Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Triệu Thanh đứng ở phía dưới cúi thấp đầu, không thốt lấy một tiếng, việc này hắn kiên quyết không tham dự, không tỏ thái độ, trước kia chuyện tương tự đã bị Vân Tri Thu cảnh cáo một lần, lại đến một lần, ngươi nghĩ nương nương là ăn chay chắc? Khẳng định cho hắn một bài học thích đáng, tuyệt đối sẽ khiến hắn chịu không nổi mà chạy.

Hiện tại điều khiến Dương Triệu Thanh lo lắng là phía Từ Đường Nhiên, đoan rằng bây giơ cả tâm tư đâm đầu chết quách cho xong Từ Đường Nhiên cũng có? Nếu chuyện này thật sự kết thúc ở đây, không chỉ nửa điểm công lao đều không có, ngay cả người nói giúp cũng không, còn phải thành trò cười, tuyệt đối là người bạn nhất...

Là phúc không phải họa, là họa tránh không được, Từ Đường Nhiên cùng Tuyết Linh lung không thể không cắn răng, làm bộ như không có việc gì đi tới Thiên Tẫn cung.

Trong đình tử, sau khi nhận lễ, Vân Tri Thu ngồi thẳng trên ghế, bưng chén trà lên chầm chậm thưởng thức, cũng không lên tiếng hỏi, chỉ là tự tiếu phi tiếu nhìn hai phu phụ, nhìn đến mức hai người hãi hùng khiếp vía, toàn thân đều không thoải mái.

Cuối cùng Tuyết Linh Lung cười cười bước lên nói:

- Nương nương, có chuyện gì muốn phân phó cho lão Từ đi làm ư? Có việc ngài cứ phân phó, hắn tuyệt không dám chối từ.

Thuận tay nhấc ấm lên châm trà cho Vân Tri Thu.

- Đúng vậy, đúng vậy, có việc nương nương cứ phân phó, vi thần vạn chết không từ.

Từ Đường Nhiên đứng đó gật đầu cúi người lia lịa.

Vân Trị Thu thờ ơ cười nói:

- Cái đó ta nhận không nổi, bản cũng chẳng qua là một nữ nhân gia, nào dám phân phó Từ đại nhân, nhỡ ra ngày nào đó chọc giận Từ đại nhân, Từ đại nhân ca giận tiến công một tuyệt đại giai nhân đến bên người bệ hạ, nói không chừng lập tức có thể thay vào vị trí bản cung. Bản cung bợ đỡ Từ đại nhân còn không kịp nữa là, Từ đại nhân, ngài thấy ta nói thế đúng hay không?

Nụ cười trên mặt Tuyết Linh Lung cứng đờ, lời này thật là câu cầu tru tâm, Từ Đường Nhiên nghe mà trực ứa mồ hội lạnh, hoảng sợ khoát tay nói:

- Nương nương, ngài ngàn vạn đừng nói như vậy, nếu không vị thần chỉ có nước lấy chết tạ tội, tóm lại ngàn sai vạn sai đều là vị thần sai, sau này vi thần tuyệt không dám nữa.

- Không dám? Bản cũng thấy người lớn mật lắm mà.

Vân Tri Thu hừ lạnh một tiếng:



- Nói nói thử xem, chuyện Hoàng Phủ Quân Nhu là chủ ý của ai? Là ý của bệ hạ ư?

Từ Đường Nhiên nào dám bán ra Miêu Nghị, chán sống mới dám làm vậy, cuống cuồng khoát tay:

- Không liên quan gì đến bệ hạ, đều là do vi thần nhất thời hồ đồ.

Vân Tri Thu nhướng mày lên, nói:

- Nói như vậy, là người nhận chỗ tốt từ người ta?

Từ Đường Nhiên cũng không dám nói là mình thu chỗ tốt của người ta, bằng cách đút lót ý đồ lẫn vào Thiên cung, tội danh này Hoàng Phủ Quân Nhu ăn không tiêu, Vân Tri Thu chính đang tức giận, thật muốn mượn cớ này trừng trị Hoàng Phủ Quân Nhu, có thể nói là danh chính ngôn thuận, nếu bởi thế mà giết chết Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn biết ăn nói thế nào với Miêu Nghị bên kia.

Lần nữa cuống cuồng khoát tay nói:

- Không có chuyện này, chuyện này Hoàng Phủ Quân Nhu một điểm đều không biết, thuần túy là bởi vị thần cảm thấy làm thế tiện cho khống chế Quần Anh hội mới đưa ra chủ ý cho bệ hạ, là vị thần sai rồi, vị thần biết sai rồi.

- A! Nguyên là như thế.

Vân Tri Thu tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu:

- Ngươi cũng là một mảnh hảo tâm, bản cũng có thể hiểu được, chẳng qua việc này mà, chỉ một cái Quần Anh hội không mấy quan trọng mà thôi, năm đó Thanh Chủ phái Thượng Quan Thanh đi ra liền khống chế dễ dàng, chẳng lẽ bệ hạ nhất thống thiên hạ còn không bằng được Thanh Chủ, chút việc nhỏ này còn cần bệ hạ phải tự thân ra tay? Chẳng qua biện pháp này của ngươi cũng đúng là cách hay, như vậy đi, việc này bạn cũng làm chủ, Hoàng Phủ Quân Nhu kia liền theo ngươi!

Mặt Tuyết Linh Lung tái mét.

- A!

Từ Đường Nhiên sợ đến khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đùa gì vậy, cầm nữ nhân của bệ hạ về nhà, muốn chết cũng không phải chết thế này a. Hắn thiếu chút nữa thì khóc đi ra:



- Nương nương, vị thần đã phát thề với Linh Lung, đời này tuyệt không nạp thiếp, không tin ngài có thể hỏi Linh Lung.

Tuyết Linh Lung cuống cuồng gật đầu nói:

- Đúng vậy, nương nương, thiếp thân có thể làm chứng.

Vân Tri Thu hờ hững nói:

- Không lấy về nhà, ngầm thu vào tay cũng vậy cả, chỉ cần có thể mượn điều này khống chế Quần Anh hội là được.

Từ Đường Nhiên vội vàng lắc đầu:

- Vị thần một lòng toàn tâm toàn ý với Linh Lung, tuyệt không làm ra chuyện có lỗi với Linh Lung được.

Vân Tri Thu “A” một tiếng, có vẻ hứng thú giơ lên ngón tay cái với Từ Đường Nhiên, nói:

- Được, không sai! Từ Đường Nhiên, lời này ta ghi lại, hi vọng không phải người đang lừa gạt bản cung, nếu ngày nào đó để bản cũng biết ngươi qua lại với nữ nhân khác ở bên ngoài, bản cung cũng không tin ý chỉ của bản cung lại trị không được ngươi!

Từ Đường Nhiên á khẩu không nói, đến cái bước này của hắn, làm sao có thể không thỉnh thoảng ra ngoài giải khuây một hồi, hôm nay tính là nhấc lên tảng đá nện xuống chân mình. Hắn làm sao cảm giác như Vân Tri Thu đang mượn cơ hội này để trừng phạt hắn, hoài nghi liệu có phải Vân Tri Thu đã biết chuyện gì hay không, nhưng vẫn nặn ra mặt cười gật đầu ứng tiếng:

- Vâng vâng, vị thần tuyệt đối tuyệt đối trung thành với Linh Lung, nguyện ý tiếp thụ giám đốc của nương nương.

Tuyết Linh Lung cũng nghẹn lời, cho dù kết cục này khiến nàng rất cao hứng, nhưng tâm lý nàng cũng rõ ràng, bình thường Từ Đường Nhiên không thiếu khoái hoạt ở bên ngoài, hôm nay đáp ứng thống khoái, sau này đừng bởi thế mà chọc ra hậu hoạn thì nguy.

Vân Tri Thu chầm chậm đứng dậy, đột nhiên bắt lấy ly trà, lạch cạch một tiếng, ném xuống đất thành vụn phấn.

Đột nhiên làm thế, cộng với sắc mặt lạnh lẽo dọa người của Vân Tri Thu, khiến cho Từ Đường Nhiên sợ đến quỳ dập đầu dưới đất.

Mặt ngoài một quần hộ vệ thân mặc chiến giáp cũng nghe tiếng xông vào, đương trường bao vây quanh đình tứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK