- Xin sơn chủ bất tất phải nhọc lòng, chuyện này thuộc hạ tuyệt sẽ không để cho bất cứ kẻ nào biết có liên quan với ngài, ngài có thể yên tâm cứ việc giao cho ta đi làm. Ta nhất định giúp ngài báo thù tuyết hận, cho dù là xảy ra chuyện, ta bảo đảm một mình gánh vác, tuyệt không liên lụy sơn chủ!
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm vào mắt Miêu Nghị, không chớp mắt lần nào, cũng không vạch trần, cứ yên lặng nhìn hắn đang ba hoa.
Miêu Nghị bị nàng nhìn tới nỗi có chút chột dạ, vội vàng bảo đảm lần nữa:
- Sơn chủ, ta có thể thề với trời, thật sự sẽ không để liên lụy đến ngài!
Dáng vẻ của hắn lúc này hết mực chân thành.
Chẳng qua là kẻ biết quan hệ hai người đều sẽ nghi ngờ mức độ chân thành của hắn, ngay cả Hồng Miên Lục Liễu cũng đang suy nghĩ xem tên này đang giở trò quỷ gì.
Thật ra thì Miêu Nghị cũng không có biện pháp, không biết ba người Viên Chính Côn bị Hùng Khiếu an bài đi nơi nào. Mặc dù dưới tay hắn có binh cường mã tráng, nhưng cũng không thể lật tìm hết thảy các động dưới quyền Hùng Khiếu một lượt, trước mắt hắn còn chưa có thế lực và thực lực này.
Vốn đã thông báo Trần Phi đi điều tra, nhưng đến bây giờ Trần Phi cũng không có tin tức, suy đoán trước khi y đứng vững chân ở Thiếu Thái sơn cũng không thuận tiện hỏi thăm chuyện này.
Hắn cũng muốn thông qua đệ tử Lam Ngọc Môn thăm dò, bởi vì đến nay đệ tử Lam Ngọc Môn vẫn trải rộng Nam Tuyên phủ, nhưng dường như đường dây tin tức không linh thông như trước kia.
Dùng lời của Nguyên Phương nói, đó chính là hôm nay Dương Khánh đang đề phòng đệ tử Lam Ngọc Môn liên kết với nhau, cho nên canh chừng thật chặt, không tiện dò xét.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm tuyệt đối ủng hộ chuyện động chủ muốn gây ra tranh chấp bên trong nội bộ Dương Khánh, nhưng lại không tiện dò xét.
Miêu Nghị cũng biết không tiện dò xét, đại chiến vừa mới đi qua, các lộ động phủ đều duy trì cảnh giác, người ngoài không tiện tới gần.
Miêu Nghị cũng có thể chờ thêm, đây cũng không phải là cơ mật vô cùng trọng đại gì, thời gian lâu dài tự nhiên có thể tìm được tung tích ba tên khốn kiếp kia, nhưng mười mấy cỗ thi thể treo ở phế tích Đông Lai đại điện không thể chờ quá lâu.
Hiện tại là mùa Đông còn dễ một chút, một khi tới đầu mùa Xuân, khí trời trở nên ấm hơn, mười mấy cỗ thi thể kia sẽ xuất hiện hậu quả gì có thể tưởng tượng được.
Huống chi cả ngày nhìn những thi thể này không thể báo thù cho các nàng, trong lòng hắn cũng là không thoải mái, thật sự là ăn ngủ không yên.
Hắn đã thề, ngày nào không thể báo thù cho các nàng, ngày đó chưa xây lại Đông Lai động.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không tin Tần Vi Vi thiếu chút nữa mất mạng có thể không hận những người đó, đổi lại là mình chắc chắn sẽ báo thù, vì vậy mới định nhắm vào Tần Vi Vi, mới có cảnh tượng này.
Nhưng Tần Vi Vi thân là sơn chủ lại là nghĩa nữ Dương Khánh, làm sao có thể đáp ứng Miêu Nghị loại chuyện như vậy, cho dù là hận không được bằm thây Viên Chính Côn thành vạn đoạn, cũng không thể nào làm như vậy.
Nếu nàng thật sự là người hoàn toàn không để ý đại cục, lúc trước hận không thể làm thịt Miêu Nghị, đã giết chết hắn ngay từ khi đó.
Cho dù là trong lòng nàng cũng tán đồng lời Miêu Nghị, nhưng ngoài miệng cũng không thể nào đáp ứng hắn, từ sau trường án từ từ đứng lên, kiên định lắc đầu nói:
- Không được!
Miêu Nghị ngạc nhiên, vẫn thấy không cam lòng:
- Sơn chủ, đây là ta muốn tốt cho nàng!
Tần Vi Vi nói rõ ràng một lần nữa:
- Không được!
Coi như là Miêu Nghị đã nhìn ra mình có nói gì cũng vô dụng, đầu óc mình cũng có vấn đề, cũng không chịu nghĩ tiện nhân kia không hề quan tâm gì tới mình, va đầu vào đinh là tự mình chuốc lấy, nên phải dựa vào chính mình nghĩ cách.
- Nếu như là Công Tôn động chủ mở miệng, chắc chắn là được.
Trong lòng rất khó chịu, Miêu đại động chủ như bị quỷ thần xui khiến lẩm bẩm một câu.
Lời này vừa nói ra, ba nữ nhân đồng thời sửng sốt, bất quá rất nhanh đều hiểu được là có ý gì. Không phải ba người không biết bên ngoài có lời đồn đãi Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi có quan hệ thế nào, thậm chí ngay cả phủ chủ Dương Khánh cũng hỏi tới.
Từ trước tới nay Tần Vi Vi đều cho rằng cây ngay không sợ chết đứng, mình và Công Tôn Vũ chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng hôm nay đột nhiên nghe được Miêu Nghị thốt ra những lời này, không biết tại sao trước kia không thèm so đo nói bóng nói gió, lúc này lại cơ hồ trong nháy mắt giận đến run run, mặt như sương lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Miêu Nghị! Ngươi có ý gì?
- Thuộc hạ là xin phép sơn chủ, nếu như không có chỉ thị gì, thuộc hạ sẽ cáo từ!
Miêu Nghị chắp tay, xoay người muốn đi.
- Đứng lại!
Tần Vi Vi đã thật sự nổi giận, nàng cũng không phải là người điếc.
Xem ra thật sự bị mình vạch trần nội tình nên thẹn quá hóa giận rồi, Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm trong lòng, từ từ xoay người, chắp tay nói:
- Sơn chủ còn có gì căn dặn sao?
Ngực Tần Vi Vi phập phồng dồn dập một hồi, sau khi tâm trạng hơi bình phục bèn lạnh lùng nói:
- Người bên ngoài chỉ nói hươu nói vượn, chuyện không phải như ngươi nghĩ.
Hồng Miên Lục Liễu trở nên ngạc nhiên, sơn chủ luôn luôn không thèm giải thích về chuyện này, vì sao hôm nay lại…
Hai nàng lập tức nhanh chóng song song nhìn về phía Miêu Nghị, tựa hồ muốn xem phản ứng của hai người kia suy đoán tình huống thế nào.
Miêu đại động chủ à một tiếng, chắp tay nói:
- Thuộc hạ đã hiểu.
Vừa nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi ứng đối qua loa của hắn, trong lòng Tần Vi Vi lại bốc lửa, nhìn chằm chằm hắn, nắm quả đấm hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
Miêu Nghị nào biết mình hiểu cái gì, tóm lại không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, cho dù là nể mặt Dương Khánh cũng không muốn xích mích với nàng trước mặt mọi người tới mức không thể nào thu thập, bèn nói sang chuyện khác:
- Đông Lai động đã thành một mảnh phế tích, thuộc hạ còn phải nghĩ biện pháp xây dựng lại, nếu như sơn chủ không có gì căn dặn, thuộc hạ cáo từ.
- Đứng lại!
Tần Vi Vi khẽ quát một tiếng lần nữa, kích động muốn đánh cho người này một trận tơi bời.
Bất quá thấy Hồng Miên Lục Liễu trợn to mắt nhìn bộ dáng của mình, lập tức ý thức được mình thất thố, cố gắng khống chế tâm trạng, trầm giọng nói:
- Tạm thời ở lại Trấn Hải sơn, đợi các lộ động chủ đến đông đủ, theo ta áp tải đồ đi Thường Bình phủ!
Đây là tin tức bên Dương Khánh đột nhiên truyền đến, Tần Vi Vi cũng không biết Dương Khánh là có ý gì, tóm lại Dương Khánh đích thân điểm danh lần này áp tải đồ muốn Miêu Nghị cùng đi. Trong tin tức truyền tới Dương Khánh liên tục dặn dò Miêu Nghị nhất định phải đến, về phần chuyện gì không nghe y nói.
Miêu Nghị cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là hôm nay Trấn Hải sơn nhân thủ không đủ, sở dĩ mang theo mình cũng là vì hộ tống đồ thêm phần an toàn, lúc này chắp tay nói:
- Dạ!
Tần Vi Vi xoay người đưa lưng về phía hắn phất tay, ý bảo hắn lui ra.
Tần Vi Vi nhìn chằm chằm vào mắt Miêu Nghị, không chớp mắt lần nào, cũng không vạch trần, cứ yên lặng nhìn hắn đang ba hoa.
Miêu Nghị bị nàng nhìn tới nỗi có chút chột dạ, vội vàng bảo đảm lần nữa:
- Sơn chủ, ta có thể thề với trời, thật sự sẽ không để liên lụy đến ngài!
Dáng vẻ của hắn lúc này hết mực chân thành.
Chẳng qua là kẻ biết quan hệ hai người đều sẽ nghi ngờ mức độ chân thành của hắn, ngay cả Hồng Miên Lục Liễu cũng đang suy nghĩ xem tên này đang giở trò quỷ gì.
Thật ra thì Miêu Nghị cũng không có biện pháp, không biết ba người Viên Chính Côn bị Hùng Khiếu an bài đi nơi nào. Mặc dù dưới tay hắn có binh cường mã tráng, nhưng cũng không thể lật tìm hết thảy các động dưới quyền Hùng Khiếu một lượt, trước mắt hắn còn chưa có thế lực và thực lực này.
Vốn đã thông báo Trần Phi đi điều tra, nhưng đến bây giờ Trần Phi cũng không có tin tức, suy đoán trước khi y đứng vững chân ở Thiếu Thái sơn cũng không thuận tiện hỏi thăm chuyện này.
Hắn cũng muốn thông qua đệ tử Lam Ngọc Môn thăm dò, bởi vì đến nay đệ tử Lam Ngọc Môn vẫn trải rộng Nam Tuyên phủ, nhưng dường như đường dây tin tức không linh thông như trước kia.
Dùng lời của Nguyên Phương nói, đó chính là hôm nay Dương Khánh đang đề phòng đệ tử Lam Ngọc Môn liên kết với nhau, cho nên canh chừng thật chặt, không tiện dò xét.
Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm tuyệt đối ủng hộ chuyện động chủ muốn gây ra tranh chấp bên trong nội bộ Dương Khánh, nhưng lại không tiện dò xét.
Miêu Nghị cũng biết không tiện dò xét, đại chiến vừa mới đi qua, các lộ động phủ đều duy trì cảnh giác, người ngoài không tiện tới gần.
Miêu Nghị cũng có thể chờ thêm, đây cũng không phải là cơ mật vô cùng trọng đại gì, thời gian lâu dài tự nhiên có thể tìm được tung tích ba tên khốn kiếp kia, nhưng mười mấy cỗ thi thể treo ở phế tích Đông Lai đại điện không thể chờ quá lâu.
Hiện tại là mùa Đông còn dễ một chút, một khi tới đầu mùa Xuân, khí trời trở nên ấm hơn, mười mấy cỗ thi thể kia sẽ xuất hiện hậu quả gì có thể tưởng tượng được.
Huống chi cả ngày nhìn những thi thể này không thể báo thù cho các nàng, trong lòng hắn cũng là không thoải mái, thật sự là ăn ngủ không yên.
Hắn đã thề, ngày nào không thể báo thù cho các nàng, ngày đó chưa xây lại Đông Lai động.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không tin Tần Vi Vi thiếu chút nữa mất mạng có thể không hận những người đó, đổi lại là mình chắc chắn sẽ báo thù, vì vậy mới định nhắm vào Tần Vi Vi, mới có cảnh tượng này.
Nhưng Tần Vi Vi thân là sơn chủ lại là nghĩa nữ Dương Khánh, làm sao có thể đáp ứng Miêu Nghị loại chuyện như vậy, cho dù là hận không được bằm thây Viên Chính Côn thành vạn đoạn, cũng không thể nào làm như vậy.
Nếu nàng thật sự là người hoàn toàn không để ý đại cục, lúc trước hận không thể làm thịt Miêu Nghị, đã giết chết hắn ngay từ khi đó.
Cho dù là trong lòng nàng cũng tán đồng lời Miêu Nghị, nhưng ngoài miệng cũng không thể nào đáp ứng hắn, từ sau trường án từ từ đứng lên, kiên định lắc đầu nói:
- Không được!
Miêu Nghị ngạc nhiên, vẫn thấy không cam lòng:
- Sơn chủ, đây là ta muốn tốt cho nàng!
Tần Vi Vi nói rõ ràng một lần nữa:
- Không được!
Coi như là Miêu Nghị đã nhìn ra mình có nói gì cũng vô dụng, đầu óc mình cũng có vấn đề, cũng không chịu nghĩ tiện nhân kia không hề quan tâm gì tới mình, va đầu vào đinh là tự mình chuốc lấy, nên phải dựa vào chính mình nghĩ cách.
- Nếu như là Công Tôn động chủ mở miệng, chắc chắn là được.
Trong lòng rất khó chịu, Miêu đại động chủ như bị quỷ thần xui khiến lẩm bẩm một câu.
Lời này vừa nói ra, ba nữ nhân đồng thời sửng sốt, bất quá rất nhanh đều hiểu được là có ý gì. Không phải ba người không biết bên ngoài có lời đồn đãi Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi có quan hệ thế nào, thậm chí ngay cả phủ chủ Dương Khánh cũng hỏi tới.
Từ trước tới nay Tần Vi Vi đều cho rằng cây ngay không sợ chết đứng, mình và Công Tôn Vũ chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng hôm nay đột nhiên nghe được Miêu Nghị thốt ra những lời này, không biết tại sao trước kia không thèm so đo nói bóng nói gió, lúc này lại cơ hồ trong nháy mắt giận đến run run, mặt như sương lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Miêu Nghị! Ngươi có ý gì?
- Thuộc hạ là xin phép sơn chủ, nếu như không có chỉ thị gì, thuộc hạ sẽ cáo từ!
Miêu Nghị chắp tay, xoay người muốn đi.
- Đứng lại!
Tần Vi Vi đã thật sự nổi giận, nàng cũng không phải là người điếc.
Xem ra thật sự bị mình vạch trần nội tình nên thẹn quá hóa giận rồi, Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm trong lòng, từ từ xoay người, chắp tay nói:
- Sơn chủ còn có gì căn dặn sao?
Ngực Tần Vi Vi phập phồng dồn dập một hồi, sau khi tâm trạng hơi bình phục bèn lạnh lùng nói:
- Người bên ngoài chỉ nói hươu nói vượn, chuyện không phải như ngươi nghĩ.
Hồng Miên Lục Liễu trở nên ngạc nhiên, sơn chủ luôn luôn không thèm giải thích về chuyện này, vì sao hôm nay lại…
Hai nàng lập tức nhanh chóng song song nhìn về phía Miêu Nghị, tựa hồ muốn xem phản ứng của hai người kia suy đoán tình huống thế nào.
Miêu đại động chủ à một tiếng, chắp tay nói:
- Thuộc hạ đã hiểu.
Vừa nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi ứng đối qua loa của hắn, trong lòng Tần Vi Vi lại bốc lửa, nhìn chằm chằm hắn, nắm quả đấm hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
Miêu Nghị nào biết mình hiểu cái gì, tóm lại không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, cho dù là nể mặt Dương Khánh cũng không muốn xích mích với nàng trước mặt mọi người tới mức không thể nào thu thập, bèn nói sang chuyện khác:
- Đông Lai động đã thành một mảnh phế tích, thuộc hạ còn phải nghĩ biện pháp xây dựng lại, nếu như sơn chủ không có gì căn dặn, thuộc hạ cáo từ.
- Đứng lại!
Tần Vi Vi khẽ quát một tiếng lần nữa, kích động muốn đánh cho người này một trận tơi bời.
Bất quá thấy Hồng Miên Lục Liễu trợn to mắt nhìn bộ dáng của mình, lập tức ý thức được mình thất thố, cố gắng khống chế tâm trạng, trầm giọng nói:
- Tạm thời ở lại Trấn Hải sơn, đợi các lộ động chủ đến đông đủ, theo ta áp tải đồ đi Thường Bình phủ!
Đây là tin tức bên Dương Khánh đột nhiên truyền đến, Tần Vi Vi cũng không biết Dương Khánh là có ý gì, tóm lại Dương Khánh đích thân điểm danh lần này áp tải đồ muốn Miêu Nghị cùng đi. Trong tin tức truyền tới Dương Khánh liên tục dặn dò Miêu Nghị nhất định phải đến, về phần chuyện gì không nghe y nói.
Miêu Nghị cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là hôm nay Trấn Hải sơn nhân thủ không đủ, sở dĩ mang theo mình cũng là vì hộ tống đồ thêm phần an toàn, lúc này chắp tay nói:
- Dạ!
Tần Vi Vi xoay người đưa lưng về phía hắn phất tay, ý bảo hắn lui ra.