Hắn sẽ không dễ dàng biểu hiện thái độ, một khi hắn biểu thiện thái độ thì sự việc sẽ không thể vãn hồi được nữa, liền không có chỗ để quay về nữa, sau này nếu như sửa lại lời chính là tự vả vào miệng mình, cũng muốn để cho Doanh gia đắc tội, Hạ Hầu gia không thấy thỏ con không tản diều hâu ra, hắn lại làm sao không phải không thấy thỏ không tản diều hâu.
Ai cũng biết, người của Khấu đứng ra không có Khấu Lăng Hư ở phía sau xúi giục mới lạ.
Trong lòng Hạ Hầu Thác âm thầm mắng một tiếng, nhưng hắn cũng biết là để Khấu gia đem lời này nói ra là không thể nào.
Khấu Lăng Hư điểm đến trên đầu Phá Quân, ánh mắt của mọi người cũng rơi trên người Phá Quân.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Chủ nhìn chằm chằm trên mặt Phá Quân, ngấm ngầm tạo áp lực.
Phá Quân hơi trầm mặc tiến lên phía trước một bước, chắp tay nói:
- Thần xin bệ hạ sớm sinh con nối dõi! Cũng tán thành trưởng tử của bệ hạ là con vợ cả, bất quá Hạ Hầu Thiên Hậu không chịu nổi trọng trách này, thần xin bệ hạ phế hậu, lập Thiên Hậu khác!
Thanh Chủ lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp chém đứt tư tưởng của Phá Quân cũng có, người khác bức mình cũng thôi đi, ngay cả tâm phúc của mình cũng bức bách mình, lão thất phu này!
Ông ta đột nhiên lạnh lùng nhìn đám người Võ Khúc và Tư Mã Vấn Thiên, muốn cho mấy tên gia hỏa này nói giúp hắn một câu.
Ai biết mấy vị này toàn bộ đều làm như không nhìn thấy, ở đây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ý tới Thanh Chủ này.
Thanh Chủ càng tức giận đến mức nghiến răng ken két, nhưng ông ta cũng biết, việc sớm sinh con nối dõi cũng là việc liên quan đến lợi ích của tâm phúc của mình, một khi ông ta không vượt qua được quỷ môn quan, con nối dõi của ông ta cũng trưởng thành rồi, những tâm phúc này sẽ ủng hộ con trai ông ta là chuyện đương nhiên, vẫn có thể bảo vệ lợi ích của bọn họ, bằng không thực sự cũng khó nói.
Cho nên ở trong chuyện này, không có ai đứng về phía Thanh Chủ bên này, Thanh Chủ thật sự là người cô đơn.
Đương nhiên, Thanh Chủ cũng không phải là không có dự định sinh con trai, cũng đã nghĩ đến muốn cho mọi người một câu trả lời, để dẹp yên lòng người. Thế nhưng bản thân ông ta lại có dự định khác, bởi vì ông ta không phải là phàm phu tục tử, ông ta còn có thể sống được rất lâu nữa, việc kế vị tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi ưu tiên suy nghĩ trước, con nối dõi trưởng thành quá sớm, đối với ông ta cũng không phải là chuyện tốt, ngồi ở địa vị này không có người nào muốn thoái vị cả, mà ông ta không thoái vị, thì phải chèn ép con trai mình, đây là việc khiến người ta rất rầu rĩ.
Cộng thêm tâm phúc tệ hại chưa trừ hết, kéo nhà đeo miệng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ngoài ra, chính là ông ta không quá hài lòng đối với Hạ Hầu Thừa Vũ, năm đó nếu không phải không có cách nào khác, ông ta cũng sẽ không lập Hạ Hầu Thừa Vũ làm Thiên Hậu. Mà huyết mạch của Hạ Hầu gia cũng thực sự là có chút cường hãn, cũng chưa thấy Hạ Hầu gia sinh ra được người nào tướng mạo đường đường một chút, nữ nhân của Hạ Hầu gia sau khi gả ra ngoài cũng như vậy, thực sự khiến Thanh Chủ lo lắng cho tướng mạo của hậu thế của mình. Nếu như đổi lại là Chiến Như Ý, chưa chắc ông ta sẽ không chịu thỏa hiệp, nhưng mà thật sự phải nghe Phá Quân nói đến phế Hạ Hầu Thừa Vũ, phản ứng của Hạ Hầu gia như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Lời này của Phá Quân lập tức chọc giận Hạ Hầu Thác, đông! Quải trượng nặng nên chông xuống mặt đất. Hạ Hầu Thác bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Phá Quân giận dữ mắng.
- Loạn thần tặc tử, lại dám nói ra những lời võng ngôn đại nghịch bát đạo này!
Phá Quân nghiêng mắt nhìn ông ta, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ta.
Mà ánh mắt của Doanh Cửu Quang lại sáng lên, đích thân đứng ra nói:
- Thần tán thành lời của Tả chỉ huy sứ! - Đương nhiên hắn biết, một khi phế hậu, Chiến Như Ý nắm chắc nhất việc đăng cơ lên vị trí Thiên Hậu.
- Chúng thần tán thành! - Người của Doanh gia lập tức toàn bộ đứng lên nói.
“Hừ hừ!” Phá Quân cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa chắp tay nhìn Thanh Chủ, nói:
- Quyền quý trong triều tiến cử phi tử tiến cung, đều có hiềm nghi tham gia vào chính sự, đều không thích hợp với hậu vị, thần xin bệ hạ tìm kiếm một giai lệ khác hiền lương thục đức lập làm Thiên Hậu!
Lời này vừa nói ra, lập tức đắc tội với tất cả mọi người ở đây.
- Phá Quân, nói năng bậy bạ!
Lập tức một đám người nổi giận. chắc là tuyệt đại đa số người ở đây đều chửi như tát nước, có chút ý vị thiên phu sở chỉ.
- Đủ rồi! - Thiên Hậu là mẩu nghi thiên hạ, đâu có thể vòng ngôn phế vị, câm miệng hết cho trẫm, bãi triều! - Thanh Chủ đứng lên quát một tiếng, vung tay áo một cái tự mình chạy đi trước, không thừa dịp lúc này lý do này chạy vội không được, nếu còn dây nữa, việc con nối dõi ông ta đáp ứng, hay là không đáp ứng đây.
Ông ta cũng chạy rồi. Sau khi mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đương nhiên cũng từ từ rời đi, những người vừa rồi vẫn còn ầm ĩ như một cái chợ, quay đầu lại đã cùng nhau thì thầm to nhỏ chậm rãi rời đi.
Hạ Hầu Thác ngồi ở một góc nhìn về phía Thanh Chủ rời đi khóe miệng nhếch lên một cái. trừ phi ngươi vĩnh viễn không thượng triều nữa, bằng không nhất định phải bức ngươi trả lời chắc chắn.
Quay đầu nhìn thấy Khấu Lăng Hư chầm chậm đi từng bước ở sau cùng, Hạ Hầu Thác đứng dậy đi tới, hai người sóng vai cùng di, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói một câu:
- Chuyện ở Quỷ thị Vương gia yên tâm.
Hôm nay trên triều đường :người của Khấu gia đã ra sức rồi, Khấu Lăng Hư đang chờ đợi chính là câu nói này, lập tức vui tươi hớn hở chỉ ra cánh cửa nói:
- Thiên Ông đi thong thả.
Thiên Hạ Hầu Thừa Vũ đang nóng ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn xung quanh cửa lớn.
Trước đó bà ta đã lấy được thông tin của Hạ Hầu gia, Khấu gia muốn phát lực giúp đỡ bà tranh giành quyền lợi sinh con trai, thực sự khiến bà vui mừng không thôi, chỉ cần bản thân bà ta sinh được thiên tử, mẹ quý nhờ con, địa vị đứng đầu hậu cũng đó của bà ta sẽ không có ai có thể lay động được, huống chi có một điểm bà rất rõ, chắc chắn bà sẽ sống lâu hơn Thanh Chủ, một khi Thanh Chủ không vượt qua được quỷ môn quan đó, con trai bà sẽ phải đăng cơ đế vị, lúc đó địa vị của bà còn áo đảo cả Thiên Đế, khiến cho bà ta làm sao có thể không khẩn trương, kích động.
Ai cũng biết, người của Khấu đứng ra không có Khấu Lăng Hư ở phía sau xúi giục mới lạ.
Trong lòng Hạ Hầu Thác âm thầm mắng một tiếng, nhưng hắn cũng biết là để Khấu gia đem lời này nói ra là không thể nào.
Khấu Lăng Hư điểm đến trên đầu Phá Quân, ánh mắt của mọi người cũng rơi trên người Phá Quân.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Chủ nhìn chằm chằm trên mặt Phá Quân, ngấm ngầm tạo áp lực.
Phá Quân hơi trầm mặc tiến lên phía trước một bước, chắp tay nói:
- Thần xin bệ hạ sớm sinh con nối dõi! Cũng tán thành trưởng tử của bệ hạ là con vợ cả, bất quá Hạ Hầu Thiên Hậu không chịu nổi trọng trách này, thần xin bệ hạ phế hậu, lập Thiên Hậu khác!
Thanh Chủ lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp chém đứt tư tưởng của Phá Quân cũng có, người khác bức mình cũng thôi đi, ngay cả tâm phúc của mình cũng bức bách mình, lão thất phu này!
Ông ta đột nhiên lạnh lùng nhìn đám người Võ Khúc và Tư Mã Vấn Thiên, muốn cho mấy tên gia hỏa này nói giúp hắn một câu.
Ai biết mấy vị này toàn bộ đều làm như không nhìn thấy, ở đây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ý tới Thanh Chủ này.
Thanh Chủ càng tức giận đến mức nghiến răng ken két, nhưng ông ta cũng biết, việc sớm sinh con nối dõi cũng là việc liên quan đến lợi ích của tâm phúc của mình, một khi ông ta không vượt qua được quỷ môn quan, con nối dõi của ông ta cũng trưởng thành rồi, những tâm phúc này sẽ ủng hộ con trai ông ta là chuyện đương nhiên, vẫn có thể bảo vệ lợi ích của bọn họ, bằng không thực sự cũng khó nói.
Cho nên ở trong chuyện này, không có ai đứng về phía Thanh Chủ bên này, Thanh Chủ thật sự là người cô đơn.
Đương nhiên, Thanh Chủ cũng không phải là không có dự định sinh con trai, cũng đã nghĩ đến muốn cho mọi người một câu trả lời, để dẹp yên lòng người. Thế nhưng bản thân ông ta lại có dự định khác, bởi vì ông ta không phải là phàm phu tục tử, ông ta còn có thể sống được rất lâu nữa, việc kế vị tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi ưu tiên suy nghĩ trước, con nối dõi trưởng thành quá sớm, đối với ông ta cũng không phải là chuyện tốt, ngồi ở địa vị này không có người nào muốn thoái vị cả, mà ông ta không thoái vị, thì phải chèn ép con trai mình, đây là việc khiến người ta rất rầu rĩ.
Cộng thêm tâm phúc tệ hại chưa trừ hết, kéo nhà đeo miệng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ngoài ra, chính là ông ta không quá hài lòng đối với Hạ Hầu Thừa Vũ, năm đó nếu không phải không có cách nào khác, ông ta cũng sẽ không lập Hạ Hầu Thừa Vũ làm Thiên Hậu. Mà huyết mạch của Hạ Hầu gia cũng thực sự là có chút cường hãn, cũng chưa thấy Hạ Hầu gia sinh ra được người nào tướng mạo đường đường một chút, nữ nhân của Hạ Hầu gia sau khi gả ra ngoài cũng như vậy, thực sự khiến Thanh Chủ lo lắng cho tướng mạo của hậu thế của mình. Nếu như đổi lại là Chiến Như Ý, chưa chắc ông ta sẽ không chịu thỏa hiệp, nhưng mà thật sự phải nghe Phá Quân nói đến phế Hạ Hầu Thừa Vũ, phản ứng của Hạ Hầu gia như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Lời này của Phá Quân lập tức chọc giận Hạ Hầu Thác, đông! Quải trượng nặng nên chông xuống mặt đất. Hạ Hầu Thác bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Phá Quân giận dữ mắng.
- Loạn thần tặc tử, lại dám nói ra những lời võng ngôn đại nghịch bát đạo này!
Phá Quân nghiêng mắt nhìn ông ta, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ta.
Mà ánh mắt của Doanh Cửu Quang lại sáng lên, đích thân đứng ra nói:
- Thần tán thành lời của Tả chỉ huy sứ! - Đương nhiên hắn biết, một khi phế hậu, Chiến Như Ý nắm chắc nhất việc đăng cơ lên vị trí Thiên Hậu.
- Chúng thần tán thành! - Người của Doanh gia lập tức toàn bộ đứng lên nói.
“Hừ hừ!” Phá Quân cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa chắp tay nhìn Thanh Chủ, nói:
- Quyền quý trong triều tiến cử phi tử tiến cung, đều có hiềm nghi tham gia vào chính sự, đều không thích hợp với hậu vị, thần xin bệ hạ tìm kiếm một giai lệ khác hiền lương thục đức lập làm Thiên Hậu!
Lời này vừa nói ra, lập tức đắc tội với tất cả mọi người ở đây.
- Phá Quân, nói năng bậy bạ!
Lập tức một đám người nổi giận. chắc là tuyệt đại đa số người ở đây đều chửi như tát nước, có chút ý vị thiên phu sở chỉ.
- Đủ rồi! - Thiên Hậu là mẩu nghi thiên hạ, đâu có thể vòng ngôn phế vị, câm miệng hết cho trẫm, bãi triều! - Thanh Chủ đứng lên quát một tiếng, vung tay áo một cái tự mình chạy đi trước, không thừa dịp lúc này lý do này chạy vội không được, nếu còn dây nữa, việc con nối dõi ông ta đáp ứng, hay là không đáp ứng đây.
Ông ta cũng chạy rồi. Sau khi mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đương nhiên cũng từ từ rời đi, những người vừa rồi vẫn còn ầm ĩ như một cái chợ, quay đầu lại đã cùng nhau thì thầm to nhỏ chậm rãi rời đi.
Hạ Hầu Thác ngồi ở một góc nhìn về phía Thanh Chủ rời đi khóe miệng nhếch lên một cái. trừ phi ngươi vĩnh viễn không thượng triều nữa, bằng không nhất định phải bức ngươi trả lời chắc chắn.
Quay đầu nhìn thấy Khấu Lăng Hư chầm chậm đi từng bước ở sau cùng, Hạ Hầu Thác đứng dậy đi tới, hai người sóng vai cùng di, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) nói một câu:
- Chuyện ở Quỷ thị Vương gia yên tâm.
Hôm nay trên triều đường :người của Khấu gia đã ra sức rồi, Khấu Lăng Hư đang chờ đợi chính là câu nói này, lập tức vui tươi hớn hở chỉ ra cánh cửa nói:
- Thiên Ông đi thong thả.
Thiên Hạ Hầu Thừa Vũ đang nóng ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn xung quanh cửa lớn.
Trước đó bà ta đã lấy được thông tin của Hạ Hầu gia, Khấu gia muốn phát lực giúp đỡ bà tranh giành quyền lợi sinh con trai, thực sự khiến bà vui mừng không thôi, chỉ cần bản thân bà ta sinh được thiên tử, mẹ quý nhờ con, địa vị đứng đầu hậu cũng đó của bà ta sẽ không có ai có thể lay động được, huống chi có một điểm bà rất rõ, chắc chắn bà sẽ sống lâu hơn Thanh Chủ, một khi Thanh Chủ không vượt qua được quỷ môn quan đó, con trai bà sẽ phải đăng cơ đế vị, lúc đó địa vị của bà còn áo đảo cả Thiên Đế, khiến cho bà ta làm sao có thể không khẩn trương, kích động.