Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Nghị có vẻ dở khóc dở cười, chuyện này thật đúng là có miệng khó cãi, đứng bên cạnh mấy nữ tử thân không mảnh vải, muốn không khiến cho người ta hiểu lầm cũng khó.

Dù sao lỗi cũng là do bên mình, hắn cũng không muốn dây dưa không rõ với đối phương, chỉ muốn làm cho đối phương biết khó mà lui.

Hắn đột ngột lật tay một cái, bên trong nhẫn trữ vật tuôn ra từng làn sương mù bạc, bao trùm toàn thân.

Trong nháy mắt, Miêu Nghị một thân chiến giáp khí phách uy phong lẫm lẫm ngồi trên long câu, tay phải thình lình chộp ra một trảo, Nghịch Lân thương xuất hiện nơi tay.

Sáu nữ tử dưới nước nhất tề hít sâu một hơi khí lạnh, từ trước tới nay chưa từng thấy qua chiến giáp uy vũ bất phàm như vậy.

Trong đó một nữ tử mắt hạnh trợn tròn càng nhìn chằm chằm Miêu Nghị, đôi môi cắn thật chặt.

Nữ tử này có dung mạo không tầm thường, sắc mặt xinh đẹp lộ ra anh khí, thân hình kiều diễm thướt tha như ẩn như hiện dưới nước, nhất là đôi mắt hạnh to tròn kia, đặc biệt tinh thần.

Từ gương mặt có thể suy đoán được, nữ nhân có tướng mạo như vậy, thông thường tính tình quật cường cố chấp.

Kể từ sau khi Miêu Nghị xuất hiện, ánh mắt nàng cũng chưa hề rời khỏi mặt hắn.

Chiến giáp uy phong lẫm lẫm như vậy càng làm cho vẻ mặt nữ tử này thêm phức tạp, ánh mắt rơi vào hai tay của Miêu Nghị. Không nói thân chiến giáp kia, từ tay trái tay phải Miêu Nghị mỗi tay đeo ba chiếc nhẫn là có thể nhìn ra lai lịch tên này bất phàm, ít nhất mấy tên nữ tử tại trường vẫn không ai có thể có một chiếc nhẫn trữ vật.

Biết mình đuối lý Miêu Nghị không muốn gây chuyện, lấy ra một thân pháp bảo cũng chỉ là muốn làm cho đạo cô vọt tới kia biết khó mà lui.

Ai ngờ đạo cô kia tựa hồ bị lửa giận làm cho đầu óc mê muội, vừa vọt tới lập tức xuất ra một thương:

- Phường vô sỉ, chết đi!

Miêu Nghị mặt không lộ vẻ gì thấy đối phương vọt tới, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không thèm nhìn.

Yêu Nhược Tiên bên cạnh ngạc nhiên, phát hiện tiểu tử này thật là tự đại, mặc dù có pháp bảo đầy người nhưng tu vi hai bên lại ngang nhau, khó tránh khỏi không có gì bất ngờ xảy ra.



Mắt thấy mũi thương trong tay đạo cô đón gió đâm tới, Miêu Nghị vẫn không thèm mở mắt, nhắm mắt phất tay xuất ra một thương. Nghịch Lân thương ẩn bảo quang trắng toát phát ra tiếng long ngâm ong ong, phủ đầu đánh về phía đối phương.

Ba mặt đều có tiếng long ngâm đánh tới làm tâm thần đạo cô kia rung lên, nếu không phải chính diện giao phong chính mắt thấy, cơ hồ không thể phán đoán ra thương này của đối phương là từ đâu tới.

Mà tốc độ và độ chính xác Miêu Nghị xuất thương cũng không phải nàng có thể so sánh, dù là nhắm mắt lại cũng không phải nàng có thể so sánh, người lão Bạch tự tay dạy dỗ không phải là kém cỏi.

Ầm! Một thương đánh cho mũi thương trong tay nàng văng sang bên, một cỗ lực lượng nổ tung thiếu chút nữa chấn thương trong tay nàng bay đi rời tay.

Giữa lúc hai người lướt qua cạnh nhau, động tác của Miêu Nghị tuy đang nhắm mắt nhưng lại dứt khoát hữu hiệu.

Hắn vặn thương một cái, gai ngược trên mũi thương móc vào thương đối phương, sau đó vung tay hất mạnh. Chỉ thấy trường thương trong tay đạo cô trong nháy mắt bay đi, bay ra ngoài xa mấy chục thước.

Thậm chí Miêu Nghị cũng không thèm mở mắt ra, chỉ sau một chiêu đã đánh bay thương đối phương rời tay.

Chuyện này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu mới rồi Miêu Nghị muốn lấy tính mạng của đạo cô kia, đã đánh chết đối phương dưới thương mình.

Yêu Nhược Tiên Nhìn chằm chằm Miêu Nghị hơi ngẩn ra, phát hiện mặc dù tu vi Miêu Nghị không cao nhưng thân thủ bất phàm, người, pháp, thương dung hợp kín kẽ như áo trời, hay đến tột bậc. Nhất là phong thái tự tin trầm ổn, lặng yên nhắm mắt xuất ra một thương cực đẹp.Sáu tên nữ tử dưới nước thấy vậy giật mình kinh hãi, không nghĩ tới ngay cả một thương người ta, Đại sư tỷ cũng không tiếp nổi.

Đạo cô lướt qua đối phương dừng lại, bình tĩnh lại cũng biết mới vừa rồi nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình đã mất, có thể nói lòng vẫn còn sợ hãi.

Miêu Nghị chậm rãi mở hai mắt ra, giục Hắc Thán quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt đạo cô kia:

- Ta khuyên nàng không nên đánh nữa, nàng không phải đối thủ của ta!

Không phải hắn nói mạnh miệng, dù sao cũng đã liều mạng chém giết qua mấy lần, đã cảm nhận sâu sắc ý nghĩa chuyện được trước đây lão Bạch thay đổi nhiều biện pháp để cho mình khổ luyện như thế nào. Hiện tại chỉ cần Miêu Nghị có thương trong tay, e rằng rất khó tìm ra đối thủ có tu vi cùng cấp, dưới tình huống bình thường chỉ sợ không ai có thể tránh thoát ba thương của hắn.

Huống chi hôm nay có Nghịch Lân thương nơi tay, không nói có lực lượng pháp bảo gia trì, cũng có thể hóa giải hai thành lực đạo đối thủ công kích, mà công kích của hắn đối với người khác còn có lực đạo nổ tung gia trì. Đừng nhắc tới hắn còn có một thân pháp bảo phòng thủ, chỉ là tu sĩ Bạch Liên tam phẩm không phải là đối thủ của hắn.

- Nhìn lén nữ nhân tắm, còn trộm y phục nữ nhân...

Đạo cô còn chưa nói hết, Miêu Nghị vội vàng ngăn lại:



- Chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, là do vật cỡi tại hạ gây họa, tuyệt không phải cố ý mạo phạm, có tin hay không là tùy các ngươi. Mỗ không thể ở lại đây bồi tiếp các ngươi được nữa, hy vọng chư vị đại nhân đại lượng.

Hắn nhìn mọi người ôm quyền một vòng, quay đầu lại cỡi Hắc Thán cấp tốc rời đi, không muốn dây dưa làm gì nữa, vọt vào núi rừng biến mất thật nhanh, không đếm xỉa tới Yêu Nhược Tiên ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Yêu Nhược Tiên sửng sốt, liếc nhìn mấy nữ tử ngâm mình dưới nước, vội ho một tiếng, cũng có vẻ lúng túng.

Một đạo hư ảnh màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật thoát ra, bao phủ Yêu Nhược Tiên bay lên không rời đi.

Đạo cô cũng hít một hơi khí lạnh, thất thanh kêu lên:

- Cao thủ Hồng Liên!

Bây giờ nàng mới phát hiện mới vừa rồi mình lỗ mãng tới mức nào, môn chủ bản môn bất quá cũng mới đạt tới cảnh giới Hồng Liên nhất phẩm.

Nữ tử mắt hạnh tròn trịa ngâm mình dưới nước cắn môi nhìn theo phương hướng Miêu Nghị biến mất, sắc mặt tràn đầy u oán.

Cho dù là Miêu Nghị hóa thành tro, nàng cũng nhận được hắn.

Tuy Miêu Nghị không quen biết nữ nhân này, nhưng cũng không phải là chưa từng thấy qua.

Nếu như hắn còn có một chút ấn tượng, lúc hắn đi thị sát địa bàn ở Đông Lai thành, từng phất tay đánh bay một chiếc tú cầu ném tới.

Chủ nhân tú cầu kia chính là nữ nhân này, gia cảnh giàu có, nữ nhi nhà giàu nhất Đông Lai thành.

Nàng coi chuyện lần đó là vô cùng nhục nhã, nhưng cũng biết không làm gì được đối phương, bèn nghĩ hết biện pháp cầu tiên, có ý muốn một ngày tìm được người nọ rửa sạch nhục trước.

Từ Tiên Quốc chạy đến Vô Lượng quốc trải qua trăm suối ngàn đèo rốt cục mới được gia nhập tiên môn, trong cả quá trình trả giá không biết bao nhiêu mà kể, cần có tính kiên trì và nghị lực tới cực điểm, chỉ vì mong có một ngày rửa được mối nhục trước đây.

Ai ngờ hôm nay lại gặp được người từ chối không tiếp tú cầu của trước đây mình lần nữa, khiến cho nàng cảm thấy đau nhói trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK