Ngọc phu nhân lại chỉ vào hắn lỗ mũi mắng:
- An Chính Phong, ngươi hại cả đời con gái của ta, cuộc đời này hai đứa nó nếu như không có ngày nào tốt đẹp, ngươi cũng đừng nghĩ có ngày nào yên.
An Chính Phong co rút gương mặt, xem ra chuyện này không xong rồi, đều nói là chuyện ngoài ý muốn, còn có để cho người ta sống nữa hay không đây. . . Im lặng một chút, đột nhiên y nói:
- Tỷ, tôi cảm thấy chuyện vừa rồi có chút kỳ quặc.
Ngọc phu nhân ngoác miệng mắng to:
- Kỳ quặc lớn nhất chính là ta tại sao lại có thể có ngươi loại đệ đệ lòng lang dạ sói này! Ta nói cho ngươi biết. Âu Dương Quang cho dù là đánh chết ngươi, ta cũng sẽ không nói nửa câu giúp cho ngươi!
An Chính Phong thần tình co giật, vội ho một tiếng nói:
- Tỷ, tỷ trước hết xin bớt giận hãy nghe đệ nói. Miêu Nghị có thể nói là ở tại Lưu Vân Sa Hải ở nhiều năm. Không thể so với tỷ chỉ mới tiếp xúc với hắn có một hồi, đệ tiếp xúc với hắn nhiều năm, đối với cách làm người của hắn ít nhiều có chút hiểu biết. Tình hình hắn vừa rồi chơi cờ dường như biến hẳn thành một người khác, chẳng có tí gì giống với cách làm người của hắn cả a! Tỷ trước khi tới đây cũng ít nhiều có chút hiểu biết đối với hắn, có một số thứ không có cách nào làm hư làm giả được..., bằng không hắn làm sao có thể sống đến bây giờ? Vận may có khá hơn nữa cũng không có thể mỗi lần đều gặp vận may tốt như vậy? Không nói gì khác, chỉ dựa vào việc hắn có thể dung nhẫn hai nữ thích khách ám sát của hắn ở bên cạnh. Phần ý chí này đệ tự nhận không bằng rồi. Đổi lại là đệ, đã sớm đem hai vị nữ thích khách làm thịt luôn cho tuyệt hậu hoạn. Đoán chừng là đổi thành tỷ tỷ, tyỷ cũng sẽ giết hai nữ thích khách đó! Một con người như vậy, có lòng dạ bao dung như vậy, có thể chứa được hai nữ thích khách định mưu hại hắn như thế, lại có thể không dung được chuyện thắng thua trong một ván cờ hay sao? Tỷ, tỷ không cảm thấy sự việc này có gì kỳ quặc sao?
Bá! Ngọc phu nhân đột nhiên dừng lại bay lơ lửng trên không, An Chính Phong không cẩn thận vượt xa quá một chút buộc phải quay đầu bay trở lại, bay lơ lửng đối diện với Ngọc phu nhân đang cau mày trầm tư.
Sự tức giận trên mặt Ngọc phu nhân đã biến mất trong nháy mắt , nhưng có thể nói là đầu mày nhíu tít, ánh mắt cũng lập lòe dồn dập không chừng, im lặng một hồi sau, trầm ngâm nói:
- Ý của ngươi là nói, tiểu tử này là cố ý giả vờ sao? Chính là muốn cho ta nhìn hắn không thuận mắt?
An Chính Phong có chút chột dạ nói:
- Có phải giả vờ hay không đệ không biết, đệ chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, hắn ngay từ đầu còn rất tốt đấy, cũng giống như tên Miêu Nghị trước kia mà đệ biết. Nhưng mà tỷ, ngươi không phát hiện sao? Sau khi tỷ nhắc tới hôn sự, hắn kéo đệ ra ngoài cự tuyệt xong, rồi tỷ lại không chịu mà còn kéo hắn chơi cờ, kết quả thoáng một cái liền phát hiện không ổn rồi. Tỷ có nhìn thấy qua ai chơi cờ đáng sợ như vậy không? Đệ chẳng qua là cảm thấy một vị thanh niên tài tuấn trí dũng song toàn, làm sao có thể cũng bởi vì đánh cờ mà biến thành như vậy? Trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút kỳ quặc mà thôi.
- Ha ha!
Ngọc phu nhân đột nhiên bật ra một trận cười:
- Ngươi nói không sai, đích xác rất kỳ hoặc, ta thiếu chút nữa bị chọc tức hồ đồ rồi. Giỏi lắm con trai, không hổ là người xông qua được khỏi núi đao biển lửa, vừa ra tay là chọc tức cho ta chạy đi rồi, trách không được có thể có ngày hôm nay, quả nhiên không phải là người bình thường. Ha ha! Giả vờ thật đúng là giống, thiếu chút nữa ta cũng bị lừa luôn rồi.
Bộ mặt tức giận biến thành nụ cười không nói, đôi mắt đẹp lại chợt trừng lên:
- Nếu như đã có quan hệ như vợ chồng với con gái của ta rồi, thì lão lão thật thật cưới con gái của ta đi, không cưới cũng phải cưới! Đi, trở về tìm hắn!
- Tỷ!
An Chính Phong sợ lộ bí mật, vạn nhất sự tình náo loạn bị hỏng luôn rồi, cho dù không liên quan đến chuyện chơi cờ này, xui xẻo cũng là hắn chịu, nên nhanh chóng kéo cánh tay nàng lại, nhắc nhở:
- Tỷ còn chưa nếm mùi dạy dỗ sao a!?
Ngọc phu nhân nhíu mi:
- Dạy cái gì dỗ chứ?
- Tỷ, nếu như người ta thật sự là giả đò, như vậy người ta rõ ràng là sợ tỷ, nếu không như thế làm sao có thể đưa ra hạ sách như vậy?
- Ta đem hai con gái như hoa như ngọc tặng không cho hắn, rồi tặng tống cho hắn một đoạn tiền trình tốt, có gì phải sợ?
- Tỷ! Đệ cũng là nam nhân, tâm tư của nam nhân tỷ không hiểu, giống như trước đó hắn kéo đệ ra ngoài nói vậy, đột nhiên chạy tới một người trực tiếp nhét đứa con gái cho hắn lấy làm vợ, hắn ngay cả người mà mình sắp kết hôn là ai cũng không biết, đổi lại ai trong lòng sẽ không thấp thỏm chứ? Đến quyền thế mức như hắn vậy không thiếu nữ nhân, cũng sẽ không thiếu nữ nhân xinh đẹp, muốn nữ nhân xinh đẹp chỉ cần một câu nói, phía dưới lập tức có thể đưa tới cho hắn hàng ngàn hàng vạn, tùy tiện hắn chọn lựa, chứ không phải tùy tiện nhét hai nữ nhân tới vào trong tay để có thể cưới làm phu nhân đâu, hắn cũng không phải phàm phu tục tử ở thế tục lấy vợ khó khăn.
- Thế tục nữ tử sao có thể so sánh cùng con gái ta?
- Đạo lý không sai, nhưng mà như tỷ vậy không phải là đến tương thân, mà quả thực là đến ép hôn đấy, đổi lại ai nhìn thấy cha mẹ vợ như tỷ vậy mà không sợ chứ? Tỷ làm như vậy có phải là quá hung hãn một chút hay không? Vừa rồi tỷ cũng thấy đấy rồi, rõ ràng là mmột chuyện tốt, người ta là một thanh niên tài tuấn tốt lại tự dưng bị tỷ dọa đến mức phải giờ điên giả khùng, ngay cả đệ đệ của tỷ đây cũng đều cảm thấy cha mẹ vợ như tỷ vậy đáng sợ, huống hồ là người khác!
- Điều này. . .
Ngọc phu nhân hơi lộ ra vẻ trầm ngâm, ngẫm lại cũng cảm giác mình dường như bức ép quá sát sao, đích xác có khả năng hù dọa người, hỏi:
- Vậy ngươi nói như thế nào cho phải?
- Tỷ, loại chuyện như vậy là không miễn cưỡng được đâu, tỷ nghĩ đi a, tỷ cho dù bại lộ thân phận, dưới sự cường thế chèn ép của tỷ, bức ép hắn không thể không cúi đầu cưới Lang Lang cùng Huyên Huyên, nhưng trong lòng hắn có thể cao hứng sao? Nói cách khác, tỷ, nếu có người dùng sức mạnh bức bách tỷ gả cho một nam nhân mà tỷ không thích, tỷ có thể cao hứng sao? Tỷ, dưa hái xanh không ngọt, loại chuyện như vậy miễn cưỡng thích hợp không phải là chuyện này, miễn cưỡng hắn cho dù cưới Lang Lang cùng Huyên Huyên, giữa vợ chồng với nhau hắn nếu là có ý lạnh nhạt hắt hủi, Lang Lang cùng Huyên Huyên chỉ sợ cũng là có khổ khó nói, tỷ còn có thể dùng sức mạnh quan tâm chuyện phòng the của bọn chúng được hay sao? Đến lúc đó chịu tội chính là Lang Lang cùng Huyên Huyên a!
Quan tâm chuyện con cái vĩnh viễn là điều của cha mẹ, Ngọc phu nhân ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo:
- Ta không phải là nghe lời ngươi giội nước lã đâu, nói thẳng ra là làm như thế nào?
- Ý của đệ là, chuyện này phải làm từ từ, cần bàn bạc kỹ hơn.
Ngọc phu nhân lập tức nổi giận rồi, chỉ vào lỗ mũi hắn mắng:
- Nếu là có thể làm từ từ, ta chạy tới đây làm gì? Thời gian càng kéo dài, vạn nhất hắn trong lúc bất chợt kết hôn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho Lang Lang cùng Huyên Huyên làm tiểu thiếp cho hắn hay sao? Ngươi không biết Lang Lang cùng Huyên Huyên xảy ra chuyện này trong lòng ta có nóng nảy biết bao nhiêu sao? Nghĩ đến sự việc này còn không giải quyết ổn thõa, ta bây giờ tâm loạn như ma!
- Đệ biết đệ biết, cái này là lỗi của đệ được chưa? Ý của đệ là, tỷ phải khiến cho bọn chúng thuận theo tự nhiên, không thể dùng sức mạnh bức bách, người ở tại tiên quốc tỷ sợ cái gì a, dựa vào năng lượng của tỷ ở tiên quốc này, chẳng lẽ còn không thể sáng tạo cho bọn chúng chút cơ hội sao?
- Như vậy được không?
- Dù sao cũng tốt hơn là so với tỷ dùng sức mạnh bức bách? Giữa nam nữ chung sống lâu với nhau sẽ trở nên gần gủi thân nhau, tự nhiên sẽ lâu ngày sinh tình. Thối lui 10 ngàn bước để nói, ngay cả tỷ cũng đều cảm thấy tiểu tử kia không tệ, Lang Lang cùng Huyên Huyên còn có thể coi thường sao? Không phải là có câu cách ngôn nói rất đúng sao, nam đuổi theo nữ cách tầng núi, nữ đuổi theo nam cách tầng lụa, nếu như có thể khiến cho Lang Lang cùng Huyên Huyên chủ động một chút, chuyện này đoán chừng không là chuyện gì cả. Đệ là nam nhân, so với tỷ hiểu rõ nam nhân hơn nhiều.
- Sáng tạo cơ hội cho bọn chúng. . .
Ngọc phu nhân lẩm bẩm tự nói, như có điều suy nghĩ, hơi hơi gật gật đầu.
Thấy nàng đã ý động, An Chính Phong có thể nói là âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cùng với chịu tội sống không dứt này, đối với tên tiểu tử kia chỉ có thể là “chết đạo hữu không chết bần đạo” đề ra hạ sách nầy là được rồi, nếu thực tế không được nữa cũng là do tỷ tỷ ngươi tác hợp không tới nơi, sao có thể trách được ta, không có chuyện gì của ta nữa rồi, lão tỷ ngươi từ từ bận rộn đi thôi, nếu không ai mà chịu nổi chứ a. . .
Trên quảng trường ngoài Trấn Nhâm điện, trăm tên thiếu nữ xấu hổ thấp thỏm cung trang quần lụa mỏng màu trắng đang đứng nghiêm. Dương Khánh lên tiếng rồi, Miêu Nghị cuối cùng cũng đã đáp ứng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi tuần tra ở trong đám, cho những thiếu nữ này từng người từng người hé miệng thổi hơi ra, hoặc là vén ống tay áo lên tới nách.
Người có miệng thối không cần, tốt nhất là có thể miệng phun ra mùi thơm như lan. Dưới nách hoặc thân thể có mùi lạ cũng không có thể chọn. Bộ dạng có tỳ vết cũng không thể tuyển. Đây là bước đầu kiểm tra, quay đầu lại còn phải kiểm tra xem có còn xử nữ hay không, phá thân rồi cũng sẽ không cần, nơi này không phải là chỗ chứa đồ dơ xài rồi của thiên hạ.
Thật ra phía dưới tiến cống lên đây như vậy cũng đã là trong vạn chọn một rồi, sẽ không xuất hiện tình huống kể trên, hai nữ vốn là muốn để cho Miêu Nghị tới xem một chút, nhưng Miêu Nghị đối với loại chuyện như vậy không có hứng thú, muốn để cho hai nữ tự chủ động làm. Điều này ngược lại khiến cho hai nữ càng trở nên không dám qua loa, kiểm tra rất là nghiêm khắc.
Cách đó không xa, Kính Anh cùng Kính Lạc không có cánh tay đang quét sân, cảnh tượng dọa người như thế làm cho những thiếu nữ mới tới chiến chiến căng căng.
Xa xa, một chiếc kiệu mềm chứa giường rũ màn thơm đang phập phồng phi hành trên những ngọn cây của dãy núi, cuối cùng đáp xuống trong cụm rừng trên đỉnh một ngọn núi.
Sa trướng cuốn lên, Lão Bản Nương mặc một bộ váy màu thiên thanh bỏ hai chân xuống, dáng người thướt tha thong thả mà đi, lẳng lặng đứng ở dưới một gốc cây cổ thụ cực lớn. Phong tình vạn chủng, quyến rũ đoan trang, con mắt sáng như nước nhìn tòa cung điện nguy nga xa xa xa trên ngọn núi đó, trong mắt tràn đầy nổi nhớ mong, tóc đen nhánh búi cao cắm trâm Hồ Điệp, trong gió nhẹ con bướm ấy nhẹ nhàng phe phẩy cánh, mỹ lệ động lòng người!
- An Chính Phong, ngươi hại cả đời con gái của ta, cuộc đời này hai đứa nó nếu như không có ngày nào tốt đẹp, ngươi cũng đừng nghĩ có ngày nào yên.
An Chính Phong co rút gương mặt, xem ra chuyện này không xong rồi, đều nói là chuyện ngoài ý muốn, còn có để cho người ta sống nữa hay không đây. . . Im lặng một chút, đột nhiên y nói:
- Tỷ, tôi cảm thấy chuyện vừa rồi có chút kỳ quặc.
Ngọc phu nhân ngoác miệng mắng to:
- Kỳ quặc lớn nhất chính là ta tại sao lại có thể có ngươi loại đệ đệ lòng lang dạ sói này! Ta nói cho ngươi biết. Âu Dương Quang cho dù là đánh chết ngươi, ta cũng sẽ không nói nửa câu giúp cho ngươi!
An Chính Phong thần tình co giật, vội ho một tiếng nói:
- Tỷ, tỷ trước hết xin bớt giận hãy nghe đệ nói. Miêu Nghị có thể nói là ở tại Lưu Vân Sa Hải ở nhiều năm. Không thể so với tỷ chỉ mới tiếp xúc với hắn có một hồi, đệ tiếp xúc với hắn nhiều năm, đối với cách làm người của hắn ít nhiều có chút hiểu biết. Tình hình hắn vừa rồi chơi cờ dường như biến hẳn thành một người khác, chẳng có tí gì giống với cách làm người của hắn cả a! Tỷ trước khi tới đây cũng ít nhiều có chút hiểu biết đối với hắn, có một số thứ không có cách nào làm hư làm giả được..., bằng không hắn làm sao có thể sống đến bây giờ? Vận may có khá hơn nữa cũng không có thể mỗi lần đều gặp vận may tốt như vậy? Không nói gì khác, chỉ dựa vào việc hắn có thể dung nhẫn hai nữ thích khách ám sát của hắn ở bên cạnh. Phần ý chí này đệ tự nhận không bằng rồi. Đổi lại là đệ, đã sớm đem hai vị nữ thích khách làm thịt luôn cho tuyệt hậu hoạn. Đoán chừng là đổi thành tỷ tỷ, tyỷ cũng sẽ giết hai nữ thích khách đó! Một con người như vậy, có lòng dạ bao dung như vậy, có thể chứa được hai nữ thích khách định mưu hại hắn như thế, lại có thể không dung được chuyện thắng thua trong một ván cờ hay sao? Tỷ, tỷ không cảm thấy sự việc này có gì kỳ quặc sao?
Bá! Ngọc phu nhân đột nhiên dừng lại bay lơ lửng trên không, An Chính Phong không cẩn thận vượt xa quá một chút buộc phải quay đầu bay trở lại, bay lơ lửng đối diện với Ngọc phu nhân đang cau mày trầm tư.
Sự tức giận trên mặt Ngọc phu nhân đã biến mất trong nháy mắt , nhưng có thể nói là đầu mày nhíu tít, ánh mắt cũng lập lòe dồn dập không chừng, im lặng một hồi sau, trầm ngâm nói:
- Ý của ngươi là nói, tiểu tử này là cố ý giả vờ sao? Chính là muốn cho ta nhìn hắn không thuận mắt?
An Chính Phong có chút chột dạ nói:
- Có phải giả vờ hay không đệ không biết, đệ chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, hắn ngay từ đầu còn rất tốt đấy, cũng giống như tên Miêu Nghị trước kia mà đệ biết. Nhưng mà tỷ, ngươi không phát hiện sao? Sau khi tỷ nhắc tới hôn sự, hắn kéo đệ ra ngoài cự tuyệt xong, rồi tỷ lại không chịu mà còn kéo hắn chơi cờ, kết quả thoáng một cái liền phát hiện không ổn rồi. Tỷ có nhìn thấy qua ai chơi cờ đáng sợ như vậy không? Đệ chẳng qua là cảm thấy một vị thanh niên tài tuấn trí dũng song toàn, làm sao có thể cũng bởi vì đánh cờ mà biến thành như vậy? Trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút kỳ quặc mà thôi.
- Ha ha!
Ngọc phu nhân đột nhiên bật ra một trận cười:
- Ngươi nói không sai, đích xác rất kỳ hoặc, ta thiếu chút nữa bị chọc tức hồ đồ rồi. Giỏi lắm con trai, không hổ là người xông qua được khỏi núi đao biển lửa, vừa ra tay là chọc tức cho ta chạy đi rồi, trách không được có thể có ngày hôm nay, quả nhiên không phải là người bình thường. Ha ha! Giả vờ thật đúng là giống, thiếu chút nữa ta cũng bị lừa luôn rồi.
Bộ mặt tức giận biến thành nụ cười không nói, đôi mắt đẹp lại chợt trừng lên:
- Nếu như đã có quan hệ như vợ chồng với con gái của ta rồi, thì lão lão thật thật cưới con gái của ta đi, không cưới cũng phải cưới! Đi, trở về tìm hắn!
- Tỷ!
An Chính Phong sợ lộ bí mật, vạn nhất sự tình náo loạn bị hỏng luôn rồi, cho dù không liên quan đến chuyện chơi cờ này, xui xẻo cũng là hắn chịu, nên nhanh chóng kéo cánh tay nàng lại, nhắc nhở:
- Tỷ còn chưa nếm mùi dạy dỗ sao a!?
Ngọc phu nhân nhíu mi:
- Dạy cái gì dỗ chứ?
- Tỷ, nếu như người ta thật sự là giả đò, như vậy người ta rõ ràng là sợ tỷ, nếu không như thế làm sao có thể đưa ra hạ sách như vậy?
- Ta đem hai con gái như hoa như ngọc tặng không cho hắn, rồi tặng tống cho hắn một đoạn tiền trình tốt, có gì phải sợ?
- Tỷ! Đệ cũng là nam nhân, tâm tư của nam nhân tỷ không hiểu, giống như trước đó hắn kéo đệ ra ngoài nói vậy, đột nhiên chạy tới một người trực tiếp nhét đứa con gái cho hắn lấy làm vợ, hắn ngay cả người mà mình sắp kết hôn là ai cũng không biết, đổi lại ai trong lòng sẽ không thấp thỏm chứ? Đến quyền thế mức như hắn vậy không thiếu nữ nhân, cũng sẽ không thiếu nữ nhân xinh đẹp, muốn nữ nhân xinh đẹp chỉ cần một câu nói, phía dưới lập tức có thể đưa tới cho hắn hàng ngàn hàng vạn, tùy tiện hắn chọn lựa, chứ không phải tùy tiện nhét hai nữ nhân tới vào trong tay để có thể cưới làm phu nhân đâu, hắn cũng không phải phàm phu tục tử ở thế tục lấy vợ khó khăn.
- Thế tục nữ tử sao có thể so sánh cùng con gái ta?
- Đạo lý không sai, nhưng mà như tỷ vậy không phải là đến tương thân, mà quả thực là đến ép hôn đấy, đổi lại ai nhìn thấy cha mẹ vợ như tỷ vậy mà không sợ chứ? Tỷ làm như vậy có phải là quá hung hãn một chút hay không? Vừa rồi tỷ cũng thấy đấy rồi, rõ ràng là mmột chuyện tốt, người ta là một thanh niên tài tuấn tốt lại tự dưng bị tỷ dọa đến mức phải giờ điên giả khùng, ngay cả đệ đệ của tỷ đây cũng đều cảm thấy cha mẹ vợ như tỷ vậy đáng sợ, huống hồ là người khác!
- Điều này. . .
Ngọc phu nhân hơi lộ ra vẻ trầm ngâm, ngẫm lại cũng cảm giác mình dường như bức ép quá sát sao, đích xác có khả năng hù dọa người, hỏi:
- Vậy ngươi nói như thế nào cho phải?
- Tỷ, loại chuyện như vậy là không miễn cưỡng được đâu, tỷ nghĩ đi a, tỷ cho dù bại lộ thân phận, dưới sự cường thế chèn ép của tỷ, bức ép hắn không thể không cúi đầu cưới Lang Lang cùng Huyên Huyên, nhưng trong lòng hắn có thể cao hứng sao? Nói cách khác, tỷ, nếu có người dùng sức mạnh bức bách tỷ gả cho một nam nhân mà tỷ không thích, tỷ có thể cao hứng sao? Tỷ, dưa hái xanh không ngọt, loại chuyện như vậy miễn cưỡng thích hợp không phải là chuyện này, miễn cưỡng hắn cho dù cưới Lang Lang cùng Huyên Huyên, giữa vợ chồng với nhau hắn nếu là có ý lạnh nhạt hắt hủi, Lang Lang cùng Huyên Huyên chỉ sợ cũng là có khổ khó nói, tỷ còn có thể dùng sức mạnh quan tâm chuyện phòng the của bọn chúng được hay sao? Đến lúc đó chịu tội chính là Lang Lang cùng Huyên Huyên a!
Quan tâm chuyện con cái vĩnh viễn là điều của cha mẹ, Ngọc phu nhân ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo:
- Ta không phải là nghe lời ngươi giội nước lã đâu, nói thẳng ra là làm như thế nào?
- Ý của đệ là, chuyện này phải làm từ từ, cần bàn bạc kỹ hơn.
Ngọc phu nhân lập tức nổi giận rồi, chỉ vào lỗ mũi hắn mắng:
- Nếu là có thể làm từ từ, ta chạy tới đây làm gì? Thời gian càng kéo dài, vạn nhất hắn trong lúc bất chợt kết hôn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho Lang Lang cùng Huyên Huyên làm tiểu thiếp cho hắn hay sao? Ngươi không biết Lang Lang cùng Huyên Huyên xảy ra chuyện này trong lòng ta có nóng nảy biết bao nhiêu sao? Nghĩ đến sự việc này còn không giải quyết ổn thõa, ta bây giờ tâm loạn như ma!
- Đệ biết đệ biết, cái này là lỗi của đệ được chưa? Ý của đệ là, tỷ phải khiến cho bọn chúng thuận theo tự nhiên, không thể dùng sức mạnh bức bách, người ở tại tiên quốc tỷ sợ cái gì a, dựa vào năng lượng của tỷ ở tiên quốc này, chẳng lẽ còn không thể sáng tạo cho bọn chúng chút cơ hội sao?
- Như vậy được không?
- Dù sao cũng tốt hơn là so với tỷ dùng sức mạnh bức bách? Giữa nam nữ chung sống lâu với nhau sẽ trở nên gần gủi thân nhau, tự nhiên sẽ lâu ngày sinh tình. Thối lui 10 ngàn bước để nói, ngay cả tỷ cũng đều cảm thấy tiểu tử kia không tệ, Lang Lang cùng Huyên Huyên còn có thể coi thường sao? Không phải là có câu cách ngôn nói rất đúng sao, nam đuổi theo nữ cách tầng núi, nữ đuổi theo nam cách tầng lụa, nếu như có thể khiến cho Lang Lang cùng Huyên Huyên chủ động một chút, chuyện này đoán chừng không là chuyện gì cả. Đệ là nam nhân, so với tỷ hiểu rõ nam nhân hơn nhiều.
- Sáng tạo cơ hội cho bọn chúng. . .
Ngọc phu nhân lẩm bẩm tự nói, như có điều suy nghĩ, hơi hơi gật gật đầu.
Thấy nàng đã ý động, An Chính Phong có thể nói là âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cùng với chịu tội sống không dứt này, đối với tên tiểu tử kia chỉ có thể là “chết đạo hữu không chết bần đạo” đề ra hạ sách nầy là được rồi, nếu thực tế không được nữa cũng là do tỷ tỷ ngươi tác hợp không tới nơi, sao có thể trách được ta, không có chuyện gì của ta nữa rồi, lão tỷ ngươi từ từ bận rộn đi thôi, nếu không ai mà chịu nổi chứ a. . .
Trên quảng trường ngoài Trấn Nhâm điện, trăm tên thiếu nữ xấu hổ thấp thỏm cung trang quần lụa mỏng màu trắng đang đứng nghiêm. Dương Khánh lên tiếng rồi, Miêu Nghị cuối cùng cũng đã đáp ứng.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi tuần tra ở trong đám, cho những thiếu nữ này từng người từng người hé miệng thổi hơi ra, hoặc là vén ống tay áo lên tới nách.
Người có miệng thối không cần, tốt nhất là có thể miệng phun ra mùi thơm như lan. Dưới nách hoặc thân thể có mùi lạ cũng không có thể chọn. Bộ dạng có tỳ vết cũng không thể tuyển. Đây là bước đầu kiểm tra, quay đầu lại còn phải kiểm tra xem có còn xử nữ hay không, phá thân rồi cũng sẽ không cần, nơi này không phải là chỗ chứa đồ dơ xài rồi của thiên hạ.
Thật ra phía dưới tiến cống lên đây như vậy cũng đã là trong vạn chọn một rồi, sẽ không xuất hiện tình huống kể trên, hai nữ vốn là muốn để cho Miêu Nghị tới xem một chút, nhưng Miêu Nghị đối với loại chuyện như vậy không có hứng thú, muốn để cho hai nữ tự chủ động làm. Điều này ngược lại khiến cho hai nữ càng trở nên không dám qua loa, kiểm tra rất là nghiêm khắc.
Cách đó không xa, Kính Anh cùng Kính Lạc không có cánh tay đang quét sân, cảnh tượng dọa người như thế làm cho những thiếu nữ mới tới chiến chiến căng căng.
Xa xa, một chiếc kiệu mềm chứa giường rũ màn thơm đang phập phồng phi hành trên những ngọn cây của dãy núi, cuối cùng đáp xuống trong cụm rừng trên đỉnh một ngọn núi.
Sa trướng cuốn lên, Lão Bản Nương mặc một bộ váy màu thiên thanh bỏ hai chân xuống, dáng người thướt tha thong thả mà đi, lẳng lặng đứng ở dưới một gốc cây cổ thụ cực lớn. Phong tình vạn chủng, quyến rũ đoan trang, con mắt sáng như nước nhìn tòa cung điện nguy nga xa xa xa trên ngọn núi đó, trong mắt tràn đầy nổi nhớ mong, tóc đen nhánh búi cao cắm trâm Hồ Điệp, trong gió nhẹ con bướm ấy nhẹ nhàng phe phẩy cánh, mỹ lệ động lòng người!