Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như nàng không uy hiếp còn tốt. Nàng vừa uy hiếp nhất thời hỏng việc. Miêu Nghị có cảm giác bị gài bẫy thẹn quá thành giận. Năng lực của hắn lúc khẩn cấp cũng không phải ngồi không. Hắn quyết đoán quay đầu lại rời đi, hừ lạnh một tiếng:

- Ta sẽ nói ta cũng không làm gì cả, cái gì cũng không thấy. Dưới tình thế này, lại thêm người người đều biết ân oán giữa ta và nàng, nàng xem thử phía trên là tin ta hay là tin nàng. Nếu như da mặt của nàng đủ dày, cứ như vậy đi ra ngoài là được. Tốt nhất là để nam nhân bên ngoài đều thưởng thức một chút thân thể ngọc ngà của Chiến mỹ nhân, cho quý gia tộc thêm rạng rỡ thêm vinh dự! Ta trái lại còn ước gì nàng làm như vậy. Ai ai cũng có thể nhìn ra nàng là cố ý!

Hắn phất tay mở cửa, đi nhanh rời đi.

Cửa vừa mở ra, trái lại bản thân Chiến Như Ý sợ hãi. Nàng sợ bên ngoài có người nhìn thấy, cuống quít trốn qua một bên. Cuối cùng nàng trốn ở một góc lặng lẽ thay xiêm y, lặng lẽ rơi lệ. . .

Phía sau trước sau không truyền đến bất kỳ động tĩnh nào. Ra khỏi phủ đại thống lĩnh, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm. Thật ra vừa rồi hắn cũng đang đánh cược. Hắn đánh cược Chiến Như Ý suy nghĩ hoảng loạn không rõ, nhân lúc nàng đang suy nghĩ về lời mình nói, vội vàng rời đi. Hắn thật sự sợ Chiến Như Ý một khi kích động thật sự làm loạn, vậy hắn có lý cũng nói không rõ.

Cho dù mọi người đều biết hắn là bị oan uổng, nhưng chỉ dựa vào chuyện xem qua phi tử của Thiên Đế không mặc quần áo, hắn sẽ chịu không nổi.

Sau khi ra khỏi cửa lớn phủ của đại thống lĩnh, hắn biết mình đã an toàn, biết mình đã tránh thoát một kiếp nạn.

Nhưng hắn vẫn không nhịn được âm thầm xiết chặt nắm tay. Hắn hối hận. Đáng lẽ không nên chạy tới nơi này. Hắn đáng lẽ phải trốn không gặp mới đúng. Như vậy sẽ không dễ dàng gây sự. Bây giờ thực sự đã đắc tội Chiến Như Ý rất ngoan độc. Lúc này tuy rằng hắn tránh thoát một kiếp. Quay đầu lại Chiến Như Ý thành phi tử của Thiên Đế, không chừng sẽ gây khó dễ gì đó cho mình.

Bước xuống bậc thang, hắn phất phất tay.

- Không có pháp lệnh của ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Bảo người ở bên trong coi chừng chiến đại thống lĩnh. Không quan tâm nàng có nguyện ý hay không, cũng không cho phép được rời mắt. Nhìn chằm chằm vào nàng, một tấc cũng không rời cho ta!



- Vâng!

Dương Triệu Thanh đi nhận lệnh bố trí.

Lúc trở ra, nhìn thấy Miêu Nghị chắp tay đứng ở bên vách núi, Dương Triệu Thanh đi tới, bẩm báo:

- Đại nhân, đã sắp xếp xong xuôi.

Miêu Nghị khe khẽ thở dài một tiếng, đổi thành truyền âm nói:

- Ta sợ là phiền toái. Ngươi có biết tại sao phía trên muốn giam lỏng nàng hay không? Nàng lập tức sẽ vào cung trở thành phi tử của bệ hạ. Trước đây ta đắc tội nàng như vậy, quay đầu lại nàng còn không biết gây sự với ta thế nào nữa.

Về phần chuyện vừa rồi Chiến Như Ý lộ ra cảnh xuân, chỉ cần bản thân Chiến Như Ý không nói ra, hắn tất nhiên cũng sẽ không nói ra.

- Ách. . .

Trong nháy mắt Dương Triệu Thanh cũng không biết phải nói gì. Thân phận của Chiến Như Ý khó tránh khỏi chuyển đổi quá đột nhiên, hoàn toàn không có dấu hiệu nào.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn cười trấn an nói:



- Đại nhân quá lo lắng. Lần trước, sau khi đại nhân nhận hình, Dương Khánh cố ý để ty chức hỏi thăm tình huống của bên này một chút. Theo ty chức biết, phi tử hậu cung không được sự cho phép của Thiên Hậu muốn ra vào cung cũng phiền phức. Nàng là người Doanh gia, đi hậu cung có thể đối phó được với Thiên Hậu mới là lạ. Chắc hẳn muốn ra khỏi cung cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, còn chưa nghe nói qua người phi tử hậu cung nào có khả năng tham gia vào chính sự. Đại nhân lại là người của Tả Đốc Vệ. Thế lực địa phương muốn động thủ đối với đại nhân cũng phải suy nghĩ một chút. Ty chức lại nghe nói, Chỉ huy sứ Tả Đốc Vệ chúng ta bình thường vẫn nói muốn phế hậu. Thậm chí ngay cả gia gia của Thiên Hậu, ngài ấy cũng dám đánh. Chỉ huy sứ ngay cả Thiên Hậu còn không để vào mắt, làm sao lại cho phép một phi tử làm loạn. Nói đến Chiến Như Ý vào cung, sợ vẫn là chuyện tốt. Nàng không thể làm gì được đại nhân. Sau này đại nhân cũng không cần để ý tới tai hoạ ngầm bên người này nữa.

Nghe thấy hắn nói vậy, Miêu Nghị hiểu ra. Ngược lại, trong lòng hắn vẫn lo, giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Dương Triệu Thanh, cười nói:

- Ở đây giao cho ngươi. Chú ý thật cẩn thận cho ta. Đừng để cho nàng chạy thoát. Bằng không chúng ta cũng sẽ chịu không nổi!

- Ty chức hiểu rõ.

Dương Triệu Thanh gật đầu, bảo hắn yên tâm.

Chỉ có điều nhìn theo bóng lưng Miêu Nghị rời đi, theo Miêu Nghị nhiều năm, Dương Triệu Thanh vẫn mơ hồ có thể nhận thấy được đại nhân hình như có tâm sự gì.

Chậm rãi sải bước trên đường mòn trong núi, Miêu Nghị quả thực có tâm sự. Trong đầu hắn vẫn hiện lên cảnh tượng Chiến Như Ý xé rách xiêm y. Không phải hắn nhớ mãi không quên thân thể của nàng. Mà cảnh tượng kia khiến cho hắn xúc động. Hắn tự nhận mình so với Thiên Đế vẫn còn kém xa. Cho dù là làm một phần vạn phi tử của Thiên Đế cũng tốt hơn so với Miêu Nghị hắn. Hơn nữa dựa vào thế lực Doanh gia ở trong hậu cung, nàng cũng sẽ không quá tệ. Nhưng Chiến Như Ý không muốn hiến thân cho Thiên Đế, lại nói nguyện ý gả cho hắn, còn ở trước mặt hắn làm như vậy!

Thật ra thời điểm ở thành phố quỷ, Miêu Nghị mơ hồ nhận thấy được một chút tâm tư của Chiến Như Ý. Bàng hình như có ý đối với mình. Nhưng hắn từng trải nhiều đau khổ như vậy, một đường đi tới, mài đi quá nhiều góc cạnh. Từ lâu hắn không còn nhiệt huyết nam nhi như năm đó, khi ở tiểu thế giới kia, có thể vì Vân Tri Thu không tiếc một bầu nhiệt huyết đối nghịch với Lục Thánh. Hơn nữa nơi đây không phải giống như ở đó. Gia thế bối cảnh của Chiến Như Ý lại thêm tình cảnh của bản thân hắn, hắn thật sự không nhận nổi ơn của mỹ nhân. Cho nên hắn tận lực lảng tránh.

Trước đây chỉ là có chút nghi ngờ, không dám xác nhận. Nhưng ngày hôm nay hành động của Chiến Như Ý hình như tăng thêm xác minh. Chính là không nguyện ý ủy thân cho Thiên Đế lại nguyện ý theo hắn, thật sự đối với hắn. . .

Ý nghĩ lúc đó dừng lại. Con người không phải cây cỏ. Ai có thể vô tình? Hắn không dám suy nghĩ nhiều hơn nữa. Hắn sợ suy nghĩ nhiều sẽ không khống chế được mình. Hắn sợ sẽ mình làm ra chuyện vọng động nào đó. Chỉ có thể an ủi mình. Có lẽ chỉ bởi vì tính cách Chiến Như Ý cao ngạo không muốn trở thành một thành viên tranh thủ tình cảm trong đám giai nhân ở hậu cung mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK