Sau khi tan tiệc, Hoắc Lăng Tiêu vốn là muốn cùng thân cận hơn một chút với Miêu Nghị, khổ nỗi là không hiểu sao mà Ổ Mộng Lan cứ bu vào không chịu để yên, nàng ta là cố ý khiến gã chướng tai gai mắt, gã đành phải đến biệt viện để nghỉ ngơi.
Đuổi đi Hoắc Lăng Tiêu rồi, Ổ Mộng Lan đi gặp Miêu Nghị cùng Bành Ngư để trò chuyện, đây là lần đầu nàng tới Trấn Nhâm điện, vậy nên trong lòng nàng quả thật là hứng thú với cảnh trí quanh đây, muốn ra ngoài dạo chơi. Miêu Nghị đương nhiên là không nói hai lời, sai sử Giản Tam Nương đi cùng nàng.
Sau khi Miêu Nghị quay về liền đi cùng Bành Ngư đến một cái đình trong Lưu Phương Viên, sai người đi gọi tới hai người mà Bành Ngư đã mang đến.
Một già một trẻ đã được cung nữ dẫn đến rồi, hai người này có chút sững sờ khi nhìn thấy Miêu Nghị đang ngồi cùng Bành Ngư ở trong đình. Họ đều nghĩ: “Không phải là đã nói đến đây để gặp gã 'Miêu tặc' kia cơ mà, cũng là chấp sự mới nhậm chức của Kim điện trong Ngọc Đô Phong sao? Sao bây giờ lại là Yến Bắc Hồng chứ?”
Hai người này đã từng chứng kiến Miêu Nghị ra tay trong Giám Bảo đại hội. Chẳng qua là vào lúc đó, Miêu Nghị được gọi với cái tên Yến Bắc Hồng.
- Đây là người mà lần trước ta đã nhắc qua với ngươi, chưởng môn Đông Quách Lý của Tinh Tuyệt tông. Còn đây là đệ tử của hắn, Dương Thanh Thanh, chữ Dương trong từ dê bò, chắc hẳn lão đệ đã nhận ra người này là nữ giả nam rồi.
Bành Ngư vừa nâng tách trà vừa giới thiệu sơ qua hai người nọ cho Miêu Nghị biết, sau đó thì quay lại cười nói với hai người kia:
- Đông Quách chưởng môn, người cho đòi các ngươi tới là Miêu chấp sự đây, còn không mau bái kiến đi?
Hai thầy trò nhìn lẫn nhau, Đông Quách Lý đánh bạo hỏi:
- Bành chưởng môn, có phải là ngài đã nhầm lẫn gì rồi chăng? Vị này chẳng phải là Yến Bắc Hồng vang danh thiên hạ hay sao?
Miêu Nghị ngắt lời:
- Dùng tên Yến Bắc Hồng là ý của Quân sử, chắc hẳn bổn tọa không cần giải thích thêm.
Hắn đã nói như vậy rồi, nhưng Đông Quách Lý vẫn còn có thắc mắc, lão lại dò hỏi:
- Không biết chấp sự đại nhân cho đòi hai thầy trò chúng tôi đến để phân phó gì ạ?
Miêu Nghị cười:
- Từng được chứng kiến hai vị luyện chế bảo vật trong Giám Bảo đại hội có chút thú vị, nếu Tinh Tuyệt tông không ngại chuyển tới địa điểm khác, cứ tới đây để ra sức làm việc cho bổn tọa đi!
Hai thầy trò lại nhìn nhau lần nữa, Đông Quách Lý chắp tay nói:
- Chuyện dốc sức phụng sự cho chấp sự đại nhân thì dĩ nhiên không thành vấn đề, Chẳng qua là tuy Tinh Tuyệt tông đã truyền thừa nhiều năm, nhưng chỉ còn lại hai người thầy trò chúng tôi thôi. Nếu như thầy trò chúng tôi gia nhập vào phía chính quyền, thế tức là Tinh Tuyệt tông chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Ngụ ý của lão là có thể ra sức làm việc cho ngươi, nhưng sẽ không gia nhập phía chính quyền.
Tuy rằng tay nghề của hai người này không được người ta coi trọng, kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng dù sao thì trong lần luyện bảo này họ vẫn khá được chào đón. Tuy nói rằng hai thầy trò này kiếm sống dựa vào tay nghề thì đúng thật là không dễ dàng, nhưng mà thu nhập còn khá hơn chút đỉnh so với mức lương cố định của nhân viên phía chính quyền. Hai người này cũng không cho là Miêu Nghị sẽ giao chức vị ngon lành gì đó cho bọn họ, nên muốn chừa lại chút đường lui cho mình. Nhớ về khi xưa, khi mà hai thầy trò họ tìm tới một vị có cấp bậc Quân sử để có chốn nương thân, nhưng chỉ khiến người ta chướng mắt mà thôi.
Miêu Nghị nói:
- Có thể! Nhưng mà phải nghe hiệu lệnh của bổn tọa, không được tự tiện rời đi khi chưa được cho phép, không được tự tiện luyện bảo cho người khác!
Cả hai thầy trò đều kinh hãi, nghĩ: “Thế thì có khác gì với việc gia nhập vào để làm thuộc hạ cho ngươi đâu?” Đông Quách Lý vội vàng lên tiếng:
- Chấp sự đại nhân, về yêu cầu này của ngài, xin thứ cho tiểu nhân khó mà tuân theo được!
Miêu Nghị nâng chén trà lên nhấp một hớp, nói với vẻ lãnh đạm:
- Nói cách khác, bổn tọa không giữ được các ngươi, các ngươi không thể không đi, phải không?
Đông Quách Lý gượng cười, đáp:
- Đại nhân, ngài có điều gì cần phân phó thì xin cứ việc nói ra, tiểu nhân nhất định dốc sức để làm. Nhưng mà về việc không cho phép rời đi, không được luyện bảo cho người khác, tiểu nhân chủ yếu là làm việc này đấy, thật sự là khó mà tuân lệnh được.
Miêu Nghị nói:
- Bổn tọa sẽ không bạc đãi các ngươi.
Dường như vị nữ giả nam ở bên cạnh là Dương Thanh Thanh đang có chút tức giận, chắp tay nói:
- Đại nhân. Nếu như chúng tôi không thể không đi thì sao nhỉ?
Miêu Nghị liếc xéo nàng, nói:
- Đi sao? Bổn tọa không đồng ý, các ngươi có đi được không? Bổn tọa không đồng ý, Thần Lộ có nơi nào làm chốn nương thân cho các ngươi sao?
Dương Thanh Thanh nói với vẻ tức giận:
- Đại nhân, ngươi đây là ỷ thế hiếp người, ức hiếp những người bình thường như chúng tôi thì có gì thú vị sao?
Bên cạnh nàng, Đông Quách Lý đã giật nẩy lên, vội vàng kéo nàng lại.
Nhưng mà quả thật là việc đã hỏng rồi, vốn là Miêu Nghị còn muốn nói qua về chuyện đãi ngộ, lúc này thì hắn chẳng muốn nói nhảm cùng bọn họ. Không cần nghe lời hay ho, vậy thì đừng nghe nữa. Hắn làm phép, hô:
- Người tới!
Xoẹt! Ngay tức khắc, bốn gã Hành tẩu có trách nhiệm trông coi túc trực lần lượt giáng xuống từ trên không. Miêu Nghị ra lệnh với vẻ lãnh đạm:
- Kéo xuống, nhốt lại! Không có sự cho phép của bổn tọa, ai cũng không được phép thả bọn họ ra!
- Đại nhân. . .
Hai thầy trò kia vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Bốn gã Hành tẩu đã ra thẳng tay, bắt giữ hai kẻ này lại rồi hạ phép cấm chế, không nói hai lời đã lôi họ xuống.
Bành Ngư bị giật cơ khoé miệng một cái, vùi đầu bưng chén uống trà, có chút không biết nói gì. Nhưng mà không có biện pháp, ở đây thì người ta chính là vương pháp. . .
Đại tổng quản Dương Khánh của phủ dẫn theo Thanh Mai, Thanh Cúc vừa trở về từ trong cung, lại gặp đúng dịp Tần Vi Vi đang chờ.
- Đại tổng quản, Điện chủ vẫn còn đang thiết yến đãi khách sao?
Tần Vi Vi đi theo hỏi.
Dương Khánh liếc nàng một cái:
- Đã tan rồi. Thế nào, con có chuyện cần tìm Điện chủ à?
- Không có. . .
Tần Vi Vi phủ nhận ngay lập tức.
Dương Khánh ngồi xuống rồi mới nói:
- Vi Vi, nếu như sau này có chuyện gì không tiện nói cho ta biết thì con có thể đến tìm trực tiếp Điện chủ. Dù sao thì chúng ta cũng là cha con, địa vị của ta có chút tế nhị, nhiều ít gì thì cũng cần tránh né một chút, để đỡ có người nói xấu sau lưng, nếu con có việc thì có thể đi tìm trực tiếp Điện chủ, có một số chuyện để Điện chủ giải quyết giúp con thì thích hợp hơn ta, hiểu rõ ý của ta chứ?
Vốn là Tần Vi Vi chỉ sợ y sẽ nói về cái gì đó, nên nàng vừa nghe được y nói như vậy thì đôi mắt đẹp hơi sáng lên một chút, gật đầu mà đáp:
- Con hiểu được.
Thanh Mai, Thanh Cúc thì lại không nhịn được mà xem lẫn nhau, cùng nghĩ: “ Lời của đại nhân thật là có lý nhỉ”.
Đuổi đi Hoắc Lăng Tiêu rồi, Ổ Mộng Lan đi gặp Miêu Nghị cùng Bành Ngư để trò chuyện, đây là lần đầu nàng tới Trấn Nhâm điện, vậy nên trong lòng nàng quả thật là hứng thú với cảnh trí quanh đây, muốn ra ngoài dạo chơi. Miêu Nghị đương nhiên là không nói hai lời, sai sử Giản Tam Nương đi cùng nàng.
Sau khi Miêu Nghị quay về liền đi cùng Bành Ngư đến một cái đình trong Lưu Phương Viên, sai người đi gọi tới hai người mà Bành Ngư đã mang đến.
Một già một trẻ đã được cung nữ dẫn đến rồi, hai người này có chút sững sờ khi nhìn thấy Miêu Nghị đang ngồi cùng Bành Ngư ở trong đình. Họ đều nghĩ: “Không phải là đã nói đến đây để gặp gã 'Miêu tặc' kia cơ mà, cũng là chấp sự mới nhậm chức của Kim điện trong Ngọc Đô Phong sao? Sao bây giờ lại là Yến Bắc Hồng chứ?”
Hai người này đã từng chứng kiến Miêu Nghị ra tay trong Giám Bảo đại hội. Chẳng qua là vào lúc đó, Miêu Nghị được gọi với cái tên Yến Bắc Hồng.
- Đây là người mà lần trước ta đã nhắc qua với ngươi, chưởng môn Đông Quách Lý của Tinh Tuyệt tông. Còn đây là đệ tử của hắn, Dương Thanh Thanh, chữ Dương trong từ dê bò, chắc hẳn lão đệ đã nhận ra người này là nữ giả nam rồi.
Bành Ngư vừa nâng tách trà vừa giới thiệu sơ qua hai người nọ cho Miêu Nghị biết, sau đó thì quay lại cười nói với hai người kia:
- Đông Quách chưởng môn, người cho đòi các ngươi tới là Miêu chấp sự đây, còn không mau bái kiến đi?
Hai thầy trò nhìn lẫn nhau, Đông Quách Lý đánh bạo hỏi:
- Bành chưởng môn, có phải là ngài đã nhầm lẫn gì rồi chăng? Vị này chẳng phải là Yến Bắc Hồng vang danh thiên hạ hay sao?
Miêu Nghị ngắt lời:
- Dùng tên Yến Bắc Hồng là ý của Quân sử, chắc hẳn bổn tọa không cần giải thích thêm.
Hắn đã nói như vậy rồi, nhưng Đông Quách Lý vẫn còn có thắc mắc, lão lại dò hỏi:
- Không biết chấp sự đại nhân cho đòi hai thầy trò chúng tôi đến để phân phó gì ạ?
Miêu Nghị cười:
- Từng được chứng kiến hai vị luyện chế bảo vật trong Giám Bảo đại hội có chút thú vị, nếu Tinh Tuyệt tông không ngại chuyển tới địa điểm khác, cứ tới đây để ra sức làm việc cho bổn tọa đi!
Hai thầy trò lại nhìn nhau lần nữa, Đông Quách Lý chắp tay nói:
- Chuyện dốc sức phụng sự cho chấp sự đại nhân thì dĩ nhiên không thành vấn đề, Chẳng qua là tuy Tinh Tuyệt tông đã truyền thừa nhiều năm, nhưng chỉ còn lại hai người thầy trò chúng tôi thôi. Nếu như thầy trò chúng tôi gia nhập vào phía chính quyền, thế tức là Tinh Tuyệt tông chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Ngụ ý của lão là có thể ra sức làm việc cho ngươi, nhưng sẽ không gia nhập phía chính quyền.
Tuy rằng tay nghề của hai người này không được người ta coi trọng, kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng dù sao thì trong lần luyện bảo này họ vẫn khá được chào đón. Tuy nói rằng hai thầy trò này kiếm sống dựa vào tay nghề thì đúng thật là không dễ dàng, nhưng mà thu nhập còn khá hơn chút đỉnh so với mức lương cố định của nhân viên phía chính quyền. Hai người này cũng không cho là Miêu Nghị sẽ giao chức vị ngon lành gì đó cho bọn họ, nên muốn chừa lại chút đường lui cho mình. Nhớ về khi xưa, khi mà hai thầy trò họ tìm tới một vị có cấp bậc Quân sử để có chốn nương thân, nhưng chỉ khiến người ta chướng mắt mà thôi.
Miêu Nghị nói:
- Có thể! Nhưng mà phải nghe hiệu lệnh của bổn tọa, không được tự tiện rời đi khi chưa được cho phép, không được tự tiện luyện bảo cho người khác!
Cả hai thầy trò đều kinh hãi, nghĩ: “Thế thì có khác gì với việc gia nhập vào để làm thuộc hạ cho ngươi đâu?” Đông Quách Lý vội vàng lên tiếng:
- Chấp sự đại nhân, về yêu cầu này của ngài, xin thứ cho tiểu nhân khó mà tuân theo được!
Miêu Nghị nâng chén trà lên nhấp một hớp, nói với vẻ lãnh đạm:
- Nói cách khác, bổn tọa không giữ được các ngươi, các ngươi không thể không đi, phải không?
Đông Quách Lý gượng cười, đáp:
- Đại nhân, ngài có điều gì cần phân phó thì xin cứ việc nói ra, tiểu nhân nhất định dốc sức để làm. Nhưng mà về việc không cho phép rời đi, không được luyện bảo cho người khác, tiểu nhân chủ yếu là làm việc này đấy, thật sự là khó mà tuân lệnh được.
Miêu Nghị nói:
- Bổn tọa sẽ không bạc đãi các ngươi.
Dường như vị nữ giả nam ở bên cạnh là Dương Thanh Thanh đang có chút tức giận, chắp tay nói:
- Đại nhân. Nếu như chúng tôi không thể không đi thì sao nhỉ?
Miêu Nghị liếc xéo nàng, nói:
- Đi sao? Bổn tọa không đồng ý, các ngươi có đi được không? Bổn tọa không đồng ý, Thần Lộ có nơi nào làm chốn nương thân cho các ngươi sao?
Dương Thanh Thanh nói với vẻ tức giận:
- Đại nhân, ngươi đây là ỷ thế hiếp người, ức hiếp những người bình thường như chúng tôi thì có gì thú vị sao?
Bên cạnh nàng, Đông Quách Lý đã giật nẩy lên, vội vàng kéo nàng lại.
Nhưng mà quả thật là việc đã hỏng rồi, vốn là Miêu Nghị còn muốn nói qua về chuyện đãi ngộ, lúc này thì hắn chẳng muốn nói nhảm cùng bọn họ. Không cần nghe lời hay ho, vậy thì đừng nghe nữa. Hắn làm phép, hô:
- Người tới!
Xoẹt! Ngay tức khắc, bốn gã Hành tẩu có trách nhiệm trông coi túc trực lần lượt giáng xuống từ trên không. Miêu Nghị ra lệnh với vẻ lãnh đạm:
- Kéo xuống, nhốt lại! Không có sự cho phép của bổn tọa, ai cũng không được phép thả bọn họ ra!
- Đại nhân. . .
Hai thầy trò kia vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Bốn gã Hành tẩu đã ra thẳng tay, bắt giữ hai kẻ này lại rồi hạ phép cấm chế, không nói hai lời đã lôi họ xuống.
Bành Ngư bị giật cơ khoé miệng một cái, vùi đầu bưng chén uống trà, có chút không biết nói gì. Nhưng mà không có biện pháp, ở đây thì người ta chính là vương pháp. . .
Đại tổng quản Dương Khánh của phủ dẫn theo Thanh Mai, Thanh Cúc vừa trở về từ trong cung, lại gặp đúng dịp Tần Vi Vi đang chờ.
- Đại tổng quản, Điện chủ vẫn còn đang thiết yến đãi khách sao?
Tần Vi Vi đi theo hỏi.
Dương Khánh liếc nàng một cái:
- Đã tan rồi. Thế nào, con có chuyện cần tìm Điện chủ à?
- Không có. . .
Tần Vi Vi phủ nhận ngay lập tức.
Dương Khánh ngồi xuống rồi mới nói:
- Vi Vi, nếu như sau này có chuyện gì không tiện nói cho ta biết thì con có thể đến tìm trực tiếp Điện chủ. Dù sao thì chúng ta cũng là cha con, địa vị của ta có chút tế nhị, nhiều ít gì thì cũng cần tránh né một chút, để đỡ có người nói xấu sau lưng, nếu con có việc thì có thể đi tìm trực tiếp Điện chủ, có một số chuyện để Điện chủ giải quyết giúp con thì thích hợp hơn ta, hiểu rõ ý của ta chứ?
Vốn là Tần Vi Vi chỉ sợ y sẽ nói về cái gì đó, nên nàng vừa nghe được y nói như vậy thì đôi mắt đẹp hơi sáng lên một chút, gật đầu mà đáp:
- Con hiểu được.
Thanh Mai, Thanh Cúc thì lại không nhịn được mà xem lẫn nhau, cùng nghĩ: “ Lời của đại nhân thật là có lý nhỉ”.