Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bữa tiệc Vân Tri Thu chiếu cố mỗi người, mọi người cười cười nói nói, hào khí không tệ, có hương vị người một nhà.

Sau đó Vân Tri Thu bảo Miêu Nghị lưu này qua đêm, Miêu Nghị bảo ngày mai đến, hôm nay vẫn kiên trì theo nàng đi về trong địa đạo.

Lúc quay về động thiên phúc địa trong Vân Dung Quán, Miêu Nghị lại múc nước và tháo trang sức cho Vân Tri Thu, còn cởi áo nới dây lưng cho nàng, cuối cùng lại chà lưng bóp vai, không giống như với Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn hầu hạ thật cẩn thận.

Kết quả Vân Tri Thu hưởng thụ nhưng trầm mặc, sau khi hầu hạ nàng mặc trang phục trong nhà, hai người cùng thưởng thức trà trong đình viện, Vân Tri Thu nói:

- Hôm nay ngươi có chút không bình thường, có phải chuyện khảo hạch rất nguy hiểm? Đi sợ... Không về được?

Miêu Nghị không phải lo lắng việc này, mà là trong nội tâm áy náy không biết nên làm thế nào mới tiêu tan, ôm nàng vào lòng, nói:

- Không lo lắng chuyện khảo hạch là giả, ta nhiều năm qua huyết chiến vô số trận lớn nhỏ, đã sớm tập mãi thành thói quen, cũng không sợ gì. Lần này phải đi trăm năm, thời gian trăm năm không gặp ngươi, chuyện trong nhà tại Đại Thế Giới, Tiểu Thế Giới đều rơi vào người một nữ nhân như ngươi, cảm thấy có chút xin lỗi ngươi!

chuyện này nửa thật nửa giả nhưng phát ra từ chân tâm.

Vân Tri Thu co người rúc vào trong ngực hắn, cười nói:

- Ngươi ra ngoài gặp chuyện sinh tử, thiếp thân có thể có hôm nay đều là do ngươi kiếm được. Chúng ta là phu thê nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, cả đời này vinh nhục cùng nhau, không cần nói lời khách khí như thế, trong nội tâm hiểu là đủ rồi, thiếp thân chỉ biết gả cho phu quân là chuyện đẹp nhất trên đời, đã gặp chuyện, tránh không được thì phải đối mặt.

Hai người đêm nay ôm nhau nằm ngủ, không làm chuyện khác. Miêu Nghị mình cũng không nói rõ cái gì, có thể ôm nàng ngửi hương thơm quen thuộc là hắn thỏa mãn rồi, an bình, buông lỏng, không có ngụy trang, không có phòng bị.

Nữ nhân này vẫn ôn nhu như nước, không phải biểu hiện giả dối.

Sáng sớm ngày kế tiếp, không biết lúc nào Miêu Nghị đang an tâm ngủ lăn người một cái bị rơi xuống đất.

Mẹ kiếp! Nơi này cũng có tập kích? Miêu Nghị kinh hãi phản ứng nên nhảy dựng lên, đã xách thương nơi tay, kết quả nhìn thấy Vân Tri Thu đang nhìn mình cười lạnh..

Vừa nhìn là biết nữ nhân này cố ý, hắn nói:

- Ngươi có bị bệnh không?

Vân Tri Thu tiến lên, nàng chỉ ngón tay vào ngực hắn.

- Một năm không gặp, thật vất vả trở lại, còn ôm ấp cùng một chỗ, ngươi lại không đụng tới ta, việc này không phải là ngươi nên làm! Ngưu Nhị, thành thật khai báo, có phải ở ngoài ăn vụng hay không?

Đây gọi là cái gì? Nội tâm Miêu Nghị gào thét, chẳng lẽ làm chuyện đó với ngươi thì không nghi ngờ, không làm là không bình thường? Nếu thật là như vậy ta phải phụng bồi hay sao?

Rốt cuộc bị nói trúng nên chột dạ, hắn trợn mắt nói:



- Ngươi là đàn bà chanh chua không nói đạo lý, ta vừa đi từ Thủ Thành Cung về đây, quay đầu lại thì đàm luận với đám người Phục Thanh, sau đó đi Tinh Tinh Phố, tại sao lại nói ta ăn vụng?

Vân Tri Thu nói:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta không có lực hấp dẫn, ngươi không có hứng thú với ta, không muốn đụng vào ta, có phải có mới nới cũ không?

- Ngươi còn có thôi hay không? Chẳng muốn dong dài với ngươi.

Miêu Nghị phất tay áo quay đầu rời đi, hắn sợ lòi đuôi.

- Đứng lại! Phải nói cho rõ ràng!

Vân Tri Thu đuổi theo kéo lại, không biết làm sao tu vi Miêu Nghị hôm nay không kém nàng, muốn chế trụ hắn là không có khả năng.

Hai người nhao nhao ra khỏi động thiên phúc địa mới tính toán yên tĩnh, không huyên náo cho người ngoài nhìn thấy.

Nhao nhao thì nhao nhao, náo thì náo. Nên làm chính sự lại không thể thiếu, cả hai đi vào động thiên phúc địa của Yêu Nhược Tiên. Vừa tiến vào đã bị âm thanh khò khè quen thuộc.

Miêu Nghị bước tới đá than đen một cước, phát tiết bất mãn với Vân Tri Thu.

- Ăn ngủ, ngủ ăn, cũng không thấy có chút biến hóa, xem ngươi chán ghét bao nhiêu.

Vân Tri Thu nhìn hắn, nói

- Chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Chán ghét ta cứ việc nói thẳng, đi tìm người không chán ghét đi.

Yêu Nhược Tiên nghe tiếng nên đi ra khỏi nhà, thi lễ với Vân Tri Thu.

- Phu nhân!

Tạm thời buông tha gia hỏa không lương tâm, Vân Tri Thu hỏi:

- Hắn sắp đi ra ngoài làm việc, mang thứ kia ra đi.

Yêu Nhược Tiên ân một tiếng, hắn ném một nhẫn trữ vật cho Miêu Nghị, thuận tay kiếm tra bên trong.

Vẫn kiểu dáng Nghịch Lân Thương, đỉnh thương có ba lăng sắc bén, tầng tầng nghịch lân, chỉnh thể có một nửa hồng tinh thông thấu.

Cầm thương trong tay, tinh thần Miêu Nghị chấn động, hắn ẩn ẩn nghe được tiếng long ngâm.

Cảm giác quen thuộc! Miêu Nghị cầm thương đứng cười, hắn quen thuộc, mấu chốt là cây thương chính là tâm huyết độc môn của Yêu Nhược Tiên, Yêu Nhược Tiên luyện chế có gia trì uy lực, thương này không bị pháp lực ước thúc nên có hiệu quả nổ tung.



Quan trọng hơn là, Yêu Nhược Tiên luyện chế thương vô cùng thích hợp liều mạng với người có tu vi cao. Lúc giao thủ với địch nhân tầng tầng lớp lớp có thể chém giết đột phá vòng vây, lúc đâm vào người địch nhân có thể hóa giải một nửa lực phòng ngự. Lúc sử dụng không thể cầm đuôi thương nghênh chiến nhưng có thể giảm bớt hai thành lực đạo khi dùng.

Sau khi đánh pháp nguyên của mình vào trong, Miêu Nghị phát giác dị thường, hắn nói:

- Lão yêu quái, dường như bên trong có chút không giống?

Yêu Nhược Tiên chậm rãi nói:

- Bên trong bố trí năm tầng không gian, có thể phân biệt dung nạp năm kiện đồ vật, không chỉ có thể nhét hỏa tinh vào, thủy hỏa kim mộc thổ, năm cực tinh đều có thể nhét vào, sử dụng năm đồ vật này có thể gia trì tăng uy lực. Đương nhiên, nếu ngươi có thứ tốt hơn, không thả cực tinh vào cũng được, cứ xem ngươi thích thế nào thì làm.

Miêu Nghị lúc này chậc chậc lưỡi vài tiếng, cảm thấy Nghịch Lân Thương còn tăng công hiệu.

Không nói hai lời, thi pháp điều tra biện pháp sử dụng thương, kim mộc thủy hỏa thổ, năm cực tinh đồng thời gia trì vào thương.

Cây thương lắc lư, trên nghịch lân sinh ra hỏa diễm, cũng khóa chặt hỏa diễm trong người hắn.

Hỏa diễm vừa thu lại, tầng tầng nghịch lân rét lạnh, băng hàn sinh ra khói đen, Miêu Nghị nhìn thấy ngón tay bị khói đen bám vào, một đại thụ trong sân bị đóng băng cành lá.

Yêu Nhược Tiên trợn mắt, cây này đã chết, muốn mắng Miêu Nghị hai câu nhưng nhìn thấy Vân Tri Thu mỉm cười đứng cạnh thì im lặng.

Khói đen thu lại, Miêu Nghị lắc lắc cây thương, hắn rót một đạo thanh khí vào cây thương, lớp vỏ đại thụ đóng băng tróc ra, cành mới tăng trưởng nhanh chóng.

Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn chuyện trước mặt.

- Ngươi phải ở lại dọn dẹp cho ta!

Rốt cuộc Yêu Nhược Tiên cũng lên tiếng.

- Tiên sinh chớ gấp, ta sẽ an bài người đến quét dọn cho tiên sinh.

Vân Tri Thu lên tiếng trấn an một câu, Yêu Nhược Tiên hậm hực, câm miệng.

- Thương tốt!

Miêu Nghị khen một tiếng nhưng sắc mặt tiếc hận.

Vân Tri Thu chú ý tới, hỏi:

- Như thế nào? Có vấn đề?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK