Mục lục
Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Truyền lệnh xuống, tìm một chút.

Miêu Hạo Nhiên nghiêng đầu phân phó một tiếng, nhìn chăm chăm Miêu Nghị hơi nhìn khá lâu, lại hô một tiếng:

- Bắt người ngựa của U Minh hỏi một chút tình huống.

Thủ hạ hắn còn chưa đáp ứng, Miêu Nghị đã giành lên tiếng trước:

- Đại đô đốc, người của U Minh Đô Thống phủ ta không phải là phạm nhân.

Đây là bày tỏ kháng nghị đối với người đề thẩm của hắn.

- To gan!

Một vị tướng lãnh của Cận Vệ lập tức quát một tiếng.

Miêu Nghị chắp tay khách khí nói:

- Người của U Minh Đô Thống phủ dường như không chịu sự quản hạt của Cận Vệ quân. Cận Vệ quân không có quyền thẩm vấn người của ta.

Miêu Hạo Nhiên từ từ nói:

- Ta phụng ý chỉ của bệ hạ mà đến, chẳng lẽ cũng không được sao?

Miêu Nghị vội nói:

- Nếu như là ý chỉ của bệ hạ, mạt tướng tự nhiên tuân chỉ, nhưng xin Đại đô đốc lấy ra ý chỉ một chút, bằng không không hợp quy củ.

Thanh Nguyệt, Long Tín cùng với người cùng cấp còn được, Dương Triệu Thanh thì lại âm thầm cảm khái, đại nhân giờ này quả nhiên là xưa đâu bằng nay, đặt ở trước kia nào dám chống lại đường đường là Cận Vệ quân Đại đô đốc như thế, người ta dưới cơn nóng giận bố trí một tội danh dọn dẹp ngươi đảm bảo ngươi cũng không tỳ khí. Nhưng hôm nay Cận Vệ quân Đại đô đốc cho dù muốn thu thập cũng phải áng chừng hậu quả một chút. Đại nhân đã không phải là kẻ một số người muốn động là có thể động rồi. Dính líu quá nhiều, muốn động cũng phải có lý do nói qua được.



Cái này giống như sự khác nhau giữa Thiên Nhai tiểu binh và thiên tướng vậy. Thiên Nhai tiểu binh chỉ sợ ngay cả một số tiểu nhị của một số cửa hàng cũng sẽ không để ở trong mắt. Nhưng thật là nếu bò đến vị trí thiên tướng, chưởng quỹ của một số cửa hàng cũng sẽ không dám tùy tiện trêu chọc, dựa vào bối cảnh của những chưởng quỹ này ngược lại không phải là sợ, cũng không phải là không giải quyết được, nhưng mà thiên tướng nhất định là được thống lĩnh phía trên đề bạt, cho dù có thể làm được, nhưng cái giá phải trả khi gây phiền phức cũng lớn một chút.

Miêu Hạo Nhiên:

- Bộ ta phụng chính là khẩu dụ, hiện tại làm sao có thể đưa ra cái công khai cho ngươi?

Miêu Nghị khách khí nói:

- Có thể báo cho Thiên Tẫn Cung một tiếng, chỉ cần Thiên Hậu nương nương có lệnh mạt tướng lập tức làm theo, nếu không mạt tướng cũng không tiện báo cáo với nương nương bên đó!

Ánh mắt Miêu Hạo Nhiên trở nên thâm trầm:

- Không cần thiết phải vòng vo lớn như vậy. Bản Đô Đốc thừa lệnh thiên chỉ đến tiêu diệt phi, hay là tìm người của ngươi hỏi một chút tình hình phỉ quân cũng không được? Hay là ngươi muốn che giấu tình hình hình phỉ quân? Ngưu Hữu Đức... Đừng quên ngươi cũng là xuất thân từ Cận Vệ quân!

Một câu cuối cùng nghe dường như là khiến cho Miêu Nghị đừng quên xuất thân của tự bản thân mình, nhưng ngờ khí lộ ra ý tứ dường như muốn nói, ta xem ngươi là xuất thân từ Cận Vệ quân nên cấp cho ngươi chút mặt mũi, dài dòng tiếp tục nữa đừng trách ta không nể mặt.

Miêu Nghị cười ha hả:

- Nếu như hỏi tình hình phỉ quân, người của U Minh Đô thống phủ tự nhiên phối hợp.

Đưa tay ra thủ thế thỉnh cầu tự tiện.

Hắn tranh thủ cũng chính là cái này, tuy rằng nói như thế nào đều đã dặn dò đối với phía dưới rồi, nhưng nếu là đối phương tra tấn bức cung, thì hắn cũng không dám bảo đảm có thể khai ra cái gì hay không.

Miêu Hạo Nhiên không để ý tới hắn nữa, dường như cũng biết hỏi không ra cái gì từ miệng Miêu Nghị, dẫn một đám người sải bước xông vào vị trí trung khu chỉ huy trong động của Miêu Nghị. Miêu Nghị cùng đi ở một bên.

Trong động, la bàn còn bày ở đó, Miêu Hạo Nhiên khoanh tay đi vòng vòng xung quanh, lại thò tay sờ sờ la bàn một phen, nhàn nhạt hỏi:



- Ngưu Đô thống, phía ngoài đồn đãi nói cường đạo chính là 500 vạn tinh nhuệ của Đông quân giả trang, không biết là có chuyện này?

Miêu Nghị trầm ngâm nói:

- Mạt tướng cũng có hoài nghi này, chẳng qua là không dám xác định! Đại đô đốc thử nghĩ, Đông quân tinh nhuệ nếu giả trang cường đạo tự nhiên sẽ không khiến cho ta nhận ra, đều là một số khuôn mặt xa lạ, sở dĩ mạt tướng không dám xác nhận.

Bắt đầu giả bộ hồ đồ rồi, nhưng là cũng không nói chết hẳn lời nói, mà vẫn lưu lại đường lui cho tự bản thân mình.

- Vậy sao?

Miêu Hạo Nhiên liếc xéo một cái, ngữ khí tỏ rõ không cho là như vậy.

Miêu Nghị thì không có gì đối phương thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế ấy, chỉ cần đối phương thật sự dám lật đáy nồi của Doanh Cửu Quang, vậy hắn ắt sẽ mừng rỡ phối hợp. Có thể làm cho Doanh Cửu Quang sụp đổ như thế, những bồi thường đó hắn tình nguyện không có cũng được rồi. Nhưng chính là bởi vì lo lắng vị kia bên Thiên cung sẽ không hoàn toàn trở mặt với Doanh Cửu Quang. hắn mới không cần thiết làm như vậy, chi bằng trước hết mò chút lợi ích rồi nói sau.

Có một số việc đến, cấp bậc nhất định, mọi người đều là biết rõ trong lòng. Hắn cũng không tin vị này không rõ trong lòng, mọi người đều đang giả bộ hồ đồ thôi vậy.

Sở dĩ Miêu Nghị cũng đang xem thái độ của Miêu Hạo Nhiên mà hành sự, nói trắng ra là đang nhìn xem Thanh Chủ có phải thật sự muốn động đến Doanh Cửu Quang hay không.

Vì thế Miêu Nghị bị tống ra ngoài, động thính bị Miêu Hạo Nhiên lâm thời trưng dụng rồi. Tu hú chiếm ổ bồ các, cái này Miêu Nghị thật sự không có tỳ khí nào phản đối.

Ước chừng một lúc lâu sau, một vị tướng lãnh tiến vào động thính, bẩm báo với Miêu Hạo Nhiên:

- Đại đô đốc, phía ngoài lục soát không ít địa phương cũng đều không tìm được một bóng người của Vưu tộc, không biết né đi đâu rồi. Còn nữa, đội ngũ trong U Minh đại quân hiển nhiên cũng đều không nói lời thật, ai ai cũng nói và hành động như nhau, như là trước đó có thông đồng trước với nhau rồi vậy, có muốn cạy miệng của bọn chúng thử hay không?

- Cạy cái gì mà cạy? Động một chút đầu óc suy nghĩ thật kỹ coi, phía trên đối với nhiệm vụ này không có chỉ dẫn bất kỳ cụ thể nào cũng chính là một loại ám chỉ rõ.

Miêu Hạo Nhiên buồn cười, hắn bày cái ghế ngay bên la bàn, hai chân gác ở trên la bàn, gương mặt có vẻ như rất nhàm chán, tiểu đao ở trong tay đang cắt xén sửa chữa móng tay, chậm chạp rề rà như không để ý nói:

- Vưu tộc tránh né rồi? Thật sự muốn tìm kiếm ra bọn họ, nhiều người như vậy có thể né sao được? Ngươi khi dễ mật thám trên tay bệ hạ là ăn chay à? Vưu tộc bên đó khẳng định là có nhãn tuyến ở phía trên, thậm chí là nhãn tuyến ở các thế lực lớn. Vưu tộc nhiều người như vậy còn có thể không có kẻ ăn cây táo, rào cây sung sao? Trước đó không biết tình huống giao chiến nhất định là khi giao chiến Vưu tộc khống chế việc sử dụng tinh linh, hiện tại chiến sự kết thúc rồi, chỉ sợ các thế lực lớn sớm đã lần mò biết tình huống rõ mồn một rồi, còn chờ ngươi và ta tới tra? Hơn nữa lại nói, chuyện tra án cũng không thuộc về chúng ta quản, đó là chuyện của Cao Quan, ngươi mù quáng lo lắng làm cái quái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK