Tuy nhiên nó lại khiến đám người Lão bản nương vô cùng khẩn trương. Trái tim nhảy lên tới cổ họng, sửng sốt không bỏ xuống được. Bên kia Nguyệt Dao cũng khẩn trương.
Phụ tử Vân Quảng cũng rất khẩn trương, đối với bọn họ mà nói, Lão bản nương phái người ra tay chính là muốn lấy lại thể diện cho Vân gia, dù sao hiện tại mọi người đều cho rằng ‘Ngưu Nhị’ là người của Đại Ma Thiên, dĩ nhiên hi vọng Miêu Nghị thành công, không hi vọng thất bại.
Vẻ mặt của Nam Cực lão tổ đầy hồ nghi, tình huống như thế nào mà cần phải hành hạ mình như vậy?
Trong chốc lát hao tổn, lại thấy Miêu Nghị bước ra một bước. Sau khi bước ra lại bất động, cử chỉ có vẻ rất ‘khó khăn’, giống như đang cố gắng ổn định.
Mỗi một bước bước ra của người này đều sẽ khiến cho Băng Diễm toàn thân hắn kịch liệt ba động, khiến mọi người sợ hết hồn hết vía.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Miêu Nghị, tựa hồ ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt, bởi vì thất bại là chuyện có thể chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đi một bước dừng một lúc lâu, lại đi một bước dừng một lúc lâu nữa. Tốc độ chậm như ốc sên, một bước lại một bước. Rốt cục đã đi tới bên cạnh cây băng trụ đầu tiên.
Lúc này đã qua nửa canh giờ, trong pháp nguyên đã ngưng tụ ra viên lam tinh thứ chín, có đôi có cặp quanh quẩn với một viên hồng tinh. Nhưng trong xương tủy Miêu Nghị vẫn muốn tạo ra nữa, lòng tham chưa đầy, không cam lòng dừng tay, đi đến đâu tìm được cơ hội tốt như vậy chứ, chi bằng làm ra viên lam tinh thứ mười rồi trở ra cũng không muộn.
Hắn tiếp tục dùng tốc độ như ốc sên bò về phía trước, hơn nữa tốc độ càng ngày càng chậm.
Trong đại sảnh lại ngưng thần tĩnh khí hơn một canh giờ. Lúc này con ‘ốc sên’ Miêu tiểu nhị rốt cục đã đi tới cây băng trụ thứ hai, băng phách phía trên đã bị Hắc Vân lấy mất. Nhưng không sao, trong pháp nguyên ngưng tụ ra viên lam tinh thứ mười đã bồi bổ lại.
Vốn nên thấy như vậy là có thể rút lui rồi, nhưng trong lòng Miêu tiểu nhị lại kiếm cớ cho mình, lúc trước chậm như vậy, lúc sau đột nhiên lại nhanh, khẳng định sẽ làm cho người ta hoài nghi, mười một viên lam tinh hình như dễ nghe hơn mười viên, hai và một, có đôi có cặp chứ sao.
Khi hắn đã tới phía trước cây băng trụ thứ hai, tiếp tục bước ra một bước, mọi người lập tức mở to hai mắt nhìn xem hắn có thể đi tiếp hay không.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hắc Vân chính là đi tới một bước này, sau đó chịu không nổi phải lui ra, nếu Miêu Nghị có thể bước ra một bước này ý nghĩa đi xa hơn Hắc Vân rồi.
Chẳng qua một bước này khiến mọi người chờ rất cực khổ, quỷ mới biết lúc nào hắn mới có thể bước ra một bước kia.
Mọi người rất mong đợi. Đôi bàn tay trắng như phấn của Lão bản nương xoắn xuýt không buông ra, thật sự là vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Thợ mộc và thợ đá đều xắn tay áo lên, trong lòng có thể nói đang reo hò, đi đi! Ngưu Nhị, ngươi hãy đi đi! Tiến về phía trước một bước đi! Chỉ cần một bước nữa là thắng, ngươi tuyệt đối phải chịu đựng, cũng không thể vào lúc sắp thành lại bại!
Đây là một bước làm người ta mong đợi bao nhiêu, Hắc Vân mở to hai mắt nhìn, trong lòng ngàn vạn lần mong Miêu Nghị thất bại.
Khi ‘pháp cương hộ thể’ của Miêu Nghị một lần nữa kịch liệt đung đưa, lại bước ra một bước, Vân Phi Dương hưng phấn nhảy lên, vung cánh tay hô to:
- Tốt!
- Tốt!
Thợ mộc và thợ đá cũng hét to vỗ tay.
Bốp! Vân Quảng đập một phát lên gáy nhi tử của mình, Vân Phi Dương bị đánh một cái lảo đảo suýt ngã, ai oán nói:
- Cha, sao cha lại đánh con?
