quốc, Mục Phàm Quân định xử trí ngươi thế nào?
- Đã đưa bảo đao cho nàng, xem như lập công chuộc tội. Không làm cung chủ được nữa, nàng đề nghị điều kiện xử lý nhẹ là ta khuyên Thu tỷ nhi vào tiên tịch, để Thu tỷ nhi làm cung chủ, còn ta thì làm Hành Tẩu thuộc hạ của nàng.
Vân Ngạo Thiên thì thào:
- Để Thu tỷ nhi làm cung chủ, ngươi làm Hành Tẩu . . .
Ánh mắt Vân Ngạo Thiên nhìn Miêu Nghị kỳ kỳ, nhưng không nói gì thêm, dứt khoát đi ngay không chào người trong Cửu Thiên cung. Vân Ngạo Thiên mang theo Vân Báo rời đi.
Miêu Nghị nghe lời Vân Ngạo Thiên dặn lấy cớ vào Cửu Thiên cung bẩm báo Vân Ngạo Thiên rời đi cũng xin phép từ biệt Mục Phàm Quân, nàng đồng ý.
Miêu Nghị không dám ở lại chạy đi ngay, gặp Kí Chủ tứ phương xác nhận Yêu Nhược Tiên đã đi, hắn liền chạy nhanh rời khỏi.
Ngay lúc Miêu Nghị trở về thì tin Thần Lộ đổi Quân Sử đã truyền ra, Tông Trấn tiếp nhiệm.
Bi thương nhất là đám phi tử của Nhạc Thiên Ba. Tất nhiên Tông Trấn sẽ không nhận luôn đám nữ nhân của Nhạc Thiên Ba, chuyện thứ nhất đến Ngọc Đô phong là đuổi các nàng đi. Mục Phàm Quân ưu đãi gia quyến của thuộc hạ, Tông Trấn cầm thánh chỉ tới. Các phi tử có thể tự mình quyết định đi theo người tình, không có chỗ đi thì xếp vào thương hội Tiên quốc.
Gia quyến của bốn Quân Sử đều được sắp xếp như vậy.
Tin tức qua lại trong cung nhanh hơn khu vực điện bên dưới, dù Ngọc Đô phong không thả tin ra thì bên Nhật Hành cung cũng nhận được tin. Quân Sử Thần Lộ chết, đầu sỏ là Miêu Nghị cung chủ của Nhật Hành cung, không biết bao nhiêu người giật mình.
Dương Khánh được tin tức không chịu nổi đả kích, ủ rũ ngồi trên ghế, ôm ngực than thở:
- Ta biết ngay hắn mà đi là không có chuyện tốt, ta biết ngay mà, không ngoài dự đoán, đúng thật . . .
Tâm tình của Dương Khánh rất khó tả, muốn khộc máu. Dương Khánh phất tay đuổi Thanh Mai, Thanh Cúc xuống, gã không muốn nói gì hết, chỉ muốn ngồi yên trên ghế.
Chốc lát sau Thanh Mai, Thanh Cúc vội vã từ bên ngoài chạy vào, mang đến tin tức tốt:
- Đại nhân, cung chủ trở lại!
Dương Khánh đứng bật dậy chạy đi.
Miêu Nghị trở về Nhật Hành cung Thần Lộ, bốn Kí Chủ không vào, từ biệt ngay trên không trung. Lần này chọc Cơ Hoan khó chịu, bọn họ không thể bỏ qua cảm nhận bên đó được.
Miêu Nghị vừa trở về, Vân Tri Thu chạy tới hậu cửa cung đón chào thấy hắn bình yên trở về thì thở phào nhẹ nhõm, giấu đi lo âu trong mắt.
Tuy hai bên liên lạc tinh linh, Vân Tri Thu biết Miêu Nghị không bị gì nhưng không rõ tình huống cụ thể, trước khi hắn chưa về thì nàng khó tránh khỏi lo âu.
Vân Tri Thu ăn mặc mẫu nghi thiên hạ lộng lẫy động lòng người nửa khom người làm lễ trước mặt người khác:
- Cung nghênh đại nhân trở về!
Thiên Nhi, Tuyết Nhi bắt chước nàng. Tần Vi Vi chắp tay hành lễ. Miêu Nghị không trở về thì Tần Vi Vi không yên lòng rời đi, nàng luôn ở đây chờ tin.
Miêu Nghị nâng hờ, bước nhanh vào nội cung.
Vân Tri Thu kéo váy dài xoay người đi song song với Miêu Nghị.
Vào nội điện Vân Tri Thu tự mìnhnhận trà nóng đặt bên cạnh Miêu Nghị, đứng một bên hỏi:
- Đại nhân có khỏe không?
Miêu Nghị uống hớp nước thông họng, đặt chén trà xuống cười khổ nói:
- Bốn vị Quân Sử đã chết thì sao không bị gì được.
Vân Tri Thu vội túm váy ngồi một bên hỏi:
- Có chuyện gì?
Miêu Nghị cười nói:
- Muốn không có việc gì cũng đơn giản, chỉ cần nàng chủ động vào tiên tịch, từ nay nghe theo hiệu lệnh của nàng ta thì sẽ xử lý nhẹ.
Vân Tri Thu cau mày trầm ngâm nói:
Trước kia nàng ta có nhắc chuyện này rồi, ta biết nàng muốn làm gia gia của ta mất mặt nên mãi không đồng ý, không ngờ nàng ta thừa dịp này . . . Hết cách, miễn phu quân không bị gì thì cứ vào vậy.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Sau khi nàng vào tiên tịch thì ta sẽ bị biếm làm Hành Tẩu, còn nàng tiếp nhiệm cung chủ Nhật Hành cung.
Vân Tri Thu kinh ngạc hỏi:
- Thế là sao? Chẳng phải là cố ý làm phu quân mất mặt?
Miêu Nghị than thở:
- Không thì sao gọi là trừng phạt? Cứ vậy đi, dù sao nàng hay ta làm cung chủ đều như nhau, mấy năm nay ta không ở nàng không khác gì cung chủ.
Sóng mắt Vân Tri Thu đa tình cười quyến rũ:
- Vậy phu quân than thở làm gì? Nam tôn nữ ti, bị ta đè nên lòng khó chịu sao?
Miêu Nghị ho khan, Tần Vi Vi còn đứng đây, nói lời đó trước mặt người ngoài thì không tốt.
Miêu Nghị cười nói với Tần Vi Vi:
- Vi Vi không cần lo, ai làm cung chủ cũng sẽ không ảnh hưởng nàng. Đã không có việc gì, chắc nàng luôn không về nhà, sớm quay về đi.
Vân Tri Thu cười cười, nhẹ gật đầu không giữ lại.
Tần Vi Vi thấy thật sự không có việc gì, biết phu thê người ta muốn nói chuyện riêng tư, nàng ở đây không tiện nên từ biệt rời đi.