Tổn thất lớn như vậy Hạ Hầu Long Thành làm sao có thể bồi thường đây? Coi như Hạ Hầu Long Thành bồi thường một nửa cũng không bồi nổi. Trừ phi Hạ Hầu Long Thành xuất ra hai thành cổ phần Chính Khí tạp hóa phô ra bồi thường. Thế nhưng mà chuyện kia ai cũng biết, Hạ Hầu gia nhất định đã lấy đi hai thành cổ phần trên tay Hạ Hầu Long Thành. Làm sao có thể để thứ quan trọng như vậy trên tay kẻ ngu xuẩn này cơ chứ?
Nàng không khỏi cảm thán:
- Khấu Văn Lam này trước kia chưa từng làm tuyệt như vậy. Xem ra là do bên ta thả ra tiếng gió làm hắn ra tay độc ác như vậy.
Nhị tổng quản bên cạnh nói:
- Phu nhân, chỉ sợ người phải sớm quyết đoán. Hai gia hỏa này nếu như tiếp tục ở lại Thiên Nguyên tinh đấu nhau, đối với phu nhân sẽ rất bất lợi.
Bích Nguyệt phu nhân mặc bộ váy màu xanh đi tới đi lui:
- Đúng vậy. Hai gia hỏa này không coi ai ra gì, ta vốn lo lắng đề bạt một người sẽ đắc tội với gia tộc còn lại. Đây không phải là chuyện gì tốt. Thế nhưng hôm nay đấu tới hung ác như vậy, còn không bằng chọn một người. Nếu như để cho bọn chúng tiếp tục náo loạn như vậy, vị trí này ta cũng không có biện pháp ngồi nữa.
Ngày kế tiếp, trong phủ thống lĩnh khu Đông thành vang lên tiếng trống ù ù. Ban đầu Miêu Nghị còn không biết là xảy ra chuyện gì, hắn hỏi người bên ngoài mới biết là trống trận Khấu Văn Lam triệu tập đội ngũ. Hắn nhanh chóng mặc kim giáp chạy tới tập hợp.
Chủ điện phủ Thống lĩnh vẫn bị tàn phá như trước, Khấu Văn Lam thay một thân y phục nho nhã, mặc chiến giáp ngũ tiết màu vàng, dưới ánh mặt trời tỏa ra kim quang uy phong lẫm lẫm đứng trên bậc thang nói với mọi người. Hình tượng chuyển thành uy phong lẫm liệt, oai hùng bất phàm. Hình tượng vũ mị, tay lúc nào cũng cầm khăn tay che miệng của hắn biến mất không còn một mảnh.
Người dưới tới đông đủ, Khấu Văn Lam ra lệnh một tiếng. Mang theo mấy trăm người đi ra khỏi phủ thống lĩnh, dùng phương thức đi bộ, đi thẳng tới phủ thống lĩnh khu Tây thành. Khiến cho người Thiên nhai chú ý không thôi.
Một đám người dừng lại ở bên ngoài phủ thống lĩnh khu Tây thành. Dựa theo khẩu hiệu đã định sẵn từ trước, cùng nhau hô lớn:
- Hạ Hầu Long Thành, xui khiến bộ hạ, phá phách cướp bóc, mau mau bồi thường tiền. Hạ Hầu Long Thành, xui khiến bộ hạ, phá phách cướp của, mau mau bồi thường tiền....
Mấy trăm người cùng kêu lớn, hò hét một câu, cảnh tượng có thể nói là đồ sộ. Thân là một trong bảy vị thiên tướng, Miêu Nghị cũng không có biện pháp, cũng phải hô theo. Đây là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, đường đường là tu sĩ Kim Liên ở trong tiểu thế giới là tồn tại tôn quý bực nào. Hôm nay lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Chỉ có Khấu Văn Lam không phải hô, hắn chắp tay ra sau lưng, đi tới đi lui ở bên ngoài phủ thống lĩnh khu Tây thành, vẻ mặt ngưng trọng.
Người vây xem ở phụ cận càng ngày càng nhiều, rất nhanh Miêu Nghị nhìn thấy Bảo Liên của Chính Khí tạp hóa phô cũng xuất hiện trong đám người. Đối phương đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua Miêu Nghị, Miêu Nghị bất đắc dĩ cười khổ.
Nói thật Miêu Nghị cũng thực sự phục tên ẻo lả Khấu Văn Lam này. Hại Hạ Hầu Long Thành như vậy còn không nói, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy. Từng bước từng bước ép sát, đây là nói rõ triệt để khiến cho Hạ Hầu Long Thành khuất phục. Khiến cho Hạ Hầu Long Thành không có cách nào đặt chân ở Thiên nhai nữa.
Chuyện tới nước này, kết hợp với tình huống hiện tại, nếu như Miêu Nghị không nhìn ra nguyên nhân, trừ phi hắn là kẻ ngốc. Đấu tranh đột nhiên kịch liệt là bởi vì chức vị Đại thống lĩnh Thiên nhai đã cạnh tranh tới thời khắc mấu chốt. Khấu Văn Lam làm như vậy là triệt để muốn đánh bay Hạ Hầu Long Thành ra khỏi vị trí này. Bức Hạ Hầu Long Thành không còn mặt mũi nào dừng chân ở Thiên nhai, bức Bích Nguyệt phu nhân lựa chọn.
Chờ một lát còn không thấy bên trong có phản ứng, Khấu Văn Lam lại quay đầu truyền âm dặn dò một tiếng.
Mọi người lập tức đổi khẩu hiệu, hô lớn:
- Pháp chỉ tổng trấn ra lệnh bồi thường tiền. Hạ Hầu Long Thành, kháng chỉ bất tuân. Hạ Hầu Long Thành, xui khiến bộ hạ, phá phách cướp bóc, mau mau bồi thường tiền. Tổng trấn ra lệnh bồi thường tiền, Hạ Hầu Long Thành, kháng chỉ bất tuân ...
Chụp cái mũ kháng chỉ bất tuân xuống đầu dường như làm cho Hạ Hầu Long Thành gấp gáp. Rất nhanh trong phủ thống lĩnh khu Tây thành có đội ngũ chạy ra. Hạ Hầu Long Thành đi trước vung đao chỉ về phía trước, nhân mã phía sau lên tiếng hô:
- Khấu Văn Lam, ẻo lả, biến thái, bị nam nhân ôm ngủ, bán mông. Khấu Văn Lam, ẻo lả, biến thái, bị nam nhân ôm ngủ, bán mông.
Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt chung quanh nén cười.
Một bên chụp mũ, đương nhiên là công kích người ta.
Khuôn mặt Khấu Văn Lam lập tức đen như đáy nồi. Hạ Hầu Long Thành tuy rằng không nham hiểm bằng hắn, nhưng đối phương lại không biết xấu hổ. Chết cũng muốn kéo hắn xuống cùng danh chấn thiên hạ. Chuyện này quả thực hắn không có biện pháp.
Miêu Nghị đang cao giọng hò hét thổn thức không thôi, đây thực sự là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Thấy sắc mặt Khấu Văn Lam khó coi, Hạ Hầu Long Thành vốn sắc mặt khó coi lập tức thoải mái. Hắn cười ha ha, tay cầm thanh đao giễu võ giương oai đi đi lại lại, bộ dáng dương dương đắc ý.
- Tất cả im miệng cho ta.
Trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng quát, Nhị tổng quản Thủ thành cung từ trên không trung giáng xuống. Đáp xuống chính giữa hai đám người, mắt lạnh lẽo nhìn qua hai bên.
Một tiếng quát lập tức khiến cho đôi bên im miệng. Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành cũng bị Nhị tổng quản mang đi, đám người Miêu Nghị hô thiếu chút nữa rã cuống họng thở dài một hơi. Đội ngũ lui về phía đông thành.
Đứng bên đường đi mắt thấy Miêu Nghị theo đội ngũ rời đi, Bảo Liên im lặng đứng một lúc lâu ...
Sau một giờ, Khấu Văn Lam trở về. Chuyện đầu tiên sau khi trở về là triệu tập người dưới trướng nghị sự.
Chủ điện bị hủy, tạm thời còn chưa sửa chữa xong. Hai vị Phó thống lĩnh thêm bảy vị thiên tướng. Mười người tề tụ trong thiên điện.
Khấu Văn Lam cũng không nói nhảm, cũng không có ngồi mà đứng trước ghế, thẳng thắn nói với mọi người:
- Chư vị, chắc chẳn chư vị đều nghe nói tiếng gió có liên quan tới chức vị Đại thống lĩnh kia. Ta không nói nhảm nữa. Vừa rồi Tổng trấn đại nhân đã nói rõ, chức vị Đại thống lĩnh này sẽ lựa chọn giữa ta và Hạ Hầu cẩu hùng kia. Ai có thể hành quyết, bắt lại được tên quỷ tu Hức Vương vi phạm thiên luật kia sẽ tiếp nhận vị trí Đại thống lĩnh. Đây là tình thế bắt buộc, cho nên chư vị cũng phải cố hết sức giúp ta. Người có công bổn thống lĩnh ban thưởng. Chỉ cần ta ngồi lên vị trí Đại thống lĩnh. Trong chư vị ai công lao lớn nhất, như vậy vị trí Thống lĩnh khu Đông thành này sẽ là của người đó.
Mọi người nhìn nhau, có thể ngồi trên vị trí thống lĩnh khu Đông thành đương nhiên là một chuyện tốt. Thế nhưng mà .... Hồng Phó thống lĩnh chắp tay nói:
- Đại nhân, chúng ta căn bản không biết Hắc Vương kia trốn ở nơi nào. Căn bản không biết đường nào mà đi, sao có thể hành quyết được hắn chứ?
Nàng không khỏi cảm thán:
- Khấu Văn Lam này trước kia chưa từng làm tuyệt như vậy. Xem ra là do bên ta thả ra tiếng gió làm hắn ra tay độc ác như vậy.
Nhị tổng quản bên cạnh nói:
- Phu nhân, chỉ sợ người phải sớm quyết đoán. Hai gia hỏa này nếu như tiếp tục ở lại Thiên Nguyên tinh đấu nhau, đối với phu nhân sẽ rất bất lợi.
Bích Nguyệt phu nhân mặc bộ váy màu xanh đi tới đi lui:
- Đúng vậy. Hai gia hỏa này không coi ai ra gì, ta vốn lo lắng đề bạt một người sẽ đắc tội với gia tộc còn lại. Đây không phải là chuyện gì tốt. Thế nhưng hôm nay đấu tới hung ác như vậy, còn không bằng chọn một người. Nếu như để cho bọn chúng tiếp tục náo loạn như vậy, vị trí này ta cũng không có biện pháp ngồi nữa.
Ngày kế tiếp, trong phủ thống lĩnh khu Đông thành vang lên tiếng trống ù ù. Ban đầu Miêu Nghị còn không biết là xảy ra chuyện gì, hắn hỏi người bên ngoài mới biết là trống trận Khấu Văn Lam triệu tập đội ngũ. Hắn nhanh chóng mặc kim giáp chạy tới tập hợp.
Chủ điện phủ Thống lĩnh vẫn bị tàn phá như trước, Khấu Văn Lam thay một thân y phục nho nhã, mặc chiến giáp ngũ tiết màu vàng, dưới ánh mặt trời tỏa ra kim quang uy phong lẫm lẫm đứng trên bậc thang nói với mọi người. Hình tượng chuyển thành uy phong lẫm liệt, oai hùng bất phàm. Hình tượng vũ mị, tay lúc nào cũng cầm khăn tay che miệng của hắn biến mất không còn một mảnh.
Người dưới tới đông đủ, Khấu Văn Lam ra lệnh một tiếng. Mang theo mấy trăm người đi ra khỏi phủ thống lĩnh, dùng phương thức đi bộ, đi thẳng tới phủ thống lĩnh khu Tây thành. Khiến cho người Thiên nhai chú ý không thôi.
Một đám người dừng lại ở bên ngoài phủ thống lĩnh khu Tây thành. Dựa theo khẩu hiệu đã định sẵn từ trước, cùng nhau hô lớn:
- Hạ Hầu Long Thành, xui khiến bộ hạ, phá phách cướp bóc, mau mau bồi thường tiền. Hạ Hầu Long Thành, xui khiến bộ hạ, phá phách cướp của, mau mau bồi thường tiền....
Mấy trăm người cùng kêu lớn, hò hét một câu, cảnh tượng có thể nói là đồ sộ. Thân là một trong bảy vị thiên tướng, Miêu Nghị cũng không có biện pháp, cũng phải hô theo. Đây là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, đường đường là tu sĩ Kim Liên ở trong tiểu thế giới là tồn tại tôn quý bực nào. Hôm nay lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Chỉ có Khấu Văn Lam không phải hô, hắn chắp tay ra sau lưng, đi tới đi lui ở bên ngoài phủ thống lĩnh khu Tây thành, vẻ mặt ngưng trọng.
Người vây xem ở phụ cận càng ngày càng nhiều, rất nhanh Miêu Nghị nhìn thấy Bảo Liên của Chính Khí tạp hóa phô cũng xuất hiện trong đám người. Đối phương đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua Miêu Nghị, Miêu Nghị bất đắc dĩ cười khổ.
Nói thật Miêu Nghị cũng thực sự phục tên ẻo lả Khấu Văn Lam này. Hại Hạ Hầu Long Thành như vậy còn không nói, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy. Từng bước từng bước ép sát, đây là nói rõ triệt để khiến cho Hạ Hầu Long Thành khuất phục. Khiến cho Hạ Hầu Long Thành không có cách nào đặt chân ở Thiên nhai nữa.
Chuyện tới nước này, kết hợp với tình huống hiện tại, nếu như Miêu Nghị không nhìn ra nguyên nhân, trừ phi hắn là kẻ ngốc. Đấu tranh đột nhiên kịch liệt là bởi vì chức vị Đại thống lĩnh Thiên nhai đã cạnh tranh tới thời khắc mấu chốt. Khấu Văn Lam làm như vậy là triệt để muốn đánh bay Hạ Hầu Long Thành ra khỏi vị trí này. Bức Hạ Hầu Long Thành không còn mặt mũi nào dừng chân ở Thiên nhai, bức Bích Nguyệt phu nhân lựa chọn.
Chờ một lát còn không thấy bên trong có phản ứng, Khấu Văn Lam lại quay đầu truyền âm dặn dò một tiếng.
Mọi người lập tức đổi khẩu hiệu, hô lớn:
- Pháp chỉ tổng trấn ra lệnh bồi thường tiền. Hạ Hầu Long Thành, kháng chỉ bất tuân. Hạ Hầu Long Thành, xui khiến bộ hạ, phá phách cướp bóc, mau mau bồi thường tiền. Tổng trấn ra lệnh bồi thường tiền, Hạ Hầu Long Thành, kháng chỉ bất tuân ...
Chụp cái mũ kháng chỉ bất tuân xuống đầu dường như làm cho Hạ Hầu Long Thành gấp gáp. Rất nhanh trong phủ thống lĩnh khu Tây thành có đội ngũ chạy ra. Hạ Hầu Long Thành đi trước vung đao chỉ về phía trước, nhân mã phía sau lên tiếng hô:
- Khấu Văn Lam, ẻo lả, biến thái, bị nam nhân ôm ngủ, bán mông. Khấu Văn Lam, ẻo lả, biến thái, bị nam nhân ôm ngủ, bán mông.
Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt chung quanh nén cười.
Một bên chụp mũ, đương nhiên là công kích người ta.
Khuôn mặt Khấu Văn Lam lập tức đen như đáy nồi. Hạ Hầu Long Thành tuy rằng không nham hiểm bằng hắn, nhưng đối phương lại không biết xấu hổ. Chết cũng muốn kéo hắn xuống cùng danh chấn thiên hạ. Chuyện này quả thực hắn không có biện pháp.
Miêu Nghị đang cao giọng hò hét thổn thức không thôi, đây thực sự là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Thấy sắc mặt Khấu Văn Lam khó coi, Hạ Hầu Long Thành vốn sắc mặt khó coi lập tức thoải mái. Hắn cười ha ha, tay cầm thanh đao giễu võ giương oai đi đi lại lại, bộ dáng dương dương đắc ý.
- Tất cả im miệng cho ta.
Trên không trung đột nhiên truyền tới một tiếng quát, Nhị tổng quản Thủ thành cung từ trên không trung giáng xuống. Đáp xuống chính giữa hai đám người, mắt lạnh lẽo nhìn qua hai bên.
Một tiếng quát lập tức khiến cho đôi bên im miệng. Khấu Văn Lam và Hạ Hầu Long Thành cũng bị Nhị tổng quản mang đi, đám người Miêu Nghị hô thiếu chút nữa rã cuống họng thở dài một hơi. Đội ngũ lui về phía đông thành.
Đứng bên đường đi mắt thấy Miêu Nghị theo đội ngũ rời đi, Bảo Liên im lặng đứng một lúc lâu ...
Sau một giờ, Khấu Văn Lam trở về. Chuyện đầu tiên sau khi trở về là triệu tập người dưới trướng nghị sự.
Chủ điện bị hủy, tạm thời còn chưa sửa chữa xong. Hai vị Phó thống lĩnh thêm bảy vị thiên tướng. Mười người tề tụ trong thiên điện.
Khấu Văn Lam cũng không nói nhảm, cũng không có ngồi mà đứng trước ghế, thẳng thắn nói với mọi người:
- Chư vị, chắc chẳn chư vị đều nghe nói tiếng gió có liên quan tới chức vị Đại thống lĩnh kia. Ta không nói nhảm nữa. Vừa rồi Tổng trấn đại nhân đã nói rõ, chức vị Đại thống lĩnh này sẽ lựa chọn giữa ta và Hạ Hầu cẩu hùng kia. Ai có thể hành quyết, bắt lại được tên quỷ tu Hức Vương vi phạm thiên luật kia sẽ tiếp nhận vị trí Đại thống lĩnh. Đây là tình thế bắt buộc, cho nên chư vị cũng phải cố hết sức giúp ta. Người có công bổn thống lĩnh ban thưởng. Chỉ cần ta ngồi lên vị trí Đại thống lĩnh. Trong chư vị ai công lao lớn nhất, như vậy vị trí Thống lĩnh khu Đông thành này sẽ là của người đó.
Mọi người nhìn nhau, có thể ngồi trên vị trí thống lĩnh khu Đông thành đương nhiên là một chuyện tốt. Thế nhưng mà .... Hồng Phó thống lĩnh chắp tay nói:
- Đại nhân, chúng ta căn bản không biết Hắc Vương kia trốn ở nơi nào. Căn bản không biết đường nào mà đi, sao có thể hành quyết được hắn chứ?