- Hắn dùng thời gian bao lâu, Hắc quỷ dùng thời gian bao lâu, Hắc quỷ nhanh hơn hắn nhiều như vậy, tốt cái gì mà tốt?
Vân Quảng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Cha, cha có phải nhầm hay không, cái này không phải là xem ai có thể ở trong Băng Diễm lâu hơn sao?
Vân Phi Dương nói thầm một tiếng.
- Ách. . .
Vân Quảng ngẩn ra, hình như là có chuyện như vậy, nhưng đến lúc này, tại sao cảm giác trên người ‘Ngưu Nhị’ không có cảm giác lợi hại như của Hắc Vân? Thật sự tốc độ của tên ‘Ngưu Nhị’ này quá chậm, kéo dài đến không thể chịu được.
Sau khi Miêu Nghị thắng hơn Hắc Vân một bước, mọi người lại buông lỏng chú ý, lục tục trở lại chỗ ngồi, vừa uống rượu vừa nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Miêu Nghị.
Không có cách nào, một bước mấu chốt đã thắng rồi, kết quả phía sau trừ phi Miêu Nghị có thể lấy được viên băng phách thứ ba, nếu không đi thêm một vài bước hay ít đi vài bước cũng không có gì khác nhau. Quá trình này không có gì đẹp mắt, quỷ mới biết tên kia đến ngày tháng năm nào mới có thể đi tới bên cạnh cây băng trụ thứ ba, tốc độ của hắn quả thực còn không bằng ốc sên, không ai muốn đứng đây tổn hao cả.
Đám người Lão bản nương cũng đứng ngồi không yên, thật sự là mỗi một bước đi của Miêu Nghị đều làm cho người ta sợ hết hồn hết vía, làm cho người ta bất cứ lúc nào cũng có cảm giác hắn sắp chìm trong biển lửa, muốn không lo lắng cũng khó khăn. Nhưng lúc này người buồn bực nhất chính là Nam Cực lão tổ, những người khác đều vui vẻ ăn uống, nói chuyện phiếm, hắn đường đường là Nam Cực lão tổ, cũng là chủ nhân của trận thọ yến này, nhưng phải ở đây làm làm hộ vệ cho người ta, mấu chốt là công việc hộ vệ này không biết còn kéo dài tới khi nào.
Hắn rất muốn buông tay mặc kệ, nhưng ngươi bảo vệ đại biểu Lục Thánh phái tới, lại không lo sống chết của những người khác, vậy ngươi kêu anh hùng trong thiên hạ sẽ nhìn ngươi với ánh mắt thế nào đây?
Hắn cũng rất muốn kết thúc trò trợ hứng này, nhưng còn một viên băng phách cuối cùng chưa bị ai lấy đi, người trong cuộc kia mặc dù còn đang tốn hao, nhưng người ta chưa nói sẽ từ bỏ, nếu ngươi mạnh mẽ bắt người ta từ bỏ, chỉ sợ những người còn lại lại không muốn như vậy.
Không nói những thứ khác, đến lúc đó rút cuộc là Hắc Vân lợi hại hay là vị ‘Ngưu Nhị’ chậm chạp này lợi hại? Nếu lúc này ‘Ngưu Nhị’ dùng cước bộ bình thường nhanh chóng đi đến nơi, vậy mọi người khẳng định sẽ cho rằng hắn lợi hại, mấu chốt là hắn lại kéo dài đến mức này. Hắc Vân chắc chắn sẽ không nhận thua, kiên trì mình lấy được băng phách giỏi nhất, nhưng đám người Vân Quảng khẳng định lại nhắc tới ‘Ngưu Nhị’ đi được xa hơn là giỏi nhất, chuyện này rút cuộc phải giải quyết thế nào đây? Ngưu Nhị, bổn lão tổ có thù với ngươi sao?
Nam Cực lão tổ có chút ngứa ngáy, thật sự là chỉ cần Miêu Nghị vừa xuất hiện, thì hắn sẽ có cảm giác tự lấy tảng đá đập lên chân mình, trong lòng có thể thoải mái mới là lạ.
Lại hơn một canh giờ sau, đám người ăn uống vui vẻ lại đứng lên vây xem, bởi vì Miêu Nghị đã sắp bước đến nơi muốn đến, cách cây băng trụ thứ ba chỉ có một bước ngắn mà thôi.
Còn trong lòng Miêu Nghị cũng vô cùng mừng rỡ, viên lam tinh thứ mười một trong pháp nguyên rốt cục cũng được ngưng luyện mà thành, viên băng phách có giá trị không rẻ đang ở trước mắt, chẳng qua bước đi này không được tinh chuẩn, còn thiết một chút khoảng cách mới có thể bắt được, đưa tay cũng với không tới.
Phụ tử Vân Quảng cũng rất khẩn trương, đối với bọn họ mà nói, Lão bản nương phái người ra tay chính là muốn lấy lại thể diện cho Vân gia, dù sao hiện tại mọi người đều cho rằng ‘Ngưu Nhị’ là người của Đại Ma Thiên, dĩ nhiên hi vọng Miêu Nghị thành công, không hi vọng thất bại.
Vẻ mặt của Nam Cực lão tổ đầy hồ nghi, tình huống như thế nào mà cần phải hành hạ mình như vậy?
Trong chốc lát hao tổn, lại thấy Miêu Nghị bước ra một bước. Sau khi bước ra lại bất động, cử chỉ có vẻ rất ‘khó khăn’, giống như đang cố gắng ổn định.
Mỗi một bước bước ra của người này đều sẽ khiến cho Băng Diễm toàn thân hắn kịch liệt ba động, khiến mọi người sợ hết hồn hết vía.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Miêu Nghị, tựa hồ ngay cả nháy mắt cũng không nháy mắt, bởi vì thất bại là chuyện có thể chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đi một bước dừng một lúc lâu, lại đi một bước dừng một lúc lâu nữa. Tốc độ chậm như ốc sên, một bước lại một bước. Rốt cục đã đi tới bên cạnh cây băng trụ đầu tiên.
Lúc này đã qua nửa canh giờ, trong pháp nguyên đã ngưng tụ ra viên lam tinh thứ chín, có đôi có cặp quanh quẩn với một viên hồng tinh. Nhưng trong xương tủy Miêu Nghị vẫn muốn tạo ra nữa, lòng tham chưa đầy, không cam lòng dừng tay, đi đến đâu tìm được cơ hội tốt như vậy chứ, chi bằng làm ra viên lam tinh thứ mười rồi trở ra cũng không muộn.
Hắn tiếp tục dùng tốc độ như ốc sên bò về phía trước, hơn nữa tốc độ càng ngày càng chậm.
Trong đại sảnh lại ngưng thần tĩnh khí hơn một canh giờ. Lúc này con ‘ốc sên’ Miêu tiểu nhị rốt cục đã đi tới cây băng trụ thứ hai, băng phách phía trên đã bị Hắc Vân lấy mất. Nhưng không sao, trong pháp nguyên ngưng tụ ra viên lam tinh thứ mười đã bồi bổ lại.
Vốn nên thấy như vậy là có thể rút lui rồi, nhưng trong lòng Miêu tiểu nhị lại kiếm cớ cho mình, lúc trước chậm như vậy, lúc sau đột nhiên lại nhanh, khẳng định sẽ làm cho người ta hoài nghi, mười một viên lam tinh hình như dễ nghe hơn mười viên, hai và một, có đôi có cặp chứ sao.
Khi hắn đã tới phía trước cây băng trụ thứ hai, tiếp tục bước ra một bước, mọi người lập tức mở to hai mắt nhìn xem hắn có thể đi tiếp hay không.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hắc Vân chính là đi tới một bước này, sau đó chịu không nổi phải lui ra, nếu Miêu Nghị có thể bước ra một bước này ý nghĩa đi xa hơn Hắc Vân rồi.
Chẳng qua một bước này khiến mọi người chờ rất cực khổ, quỷ mới biết lúc nào hắn mới có thể bước ra một bước kia.
Mọi người rất mong đợi. Đôi bàn tay trắng như phấn của Lão bản nương xoắn xuýt không buông ra, thật sự là vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Thợ mộc và thợ đá đều xắn tay áo lên, trong lòng có thể nói đang reo hò, đi đi! Ngưu Nhị, ngươi hãy đi đi! Tiến về phía trước một bước đi! Chỉ cần một bước nữa là thắng, ngươi tuyệt đối phải chịu đựng, cũng không thể vào lúc sắp thành lại bại!
Đây là một bước làm người ta mong đợi bao nhiêu, Hắc Vân mở to hai mắt nhìn, trong lòng ngàn vạn lần mong Miêu Nghị thất bại.
Khi ‘pháp cương hộ thể’ của Miêu Nghị một lần nữa kịch liệt đung đưa, lại bước ra một bước, Vân Phi Dương hưng phấn nhảy lên, vung cánh tay hô to:
- Tốt!
- Tốt!
Thợ mộc và thợ đá cũng hét to vỗ tay.
Bốp! Vân Quảng đập một phát lên gáy nhi tử của mình, Vân Phi Dương bị đánh một cái lảo đảo suýt ngã, ai oán nói:
- Cha, sao cha lại đánh con?
- Hắn dùng thời gian bao lâu, Hắc quỷ dùng thời gian bao lâu, Hắc quỷ nhanh hơn hắn nhiều như vậy, tốt cái gì mà tốt?
Vân Quảng trừng mắt nhìn hắn một cái.
- Cha, cha có phải nhầm hay không, cái này không phải là xem ai có thể ở trong Băng Diễm lâu hơn sao?
Vân Phi Dương nói thầm một tiếng.
- Ách. . .
Vân Quảng ngẩn ra, hình như là có chuyện như vậy, nhưng đến lúc này, tại sao cảm giác trên người ‘Ngưu Nhị’ không có cảm giác lợi hại như của Hắc Vân? Thật sự tốc độ của tên ‘Ngưu Nhị’ này quá chậm, kéo dài đến không thể chịu được.
Sau khi Miêu Nghị thắng hơn Hắc Vân một bước, mọi người lại buông lỏng chú ý, lục tục trở lại chỗ ngồi, vừa uống rượu vừa nói chuyện, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn Miêu Nghị.
Không có cách nào, một bước mấu chốt đã thắng rồi, kết quả phía sau trừ phi Miêu Nghị có thể lấy được viên băng phách thứ ba, nếu không đi thêm một vài bước hay ít đi vài bước cũng không có gì khác nhau. Quá trình này không có gì đẹp mắt, quỷ mới biết tên kia đến ngày tháng năm nào mới có thể đi tới bên cạnh cây băng trụ thứ ba, tốc độ của hắn quả thực còn không bằng ốc sên, không ai muốn đứng đây tổn hao cả.
Đám người Lão bản nương cũng đứng ngồi không yên, thật sự là mỗi một bước đi của Miêu Nghị đều làm cho người ta sợ hết hồn hết vía, làm cho người ta bất cứ lúc nào cũng có cảm giác hắn sắp chìm trong biển lửa, muốn không lo lắng cũng khó khăn. Nhưng lúc này người buồn bực nhất chính là Nam Cực lão tổ, những người khác đều vui vẻ ăn uống, nói chuyện phiếm, hắn đường đường là Nam Cực lão tổ, cũng là chủ nhân của trận thọ yến này, nhưng phải ở đây làm làm hộ vệ cho người ta, mấu chốt là công việc hộ vệ này không biết còn kéo dài tới khi nào.
Hắn rất muốn buông tay mặc kệ, nhưng ngươi bảo vệ đại biểu Lục Thánh phái tới, lại không lo sống chết của những người khác, vậy ngươi kêu anh hùng trong thiên hạ sẽ nhìn ngươi với ánh mắt thế nào đây?
Hắn cũng rất muốn kết thúc trò trợ hứng này, nhưng còn một viên băng phách cuối cùng chưa bị ai lấy đi, người trong cuộc kia mặc dù còn đang tốn hao, nhưng người ta chưa nói sẽ từ bỏ, nếu ngươi mạnh mẽ bắt người ta từ bỏ, chỉ sợ những người còn lại lại không muốn như vậy.
Không nói những thứ khác, đến lúc đó rút cuộc là Hắc Vân lợi hại hay là vị ‘Ngưu Nhị’ chậm chạp này lợi hại? Nếu lúc này ‘Ngưu Nhị’ dùng cước bộ bình thường nhanh chóng đi đến nơi, vậy mọi người khẳng định sẽ cho rằng hắn lợi hại, mấu chốt là hắn lại kéo dài đến mức này. Hắc Vân chắc chắn sẽ không nhận thua, kiên trì mình lấy được băng phách giỏi nhất, nhưng đám người Vân Quảng khẳng định lại nhắc tới ‘Ngưu Nhị’ đi được xa hơn là giỏi nhất, chuyện này rút cuộc phải giải quyết thế nào đây? Ngưu Nhị, bổn lão tổ có thù với ngươi sao?
Nam Cực lão tổ có chút ngứa ngáy, thật sự là chỉ cần Miêu Nghị vừa xuất hiện, thì hắn sẽ có cảm giác tự lấy tảng đá đập lên chân mình, trong lòng có thể thoải mái mới là lạ.
Lại hơn một canh giờ sau, đám người ăn uống vui vẻ lại đứng lên vây xem, bởi vì Miêu Nghị đã sắp bước đến nơi muốn đến, cách cây băng trụ thứ ba chỉ có một bước ngắn mà thôi.
Còn trong lòng Miêu Nghị cũng vô cùng mừng rỡ, viên lam tinh thứ mười một trong pháp nguyên rốt cục cũng được ngưng luyện mà thành, viên băng phách có giá trị không rẻ đang ở trước mắt, chẳng qua bước đi này không được tinh chuẩn, còn thiết một chút khoảng cách mới có thể bắt được, đưa tay cũng với không tới.